Thần Đạo Đan Tôn - Chương 4906. Trọng Thương
Lăng Hàn nhe răng.
Hô, cảm giác đau làm hắn biết mình chưa chết.
Lăng Hàn bò dậy, phát hiện trên người quần áo toàn bộ bị chấn động đến vỡ nát, mà trên da cũng che kín vết thương, có chút vết thương càng là sâu đủ thấy xương.
Tê, rõ ràng đã chạy đến xa như vậy, năng lượng phong bạo lại có thể lan tới gần hắn.
Không hổ là sát chiêu có thể giảo sát Tôn Giả.
Còn tốt, hắn chạy rất nhanh, năng lượng ngọc thạch liên lụy phạm vi không lớn lắm, nhưng ở trong phạm vi này còn khủng bố gấp trăm lần tinh cầu nổ tung.
– Không biết Lâm Hiên chết chưa.
Lăng Hàn nhìn vào đám năng lượng phía chân trời, cho dù hắn cách rất xa vẫn cảm nhận được năng lượng phong bạo ba động, nếu lúc này hắn xông vào cũng hữu tử vô sinh.
Qua thật lâu, năng lượng phong bạo mới qua đi, mặc dù trong không khí vẫn còn ba động sót lại nhưng đã không có lực sát thương quá lớn.
Lăng Hàn vận chuyển Thập Tu thuật, hắn đã khống chế thương thế, hắn bị thương rất nặng, trong thời gian ngắn cũng không khôi phục lại được.
Không sao, không ảnh hưởng chiến lực là được.
Hắn nhanh chân đi tìm kiếm.
Quả nhiên, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, bên trong còn có năng lượng mờ mịt.
Một lúc sau, hắn tươi cười.
Tìm được.
Đến gần khu vực biên giới có một người đang nằm, không phải Lâm Hiên còn có thể là ai?
Nhưng bây giờ Lâm Hiên rất thảm, thiếu một cánh tay trái cùng đùi phải, cả người nằm rạp trên mặt đất, sinh mệnh cực kỳ yếu ớt.
Còn chưa có chết?
Lăng Hàn kinh ngạc, Tôn Giả thật khó giết, hắn đã sớm chuẩn bị và liều mạng trốn đi nhưng vẫn thương tích đầy mình, mà Lâm Hiên không kịp chuẩn bị nhưng lại chưa chết.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Lâm Hiên ngã xuống thì, đây là khu vực biên giới của vụ nổ.
– Ngươi thật biết chạy!
Lăng Hàn lắc đầu.
Lúc này, Lâm Hiên hơi nhúc nhích, sau đó hắn bò dậy.
– Lăng, Hàn!
Hắn cắn răng kêu lên, trong giọng nói mang theo tức giận không nhỏ.
Hắn suýt chết!
Mặc dù hiện tại có thể giữ mạng nhưng vẫn mất một tay một chân, đương nhiên, hắn là Tôn Giả, càng là Đế tử, gia tộc khẳng định có đại dược để hắn khôi phục lại, hơn nữa cũng không lưu lại hậu hoạn gì.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc lúc nãy, hắn vẫn còn sợ hãi.
Trước đó, hắn cách Quỷ Môn quan quá gần.
Hắn sử dụng thần niệm tra xét trạng thái của mình hiện tại, hắn lại biến sắc, hắn nhận lấy trọng thương, thực lực đã rớt ra khỏi cảnh giới Tôn Giả, nếu hắn trị thương chậm trễ, thực lực sẽ giảm xuống.
Nhưng giết một gia hỏa vừa mới vào Giáo Chủ lại không đáng kể.
Chân còn lại của hắn đạp mạnh, lực lượng kinh khủng bắn ra, hắn lao lên trời, hắn muốn đánh chết Lăng Hàn.
– Chết!
Hắn gầm lên một tiếng, chính mình suýt chết trong tay Lăng Hàn, hắn nghĩ lại vừa sợ vừa giận.
Oanh, hắn ra một kích đầy phẫn nộ tấn công Lăng Hàn đánh qua.
Trong thời gian ngắn, mười sáu đạo quy tắc nở rộ và tỏa sáng như pháo hoa.
Đây không phải quy tắc thất tinh, mà là lục tinh.
Lăng Hàn cười một tiếng, thực lực Lâm Hiên đã rơi ra khỏi cảnh giới Tôn Giả, hiện tại cũng chỉ tương đương với Giáo Chủ cửu tinh.
Nếu như là Giáo Chủ cửu tinh bình thường, Lăng Hàn sẽ không sợ, trực tiếp xông lên đánh ngã đối phương là được, nhưng Lâm Hiên chính là thế hệ hoàng kim, cho dù trong tình huống trọng thương, lực lượng, đạo tắc đều vượt qua Lăng Hàn.
Hắn dùng trốn tránh làm chủ, hắn muốn hao tổn với đối phương, đợi thương thế của Lâm Hiên chuyển biến xấu, chiến lực sẽ giảm xuống lần nữa
Không!
Lăng Hàn lắc đầu, hắn không có kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Hiên còn làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng, xem Lăng Hàn như con kiến hôi, muốn giết cứ giết, hiện tại đại cảnh giới song phương giống nhau, Lăng Hàn muốn đánh một trận.
Chiến lực không bằng?
Vậy thì dùng pháp khí đền bù.
Lăng Hàn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, ông, Chuẩn Đế binh phóng thích khí tức đáng sợ.
Đây không phải Đế binh, nhưng uy năng của Mẫu Kim lại do lực lươngj Giáo Chủ thôi phát, uy lực của nó có thể bình thường hay sao?
Bành!
Lâm Hiên đánh một kích bị Hỗn Độn Cực Lôi tháp cản lại, còn có một tia chớp bổ vào người Lâm Hiên.
Hỗn Độn Cực Lôi tháp đấy, là song thuộc tính hiếm có nhất trong Mẫu Kim, gồm cả công thủ.
– Cái gì!
Lâm Hiên nhìn thấy liền giật mình, hắn vội vàng hóa giải.
Tư, thiểm điện trắng xóa bao phủ quanh người hắn, uy lực vô cùng khủng bố.
Một kích này, uy năng đã tương đương với hắn!
Mặc dù thế gian không thiếu pháp khí lục tinh có khả năng phát ra công kích uy hϊế͙p͙ tới hắn chúng đều là cực phẩm trong pháp khí lục tinh, thậm chí có thể là pháp khí thất tinh hoặc Thánh khí!
Đế binh là không thể nào, trong thiên hạ không có Đế binh lọt vào trong tay tiểu nhân vật cấp Giáo Chủ.
Hắn hóa giải một kích này, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Hỗn Độn Cực Lôi tháp, hắn giật mình quát lớn:
– Đế binh!
Hắn thật sự mất mặt, mới vừa nói không có khả năng là Đế binh, kết quả hắn cực kỳ quen thuộc khí tức mênh mông như thế, chính là Đế binh!
Không, hắn lại phủ định suy đoán của mình.
Đây không phải Đế binh, không có khí tức Đại Đế.
– Mẫu Kim!
Hắn hoảng sợ nói ra, trong ánh mắt mang theo tham lam.
Đế binh là Đại Đế tạo thành, mà vật liệu Đế binh chính là Mẫu Kim, nhưng mà, mỗi một khối Mẫu Kim đều nằm tron thiên địa tuyệt địa, cho dù Đại Đế muốn tìm được cũng phải đánh đổi khá nhiều.
Cho nên, Đế binh đều là thứ sau khi Đại Đế thành đạo mới đi tìm kiếm Mẫu Kim, rèn đúc mà thành.
Nhưng còn bây giờ thì sao, Lăng Hàn có một khối Mẫu Kim.
Lâm Hiên cực kỳ hối hận, sớm biết như thế, hắn sẽ không từ thủ đoạn giết chết Lăng Hàn, từ đó cướp đoạt Mẫu Kim.
Trước khi thành Đế đã nắm giữ Mẫu Kim, đây là tạo hóa nghịch thiên cỡ nào?
Đâu chỉ có được thiên mệnh, đây là chú định thành Đế đấy.
– Không thể để ngươi sống nữa!
Lâm Hiên quát lớn, hắn nhất định phải giết Lăng Hàn, bằng không bản thân đối mặt với yêu nghiệt như vậy, lại được thiên mệnh, Lăng Hàn có xu thế thành Đế như vậy, có ai cản nổi?
Tương phản, nếu hắn đạt được Mẫu Kim, chẳng khác gì được thiên mệnh chiếu cố, tự nhiên có thể trổ hết tài năng.
Oanh, hắn bộc phát đại pháp lực và toàn lực ứng phó.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn xuất quyền ngăn cản, Hỗn Độn Cực Lôi tháp chìm nổi nhẹ nhàng, Hỗn Độn khí và lôi đình bộc phát, uy lực cực kỳ kinh khủng.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người kịch chiến, Lăng Hàn có Hỗn Độn Cực Lôi tháp trợ giúp nên không sợ Lâm Hiên, lực lượng va chạm, đấu pháp tắc.
Rất nhanh, Lâm Hiên cau mày.
Hắn chịu trọng thương, thực lực giảm xuống Giáo Chủ cửu tinh, nhưng mà chiến lực không ổn định, hơn nữa còn đang giảm xuống.
Vấn đề là, Lăng Hàn lại có ý chí chiến đấu sục sôi, chiến lực đang ở trạng thái đỉnh phong, cứ tiếp tục đánh nữa, hắn tuyệt đối sẽ chết.
Không thể tái chiến, tái chiến chính là phải chết!
Lâm Hiên cố nén khuất nhục, hắn quay người bỏ trốn.
Chỉ cần khống chế thương thế, chờ thực lực của hắn trở lại cấp Tôn Giả, hắn giết Lăng Hàn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng đây là sỉ nhục lớn lao, đường đường Tôn Giả, hơn nữa còn là thế hệ hoàng kim, thế mà hắn lại bị Giáo Chủ nhất tinh ép bỏ trốn?
Mất mặt!
Chương 4902. Cùng Đường Mạt Lộ
Lâm Hiên trốn.
Lăng Hàn cười lạnh, hắn lập tức đuổi theo.
– Lâm Hiên, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay?
Hắn sử dụng thần thức truyền âm nói.
Lâm Hiên mặt đỏ tới mang tai, đằng đằng sát khí nhưng phải cố nhịn.
Vô cùng nhục nhã, đây là nhục nhã to lớn, đường đường thế hệ hoàng kim, hơn nữa còn là một trong ba người mạnh nhất, hiện tại lại bị một tên vô danh tiểu tốt truy sát, hắn làm sao chịu nổi?
Trong mắt hắn, cho dù Lăng Hàn lấy được thành tựu gì cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
Không có biện pháp, đây là kiêu ngạo của Đế tộc.
Nhưng bây giờ, phần kiêu ngạo này bị đánh nát vô tình.
– Ngươi không dùng ám chiêu, ta giết ngươi chỉ là chuyện một chiêu!
Hắn dùng thần thức truyền âm phản bác.
Lăng Hàn bật cười:
– Lâm Hiên, ngươi là Tứ Cực cảnh, không biết xấu hổ nói câu này với Tiểu Thừa cảnh như ta hay sao?
Nhiều lời, đã nắm giữ ưu thế đại cảnh giới và nhiều tiểu cảnh giới như thế, ngươi đánh chính diện không thể thủ thắng, ngươi còn không bằng tìm sợi dây treo cổ cho xong.
Lâm Hiên chỉ cười lạnh:
– Chờ ta lành thương thế, chính là ngày ngươi mất mạng!
Hắn hạ ngoan tâm, chỉ cần thực lực vừa khôi phục, hắn sẽ không từ thủ đoạn xử lý Lăng Hàn.
Vì rửa sạch sỉ nhục hôm nay, lại không thể cho người thứ ba biết, một phương diện khác, bởi vì trên người Lăng Hàn có chuẩn Đế binh, mặc dù uy lực không mạnh nhưng lại đại biểu khí vận thiên địa.
Trời cao chiếu cố, chú định thành Đế!
– Ngươi đợi không được ngày đó!
Lăng Hàn lạnh lùng nói, Lâm Hiên muốn giết hắn, hắn lại làm sao không muốn giết đối phương?
Xèo, hai người vận dụng thân pháp tới cực nhanh, cũng nhanh chóng lướt qua bầu trời.
Muốn nói tốc độ thân pháp, Lâm Hiên vốn không kém gì Lăng Hàn, dù sao cũng là Tôn Giả tăng thêm Đế thuật, từ đó có thể đuổi theo Phượng Dực Thiên Tường. Nhưng vấn đề bây giờ là, thực lực của hắn rớt xuống, cũng ảnh hưởng tới tốc độ cực lớn.
Hắn hoảng sợ phát hiện, chính mình đang bị Lăng Hàn đuổi kịp.
Nếu như bị đuổi kịp, bọn họ triền đấu với nhau, thương thế của mình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, chiến lực sẽ giảm xuống một bước, hắn sẽ không địch lại Lăng Hàn.
Có lẽ ngày này năm sau là ngày giỗ của hắn.
Trong lòng của hắn gấp gáp, hắn liều mạng gia tốc và tìm kiếm địa hình thoát khỏi Lăng Hàn.
Nhưng vùng đất nơi này bằng phẳng, căn bản không có nơi ẩn thân, càng làm hắn tuyệt vọng.
Phía sau, Lăng Hàn càng ngày càng gần.
– Lâm Hiên, buông tay đánh một trận chiến, chí ít cũng chết có tôn nghiêm.
Lăng Hàn đấm ra một quyền, hắn đã dùng tới Hàn quyền, quy tắc phát sáng, năng lượng hủy diệt sôi trào, hắn đạt được Hủy Diệt linh đồ thứ sáu, lực phá hoại của năng lượng hủy diệt lại tăng thêm một bậc.
Quá gần, Lâm Hiên không thể không quay trở lại chống đỡ, bành, một quyền của Lăng Hàn đánh hắn bay ra ngoài.
Cái gì!
Lâm Hiên khiếp sợ lần nữa, rõ ràng chiến lực của hắn chỉ giảm xuống một chút, vì cái gì hắn lại lâm vào hạ phong khi ngăn cản một kích này?
Hơn nữa, hộ thể bí lực của hắn bị phá hư cực nhanh, năng lượng đáng sợ ập tới tạo thành tổn thương lên hắn.
Đây là năng lượng tầng thứ cao gì, giống như hắn bị Đế binh trực tiếp chém trúng, không gì không phá.
Tê, đây là quái vật gì?
– Ngươi đã đi ra con đường của mình!
Lâm Hiên hoảng sợ, trong mắt mang theo hâm mộ và ghen ghét.
Muốn thành Đế, tất nhiên phải đi ra con đường của mình, nhưng câu nói này thật sự nói dễ dàng, thật muốn làm còn khó như lên trời!
Bình thường mà nói, lúc trước Đại Đế đều ở Tôn Giả viên mãn mới bắt đầu đi con đường của mình, đến Thánh Nhân thì con đường cũng trở nên rõ ràng, cuối cùng đi đến phần cuối thành đạo là Đế.
Dù là yêu nghiệt như hắn cũng không tìm ra đầu mối, càng không thể bước ra bước đầu tiên.
Nhưng gia hỏa trước mặt chỉ là Giáo Chủ đã làm được.
Hắn chỉ là nhất tinh.
Không, xem độ hoàn thành của quyền pháp, Lăng Hàn không phải mới tu thành.
Trời ạ, chẳng lẽ Lăng Hàn đã sớm đi ra con đường của mình khi đã là Hóa Linh cảnh?
Lâm Hiên chấn kinh đến mức im lặng, hắn đã đánh giá Lăng Hàn đủ cao, nhưng bây giờ mới biết được, chính mình chỉ hiểu rõ một góc của Lăng Hàn mà thôi, trên người của người này cất giấu quá nhiều bí mật.
Hắn xoay người bỏ chạy lần nữa.
Ở mặt chiến lực, hắn đã không địch lại Lăng Hàn, cho nên, hắn duy nhất có thể làm chính là bỏ chạy, chỉ cần có thể thoát khỏi Lăng Hàn, chờ thương thế tốt lên, hắn sẽ nghiền ép Lăng Hàn, hơn nữa, chiến lực áp chế sẽ bảo trì trong thời gian rất lâu.
Chỉ cần, chỉ cần hắn thoát thân là được.
Thế nhưng mà, Lăng Hàn đã đuổi kịp, căn bản không cho hắn cơ hội, từng quyền oanh kích như mưa, hắn không thể không ngăn cản.
Hàn quyền có lực phá hoại to lớn khủng bố, huống còn mang theo năng lượng hủy diệt, Đại Đế cùng giai đứng trước mặt Lăng Hàn cũng có thể bị hắn đánh nổ.
– A!
Lâm Hiên rống to, hắn không cam tâm.
Thực lực chân thật của hắn có thể nghiền ép Lăng Hàn, một khi giết chết Lăng Hàn, hắn sẽ chiếm hết cơ duyên của đối phương.
Phượng Dực Thiên Tường, Chuẩn Đế binh, hắn cực kỳ đỏ mắt, bất cứ thứ gì cũng giúp cho hắn vượt lên trong thế hệ hoàng kim, có một không hai, nhưng bây giờ, hắn lại như chó nhà có tang.
Hắn biệt khuất, hắn thực sự không cam lòng.
– Ha ha, không cam tâm?
Lăng Hàn cười lạnh.
– Năm đó ngươi ỷ vào tu vi cao hơn ta, nghĩ lấn ta thì lấn ta, lại không có nghĩ tới ta có cam tâm hay không, ta đã chịu bao nhiêu tức giận?
– Hiện tại, ta sẽ trả lại hết cho ngươi.
Bành bành bành, Hàn quyền oanh kích, mặc dù Lâm Hiên miễn cưỡng hóa giải nhưng vẫn là bị quyền phong quét qua, năng lượng hủy diệt kinh khủng cỡ nào, lập tức gia tăng thương thế của hắn.
Gương mặt của hắn vặn vẹo, hắn như nguyền rủa:
– Ngươi chỉ là dân đen, làm sao có thể so sánh với ta?
– Ta là thế hệ hoàng kim, ta là Đế tử mạnh nhất!
Oanh!
Trả lời hắn là một quyền của Lăng Hàn.
Lâm Hiên bị đánh ay ra ngoài, thân thể bay hơn mười dặm mới dừng lại.
– A?
Hắn kêu lên đầy ngạc nhiên.
Lâm Hiên phun ra một ngụm máu tươi, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy có mấy người đứng đó.
Dương Dịch Hoàn.
Hắn như tìm được cứu tinh, vội vàng nói:
– Dương đạo hữu, cứu ta!
Hắn đã từ bỏ tất cả mặt mũi!
Hiện tại hắn chỉ muốn sống, chỉ cần có thể sống sót, hắn sẽ có cơ hội báo thù, chỉ cần giết Lăng Hàn, hắn có tới chín mươi chín phần trăm nắm chắc có thể thành Đế, mà một khi thành Đế, thế nhân dám chửi bới hắn sao?
Dương Dịch Hoàn ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Lăng Hàn đã đuổi theo, hắn lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hơn nữa càng chấn kinh, Lăng Hàn khi nào đã có thể đánh Tôn Giả nằm xuống?
Lăng Hàn dừng lại, hắn nhìn sang Dương Dịch Hoàn, thản nhiên nói:
– Dương huynh muốn nhúng tay?
Dương Dịch Hoàn giang tay ra:
– Ta không quen với Lâm huynh, tại sao phải nhúng tay?
Lâm Hiên cảm thấy mắt tối sầm, hắn suýt nữa đã té xỉu.
Hắn vội vàng nói:
– Dương Dịch Hoàn, ta chính là hậu duệ của Hỏa Vân Tổ Vương, ngươi cứu ta, hồi báo sẽ cực kỳ phong phú! Hơn nữa, từ nay Hỏa Vân Đế tộc sẽ thành hậu thuẫn của ngươi, thiên hạ không người dám đắc tội ngươi!
Lăng Hàn hiếu kì, hắn nhìn sang Dương Dịch Hoàn, ngược lại muốn xem hắn có động tâm hay không.
Chương 4903. Gãy Chi Trọng Sinh
– Không người dám trêu chọc?
Dương Dịch Hoàn hỏi ngược một câu.
– Đương nhiên!
Lâm Hiên gật đầu, trên mặt hiện lộ ra vẻ mặt cao ngạo.
Đế tộc cao cao tại thượng, việc này đã hình thành vô số năm tháng, cho dù ở thời điểm như vậy, hắn cũng lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Dương Dịch Hoàn buột miệng cười:
– Ta hỏi Lâm huynh một chút, vì cái gì ngươi bị đuổi giết? Nếu không người dám trêu chọc Lâm gia, tại sao cần ta xuất thủ?
Cái này!
Lâm Hiên trực tiếp trợn mắt, hắn không biết nên trả lời thế nào.
Khốn kiếp, ai mà biết Lăng Hàn biến thái như vậy, hắn dám hạ tử thủ với Đế tộc.
Đối mặt với quái vật như thế, ngàn vạn năm khó xuất hiện một người, không chết, tương lai không phải thành Thánh chính là thành Đế.
Tại sao hắn lại không may gặp được?
Thế nhân đều nói, thiên tài đương đại đều không may, bởi vì bọn họ gặp thế hệ hoàng kim, nhất định sẽ bị che lấp hào quang.
Nhưng bây giờ, hắn lại ý thức được, thế hệ hoàng kim mới cực kỳ không may, rõ ràng là thế hệ có hi vọng thành Đế nhất, kết quả lại đụng yêu nghiệt che lấp hào quang của hắn..
– Thế hệ hoàng kim, ha ha.
Dương Dịch Hoàn cảm khái.
– Thật không biết các ngươi lấy dũng khí ở đâu ra mà dám tự xưng như thế! Còn nói có thể so sánh với Đại Đế khi còn trẻ? Ha ha, thật sự chết cười ta!
Đây là trào phúng trần trụi, cũng xem thường thế hệ hoàng kim.
Nếu đổi thành lúc khác, Lâm Hiên khẳng định đã ra tay rồi, sẽ cho hắn biết hậu quả đắc tội với Đế tử và thế hệ hoàng kim là gì.
Mà bây giờ, hắn chỉ thầm hận mà thôi.
– Đại Đế khi còn trẻ, ha ha, bọn họ mạnh hơn các ngươi quá nhiều!
Dương Dịch Hoàn lắc đầu.
– Không nói Đại Đế, cho dù là ta năm đó, cùng giai muốn bại ngươi dễ như trở bàn tay! Cho dù như thế, ta cũng phải ngủ say từ thời đại này sang thời đại khác, không ngừng tăng thực lực lên, như vậy ta mới dám tranh một cơ hội thành Đế trong thời đại này.
– Ngươi? Ha ha.
Đúng là đả kích vô hình.
Mặc dù Lâm Hiên chưa giao thủ với Dương Dịch Hoàn, nhưng khi đó Dương Dịch Hoàn bước ra từ trong ma vụ, liên tiếp đánh bại thế hệ bạch ngân, đã chứng minh thiên tư của hắn có thể so sánh với thế hệ hoàng kim, có lẽ cũng có khả năng vượt qua thế hệ hoàng kim.
Cho nên, Dương Dịch Hoàn xác thực có tư cách nói ra lời này.
Thế hệ hoàng kim? Cái rắm, tự kỷ mà thôi.
Lâm Hiên bị đả kích lớn, hắn vẫn cho rằng mình đã đuổi sát tiên tổ Lâm gia năm đó, tương lai có thể trở thành Đại Đế thứ hai của Lâm gia, sáng tạo ra truyền kỳ và thần thoại.
Nhưng đột nhiên được biết, hắn còn kém xa Đại Đế năm đó, hắn bị đả kích nghiêm trọng cỡ nào?
Lăng Hàn cười nói:
– Như vậy mời Dương huynh thối lui một chút.
– Được.
Dương Dịch Hoàn gật đầu, quả nhiên hắn lui ra phía sau.
Lâm Hiên tuyệt vọng, thật vất vả gặp được một người, hơn nữa còn là yêu nghiệt như Dương Dịch Hoàn, kết quả người ta không muốn xuất thủ.
Thương thế của hắn lại chuyển biến xấu thêm vài phần, tái chiến Lăng Hàn, hắn chỉ có một con đường chết.
Thế nhưng mà, không chiến chính là con đường chết.
Ngoan cố chống cự, huống chi hắn là thế hệ hoàng kim, không đến tắt thở hắn sẽ không ngửa cổ chờ chết.
Hắn vẫn có chút ý chí chiến đấu như thế.
– Vậy liều chết đánh một trận!
Lâm Hiên có giác ngộ, hắn đối mặt Lăng Hàn, mặc dù cụt một chân cụt một tay, hắn vẫn tỏa ra khí thế cường đại.
Một khi người đã có giác ngộ sẽ chết, tự nhiên sẽ sinh ra ý chí chiến đấu cường đại.
Oanh, hắn bắt đầu thiêu đốt đế huyết, cũng đánh cược lần cuối.
Nhưng thiêu đốt đế huyết phi thường dễ dùng khi ở cảnh giới thấp, sẽ gia tăng rất nhiều chiến lực, nhưng thiên phú càng tốt, cảnh giới càng cao, thiêu đốt đế huyết sẽ có hiệu quả càng nhỏ.
Như Lâm Hiên là Tôn Giả như thế, là thế hệ hoàng kim, thiêu đốt đế huyết mang tới tăng lên cực kỳ bé nhỏ, nhưng hắn đã đến mức sơn cùng thủy tận, không có gì là không thể dùng.
Nhưng mà, đế huyết sôi trào, khí thế của Lâm Hiên như biển cả, từng làn sóng rung động tăng lên rất nhiều, chẳng những đạt đến cấp bậc Giáo Chủ cửu tinh, thậm chí còn có khả năng vượt qua rất lớn.
Tê, tại sao lại như thế?
Lâm Hiên cũng không nghĩ tới, hắn dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn tay cụt, chỉ cảm thấy xương cốt vừa ngứa vừa đau, hắn ngây người khi tay cụt đang phục sinh.
Không chỉ là tay cụt, chân gãy cũng thế.
Phải biết, hoặc là đại dược Thánh cấp, hoặc là Thánh Nhân mới có tư cách đoạn chi trọng sinh, nhưng bây giờ, hắn đã nguyên khí đại thương, chiến lực giảm xuống Giáo Chủ, tại sao hắn có thể đoạn chi trọng sinh?
Hắn có thể không khiếp sợ hay sao?
Đây là kết quả khi thiêu đốt đế huyết.
Không đúng, thiêu đốt đế huyết chỉ có thể tăng chiến lực, lúc nào có thể dùng như Thánh dược?
Lăng Hàn, Dương Dịch Hoàn cũng không nghĩ tới, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngươi đang bật hack sao?
Chỉ trong nháy mắt, tay cụt chân gãy của Lâm Hiên lại mọc ra, thực lực của hắn ổn định tại Giáo Chủ cửu tinh, cuối cùng hắn không thể đột phá Tôn Giả.
Nhưng thương thế của hắn đã ổn định, không còn tiếp tục chuyển biến xấu, cho nên hắn hoàn toàn nắm giữ sức tái chiến với Lăng Hàn.
– Ha ha, ha ha ha ha!
Lúc này Lâm Hiên cũng không có nghĩ tới sự tình, nhưng hắn rất vui mừng với kết quả này.
– Lăng Hàn, ngươi không nghĩ tới đúng không? Đây chính là nội tình của Đế tộc!
Nói chuyện giống như tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn.
– Nhận lấy cái chết!
Lâm Hiên giết tới, hiện tại tay chân của hắn đã khôi phục hoàn toàn, thương thế cũng được khống chế, chỉ kém không có trở lại chiến lực Tôn Giả, hắn tự nhiên không sợ hãi.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, chỉ cần là Giáo Chủ thì hắn không sợ gì cả.
Đến chiến!
Lăng Hàn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp nghênh chiến với Lâm Hiên, hai người huyết chiến lần nữa.
Dương Dịch Hoàn đứng xem cuộc chiến, hắn thì thào tự nói:
– Thật không đúng, thiêu đốt đế huyết làm sao có thể để đoạn chi phục sinh?
Hắn vắt hết óc suy nghĩ, hắn cũng bị vấn đề này quấy nhiễu.
Qua một hồi lâu, đột nhiên hắn khiếp sợ:
– Trừ khi…
Hắn không hề nói tiếp, mà là gật gật đầu, sắc mặt càng trở nên nghiêm nghị:
– Thì ra là thế!
– Ta có nên giúp hắn một tay hay không?
Dương Dịch Hoàn tự nói.
– Dù sao, chúng ta xem như người mình! Ai, được rồi được rồi, gia hỏa này tư chất bình thường, không có khả năng thành Đế, Đế tử chân chính của Lâm gia tuyệt đối không phải là hắn.
Nếu có người nào nghe thấy lời của hắn, có lẽ sẽ khiếp sợ không nhỏ.
Ở trong miệng của hắn, thế hệ hoàng kim cũng chỉ là kẻ “tư chất bình thường”, đều không đủ tư cách gọi là Đế tử?
Dương Dịch Hoàn nhìn về phía Lăng Hàn:
– Tiểu tử này mới đáng giá coi trọng, chiến lực càng yêu nghiệt như thế, còn mạnh hơn Đại Đế còn trẻ vài phần, ta muốn thành Đế, hắn chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất.
Hắn cẩn thận quan sát, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, Lăng Hàn đã đi ra con đường của mình, đây là điểm hắn không làm được.
Lần lượt chém rụng tu vi, bắt đầu lại từ đầu, không phải chôn hạt giống trong phá diệt, chờ đợi có một ngày có thể đi ra con đường của mình sao?
Nhưng người ta chỉ cần một lần là làm được.
– Chẳng lẽ, thành Đế thật sự là chú định?
Hắn cau mày.
– Không phải ngươi, cho dù ngươi cố gắng thế nào cũng vô dụng?
Hắn lại nhìn về phía Lăng Hàn, trong ánh mắt sinh ra sát cơ.
Chương 4904. Chém Lâm Hiên
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
———————-
Nhưng Dương Dịch Hoàn không có xuất thủ.
Hắn quay người rời đi, khuôn mặt kiên quyết.
Sau Đế lộ lần này, hắn sẽ không chém tu vi, mà là muốn xung kích Thánh Nhân, tích lũy nhiều như vậy, hắn cũng nên quên đi tất cả, đi đường của mình.
Nếu cứ lo được lo mất, hắn làm sao có khả năng thành Đế?
Vị Đại Đế nào không tràn đầy lòng tin vào mình, bọn họ sẽ cho phép mình sợ hãi rụt rè hay sao?
Lăng Hàn đại chiến Lâm Hiên.
Hiện tại Lâm Hiên không có nỗi lo về sau, mặc dù chỉ là chiến lực cấp Giáo Chủ, hắn hoàn toàn không cần lo lắng thương thế chuyển biến xấu, hắn tự nhiên không sợ.
Lăng Hàn càng không khả năng sợ, hắn thi triển Hàn quyền và phóng thích chiến lực tự thân thỏa thích
Quy tắc như hoa, quyền pháp phiêu dật, hoặc nặng hoặc nhẹ, biến hóa tùy tâm.
Hỗn Độn Cực Lôi tháp chìm nổi, từng đạo Hỗn Độn khí rủ xuống, đây là tầng phòng ngự thứ nhất của Lăng Hàn, cho dù bị phá vỡ thì vẫn còn màn sáng tinh thần, lại phá vỡ, hắn có thể phách cường đại, còn có thể tự hóa giải công kích.
Trên phương diện phòng ngự, lực phòng ngự của hắn rất biến thái.
Mà nói đến công kích, hắn cũng yêu nghiệt, mặc dù bị giới hạn cảnh giới, thực lực không thể tránh khỏi sẽ có hạn mức cao nhất, nhưng mà, khi Hàn quyền phát động, năng lượng hủy diệt sôi trào vẫn sinh ra lực lượng vô cùng kinh khủng.
Lâm Hiên hoảng sợ phát hiện, cho dù hắn nắm giữ chiến lực Giáo Chủ cửu tinh, hắn vẫn không thể áp chế Lăng Hàn.
Không có biện pháp, Chuẩn Đế binh quá cường đại, gần như ngăn cản tất cả công kích của hắn, cho dù không thể hóa giải hết nhưng cũng chỉ còn lại hai ba thành uy lực, uy lực như thế làm sao có thể tạo thành uy hϊế͙p͙ lên Lăng Hàn?
Ngược lại, hắn hắn chỉ năng lực phòng ngự mạnh hơn một chút, nhưng đối mặt năng lượng hủy diệt, phòng ngự của hắn là thùng rỗng kêu to, loại năng lượng tầng thứ cao này có lực sát thương thật đáng sợ.
Hắn không hiểu, chẳng lẽ trên đời này còn có năng lượng tầng thứ cao vượt qua cửu tinh sao?
Nếu không, vì cái gì hắn nắm giữ năng lượng cửu tinh cũng không thể sánh bằng?
Hắn bị thương, hơn nữa năng lượng hủy diệt tràn đầy tính phá hư, một khi xâm nhập trong cơ thể, hắn cần tiêu tốn rất nhiều tinh lực để đối kháng, nếu không, loại năng lượng này tàn phá bừa bãi bừa bãi, nhục thể của hắn sẽ bị tiêu diệt, linh hồn cũng chôn vùi.
Một phần lực như thế bạo phát, chiến lực của hắn không thể không giảm xuống.
Mà đây là tuần hoàn ác tính, bởi vì chiến lực của hắn đang giảm xuống, mang ý nghĩa hắn có khả năng bị Lăng Hàn đánh trúng tăng cao, sau đó thương thế tăng lên, cần phân ra càng nhiều tinh lực để chống cự năng lượng hủy diệt.
Tê, hắn có thể cải biến vận mệnh hay không?
Lâm Hiên cắn răng, hắn xoay người bỏ chạy lần nữa.
Lăng Hàn đuổi theo, hắn vừa đuổi vừa cười ha hả, nói:
– Lâm Hiên, tại sao ngươi lại chạy?
– Tới tới tới, ngươi không phải muốn giết ta sao?
– Ngươi không phải vừa mới khí phách ngập trời, vô cùng đắc ý hay sao?
Nghe Lăng Hàn châm chọc, Lâm Hiên đỏ mặt, hắn cũng không dám nói cái gì.
Đánh không lại, hắn có biện pháp nào?
Thân thể hắn lướt đi cực nhanh, bởi vì thương thế đã được khống chế, hắn không cần phải lo lắng.
Nhưng mà, hắn lại không chạy nhanh bằng Lăng Hàn, hắn bị đuổi kịp và bọn họ đại chiến lần nữa.
Mỗi một lần chiến đấu, Lâm Hiên đều bị năng lượng hủy diệt đánh trúng mấy lần, thương thế chậm rãi tích lũy, tình huống lại bắt đầu không ổn.
Nhưng mà, Lâm Hiên đã không có đế huyết để thiêu đốt, hiện tại, hắn chỉ một lòng bỏ chạy.
Hắn vẫn ôm lấy hi vọng, chỉ cần gặp được Đế Tử Minh hoặc là Đế Tử Thiên, tình thế của hắn sẽ nghịch chuyển.
Nhưng mà, thời gian ngày từng ngày trôi qua, hắn từ đầu đến cuối không có gặp được Đế Tử Minh hay Đế Tử Thiên, nơi này quá rộng lớn, muốn tình cờ gặp được hai người kia, khả năng gần như bằng không.
Nửa tháng sau, Lâm Hiên lại tuyệt vọng.
Thương thế của hắn nặng tới mức không thể áp chế được.
Lần này bị năng lượng hủy diệt đánh trúng và tích lũy tạo thành, loại năng lượng tầng thứ cao khủng bố kia có lực phá hoại quá lớn, hơn nữa còn vô cùng ngoan cố, cực kỳ khó thanh trừ, trừ khi hắn vận công ngăn chặn mà không bị quấy rầy, muốn hoàn thành trong chiến đấu là nhiệm vụ không thể nào.
Trên người hắn đầy vết thương, có nhiều chỗ đã thấy xương, hắn tùy thời có khả năng ngã xuống.
Nhưng thế hệ hoàng kim chính là thế hệ hoàng kim, Lâm Hiên khát vọng với inh mệnh đã hóa thành ý chí chiến đấu, cho nên hắn có thể kiên trì rất lâu.
Lăng Hàn cũng cảm thấy bội phục, ở phương diện ý chí lực, Lâm Hiên thật cứng cỏi.
Đáng tiếc, hắn không có khả năng bởi vậy mà buông tha đối thủ.
– Nên kết thúc!
Hắn xông tới, thần niệm bộc phát, hưu hưu hưu, mười bốn đạo quy tắc hóa thành thần binh xuất hiện, chúng chém về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên liều chết chống cự, nhưng chiến lực của hắn đã giảm xuống lần nữa, hắn vẫn bị một đạo quy tắc trong đó đâm trúng, hắn kêu la thảm thiết, một cánh tay bị chém đứt
Lăng Hàn lại xuất ra một quyền.
Bành!
Lâm Hiên liều mạng chống cự, nhưng hắn bị mất một tay nên không thể ứng phó hết, hắn đã bị một quyền của Lăng Hàn xuyên thủng lồng ngực.
Phốc!
Nắm đấm của Lăng Hàn trực tiếp xuyên qua lồng ngực Lâm Hiên, năng lượng hủy diệt bộc phát, trong nháy mắt đã chôn vùi toàn bộ sinh cơ của Lâm Hiên.
Lâm Hiên mở to hai mắt, hắn ngạc nhiên và sợ hãi.
Hắn thực sự chết rồi?
Chẳng phải hắn có Thế Tử Phù đấy sao?
– Ngươi…
Hắn chỉ nói ra một chữ, sau đó hắn ngã xuống đất.
Lăng Hàn thở dài một hơi, thế hệ hoàng kim thật sự khó giết, hắn cần phải tiêu hao thời gian nửa tháng mới có thể mài chết đối phương.
Nhưng hắn cũng xử lý Lâm Hiên, cũng xả được ác khí.
Hắn tìm kiếm trên thi thể Lâm Hiên, tìm được mấy món pháp khí không gian, bên trong có vài gốc tiên dược đạt đến lục tinh, đúng là thứ hắn cần.
Nhất định là tiên dược bị Lâm Hiên chiếm được lúc trước, nhưng hắn đã là Tôn Giả, đương nhiên không cần tiên dược lục tinh, nhưng tiên dược quý giá như thế, hắn cũng không lãng phí, cho nên sẽ thu lại.
Kết quả hiện tại lại tiện nghi Lăng Hàn.
– Ngươi cuối cùng vẫn làm chuyện tốt.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn không lập tức phục dụng tiên dược, hắn gấp rút lên đường.
Hắn vốn là người đi vào đầu tiên, nhưng bây giờ vì truy sát Lâm Hiên, hắn đã bỏ ra thời gian nửa tháng, hiện tại đã bị nhiều người vượt mặt.
Hắn nhắm chuẩn một hướng và tiến lên.
Qua bảy ngày sau, trước mặt xuất hiện một cung điện.
Hắn đi tới cửa, hắn nhìn thấy ba chữ: Kim Bằng điện.
Lăng Hàn hết sức tò mò, nơi này do ai xây?
Nhưng trước đó có lão giả áo xám xây mộ địa, mai táng năm tháng, nơi này lại xuất hiện một tòa Kim Bằng điện cũng không có gì kỳ quái.
Hắn tiến vào cung điện, lần này hắn không bị tước đoạt lục cảm, đây là một tòa cung điện hùng vĩ, bốn vách tường, trần nhà, mặt đất đều vẽ từng đầu Kim Bằng, sinh động như thật.
Những Kim Bằng lớn nhỏ khác nhau, động tác cũng khác biệt, có giương cánh bay cao, có vồ mồi, có ngủ say, sau khi Lăng Hàn đạp lên mấy bước về và giẫm vào một con Kim Bằng dưới chân, một đạo kim quang xuất hiện, Kim Bằng sống lại.
Kim Bằng gào thét và tấn công Lăng Hàn, Lăng Hàn nghênh đón, Kim Bằng có chiến lực cường đại, chiến lực vượt qua hắn không chỉ một bậc.
Hắn còn muốn giết ra ngoài, nhưng khi xông lên lại kích hoạt càng nhiều Kim Bằng.
Lăng Hàn vội vàng lui, hắn xông ra ngoài, bởi vì ở lại chính là tìm đường chết.
Chương 4905. Kim Bằng Điện
Lăng Hàn vô cùng chật vật trốn ra khỏi cung điện.
Hắn đã đủ mạnh, nhưng những Kim Bằng này đều là cấp bậc Giáo Chủ cửu tinh, hoàn toàn có thể so sánh với thế hệ hoàng kim, nếu hắn không sử dụng át chủ bài, Lăng Hàn không có biện pháp ngang hàng, huống chi là một đống?
Cho nên, hắn không thể xông vào nơi này
Lăng Hàn đi đến cửa cung điện, vừa rồi hắn giẫm lên đồ án Kim Bằng mới như vậy, hắn bay qua thì sao?
Chân hắn đạp hụt khí, cho nên hắn rơi xuống đất.
Nhưng hắn không bước ra mấy bước, chỉ thấy kim quang lóe sáng, lại có một đầu Kim Bằng bay ra khỏi mặt đất và tấn công Lăng Hàn.
Khốn kiếp, ta không giẫm lên đúng không?
Lăng Hàn thở dài, quả nhiên không thể dễ dàng thông qua nơi này.
Hắn chiến đấu với Kim Bằng, lại vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, Hàn quyền phát động, hắn toàn lực ứng phó.
Nhưng mà hắn lại phát hiện, Kim Bằng sẽ không bị thương.
Hắn hiện tại muốn giết thế hệ hoàng kim cấp bậc Giáo Chủ cửu tinh, hắn chỉ có thể dựa vào năng lượng hủy diệt mài từng chút, từ đó làm thương thế đối thủ không ngừng tăng lên, cuối cùng không thể vãn hồi.
Nhưng mà, Kim Bằng sẽ không bị thương, nó luôn bảo trì chiến lực mạnh nhất, Lăng Hàn làm thế nào?
Hắn không thể không lui ra ngoài, tái chiến cũng không có ý nghĩa.
Cho dù xông qua hay bay qua, đều không được?
Lăng Hàn lại tới cửa cung điện và cẩn thận quan sát.
Không có đạo lý không thể thông qua, hắn chưa tìm ra quy luật mà thôi.
Lăng Hàn cẩn thận quan sát, hắn thu tất cả đồ án vào mắt.
Mấy phút đồng hồ sau, hắn nhắm mắt lại, trong đầu có vài bức đồ án sống lại, một con Kim Bằng bay trong thức hải của hắn.
Một lúc sau, hắn mở to mắt nhìn trần nhà, nhìn chung quanh một chút, lại nhìn vào mặt đất.
Hắn dần dần tươi cười.
Thì ra là thế.
Nếu hợp đồ án hai bên trái phải, vừa lúc là hình ảnh Kim Bằng săn bắn, nếu như đi trên con đường này, hắn sẽ bị công kích, hắn sẽ biến thành con mồi
Nhưng cũng có đồ án Kim Bằng nghỉ ngơi, đứng trên tiết điểm như thế, hắn sẽ an toàn.
Hẳn là như thế.
Hắn bước ra một bước, hắn giẫm vào một viên gạch, hiển nhiên, hắn bình an vô sự.
Hắn lại đi, một bước lại một bước, hắn đi trên các tiết điểm an toàn.
Quả nhiên, phán đoán của hắn là chính xác.
Lăng Hàn không ngừng tiến lên, hắn bỏ ra chút thời gian, hắn đi tới cuối cung điện và đi ra ngoài..
Hắn lại đi mấy bước, hắn rời khỏi cung điện.
A, không có tốt gì sao?
Lăng Hàn nhíu mày, hoặc nói hắn thông qua quá muộn, cho nên, chỗ tốt đã không có phần của hắn rồi?
Còn tốt, hắn giết Lâm Hiên, đạt được mấy cây tiên dược lục tinh, nếu không hắn sẽ thua thiệt muốn chết.
Đi.
Hắn tăng tốc tiến lên, thân thể lướt đi như bay, hắn nhanh chóng lao lên phía trước.
Liên tiếp, núi non sông ngòi bị hắn để lại sau lưng, Phượng Dực Thiên Tường bộc phát tốc độ khó có thể hình dung.
A?
Hắn nhìn thấy phía trước có năng lượng sôi trào.
Chẳng lẽ là khu vực bị năng lượng nồng đậm bao phủ.
Lăng Hàn bay đi, ánh mắt nhìn thoáng qua, hắn phát hiện có hòn đá phát ra khí tức nhưng cũng không phải năng lượng ngọc thạch hắn đạt được lúc trước, tảng đá kia đen như mực, nó phát ra khí tức như lưỡi đao, cho dù khoảng cách rất xa, Lăng Hàn vẫn cảm giác được cảm giác đau nhói.
Trên đỉnh của khối đá này lại sinh ra một gốc thực vật đen nhánh, nó nhở ra đóa hoa đỏ thẳm lớn như bàn tay.
Dưới tảng đá có vài người.
Dương Dịch Hoàn, Phong Diệu Lăng, Hà La, Thủy Nhất, Vạn Đạo, Phá Thiên, Đinh Thụ, mấy người mạnh nhất trong thế hệ trẻ đều tụ tập tại đây.
Cảm ứng được Lăng Hàn tiếp cận, bảy người này nhìn nhau, làm phát hiện người tới là Lăng Hàn, ánh mắt mọi người co giật.
Lăng Hàn quá yêu nghiệt, có thể gọi là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất.
– Nha, các vị đều ở nơi này.
Lăng Hàn phất tay lên tiếng chào.
– Ngươi tới thật đúng dịp.
Vạn Đạo nói đầu tiên.
– Như thế nào?
Lăng Hàn nhìn về phía Đinh Thụ.
– Huyền Mặc thạch lực phá hoại sắp suy yếu, ngươi xuất hiện thật đúng lúc.
Đinh Thụ nói.
– Ai, người tranh đoạt Thiết Mặc hoa lại nhiều hơn một người.
– Thiết Mặc Hoa?
– Lăng huynh mạnh như vậy, ta đề nghị, chúng ta đề nghị liên thủ đá hắn đi, được chứ?
Dương Dịch Hoàn nói.
– Tốt!
Hà La lập tức gật đầu, hắn cười khanh khách.
– Đồng ý.
– Đồng ý.
Đám người Đinh Thụ, Vạn Đạo gật đầu.
– Đồng ý.
Không nghĩ tới, cho dù là Phong Diệu Lăng cũng gật đầu.
Lăng Hàn nhìn về phía Đinh Thụ, hắn thở dài, đây thật là tiểu đệ của mình sao?
– Lăng huynh, không có biện pháp, ngươi quá mạnh, nếu không liên thủ đá ngươi trước, không ai có thể tranh với ngươi!
Dương Dịch Hoàn mỉm cười nói.
Đương nhiên, đây là lấy cớ, đám người này đều là thiên tài đỉnh cấp trong thiên hạ, có người nào không tràn ngập lòng tin vào mình?
Lăng Hàn thở dài:
– Các ngươi đấy, dù sao cũng là thiên kiêu mạnh nhất thiên hạ, tại sao cứ nhắm vào ta?
– Ha ha.
Bảy người Dương Dịch Hoàn chỉ cười, không có ai thay đổi chủ ý.
– Vì cái gì không có người nào nói cho ta biết Thiết Mặc hoa là cái gì?
Lăng Hàn cười nói.
– Nếu không có tác dụng gì, không cần các ngươi đuổi, ta sẽ tự rời đi.
– Vậy ngươi đi thôi, nó không có tác dụng gì với ngươi.
Thủy Nhất cười nói.
– Ai, nói như vậy thật vô vị.
Lăng Hàn lắc đầu.
– Bên trong Thiết Mặc hoa ẩn chứa tiên khí, còn là phẩm chất cao nhất.
Rốt cuộc Phong Diệu Lăng cũng nói ra sự thật.
Lăng Hàn giật mình, khó trách người tham gia Đế lộ vài lần như Dương Dịch Hoàn cũng bị hấp dẫn, tiên khí phẩm chất cao nhất đấy.
Hắn nhoẻn miệng cười:
– Thật xấu hổ, xem ra phải tranh tài một hồi.
– Tới đi!
Hắn hào khí ngất trời, bảy người trước mặt đều là thiên kiêu mạnh nhất đương thời, trong tình huống cùng giai, cho dù là thế hệ hoàng kim cũng không cách nào đối kháng với bọn họ.
Hiện tại, Lăng Hàn dùng một mình đấu bảy người?
Đổi thành ai cũng không tin.
Nhưng mà, Lăng Hàn lại bộc phát chiến ý ngập trời, hắn chỉ muốn đánh một trận thật thống khoái.
Dương Dịch Hoàn xuất thủ đầu tiên, hắn lao tới tấn công Lăng Hàn.
Thủy Nhất, Vạn Đạo theo sát phía sau, bọn họ bộc phát chiến lực cực mạnh.
Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn ngăn cản đối thủ.
Bị ba thiên tài mạnh nhất vây công, Lăng Hàn cũng không dám giấu dốt, Hàn quyền phát động, chiến ý của hắn mênh mông như biển.
– Cái gì!
– Đã đi ra con đường của mình!
Phong Diệu Lăng và Hà La đều kinh hô, cho dù bọn họ đã nhiều lần chém tu vi trùng tu, nhưng vẫn không chạm tới con đường của mình, cũng không tìm ra con đường của bản thân.
Nhưng mà, Lăng Hàn lại làm được.
– Ha ha, Lăng huynh, đến chiến!
Thủy Nhất cùng Vạn Đạo cười to, thế công biến hóa.
Chiêu thức của bọn họ không hề câu nệ vào Đế thuật nào, mà là cực kỳ linh động, nắm giữ ý chí của mình.
Bởi vì đây là võ đạo của bọn họ.
Chương 4906. Thiên Kiêu Mạnh Nhất Loạn Chiến
Cái gì!
Phong Diệu Lăng, Hà La giật mình, mà Dương Dịch Hoàn nhe răng, không nghĩ tới trừ Lăng Hàn ra, lại xuất hiện hai yêu nghiệt nắm giữ con đường của mình.
Trời ạ, tại sao bọn họ lại xuất thế ở thời đại này?
Có ai nghĩ tới, cấp Giáo Chủ đã sớm nắm giữ võ đạo của bản thân, hơn nữa không chỉ một mình Lăng Hàn, còn có Thủy Nhất, còn có Vạn Đạo.
Lăng Hàn cười một tiếng, sát khí xung kích phát động tấn công hai người này.
Ông, hắn lập tức phát hiện, Dương Dịch Hoàn không chịu sát khí xung kích ảnh hưởng, hắn có bí bảo chống cự công kích như vậy, mà Thủy Nhất cùng Vạn Đạo, đều vận dụng thần thức đối kháng.
Một đấu một, khẳng định là thần niệm của Lăng Hàn mạnh hơn, nhưng hắn nhất tâm tam dụng, muốn đồng thời oanh kích ba người, uy lực của sát khí xung kích sẽ nhỏ đi một chút, Thủy Nhất cùng Vạn Đạo khó khăn lắm mới có thể hóa giải.
Kể từ đó, ba người đều hiểu ngầm lẫn nhau.
Chỉ sợ đối phương có lai lịch như mình.
Muốn tu ra thần thông như sát khí xung kích, như vậy vào Phàm thể phải lợi dụng vị diện trong người đột phá, mà trừ bá chủ Nguyên thế giới, có ai làm được?
Quả nhiên!
Lăng Hàn đạt được chứng minh, Thủy Nhất cùng Vạn Đạo cũng là bá chủ Nguyên thế giới.
Ân, sau khi đánh xong, hắn có thể trao đổi Hủy Diệt linh đồ với bọn họ.
Bốn người đại chiến.
Mặc dù Thủy Nhất cùnvàg Vạn Đạo đều là đi ra con đường của mình, nhưng rõ ràng vừa mới cất bước, còn lâu mới có thể so sánh với Lăng Hàn.
Bọn họ chỉ mới đi năm sáu bước, Lăng Hàn đã đi hơn trăm bước.
Bởi vậy, mặc dù là đánh ba, nhưng Lăng Hàn vẫn không lâm vào hạ phong.
– Ha ha, ta cũng tới tham gia náo nhiệt!
Hà La cười lớn, hắn gia nhập chiến đoàn.
Chiến ý của hắn ngập trời, thời đại này lại có ba người đi ra con đường võ đạo của bản thân, từ đó hắn cảm thấy áp lực cực lớn và kích thích, hắn muốn đánh một trận thật oanh liệt, nói không chừng có thể đạt được đốn ngộ.
Phong Diệu Lăng, Đinh Thụ, Phá Thiên cũng gia nhập chiến đấu, làm cho ba “lão thiên tài” Dương Dịch Hoàn khiếp sợ là, hai người Đinh Thụ, Phá Thiên cũng nắm giữ con đường võ đạo của bản thân.
Mẹ nó!
Bọn họ khiếp sợ tới cực điểm, tại sao có tới năm tên thiên tài như thế?
Ngay từ đầu là bảy đánh một, nhưng đánh nhau lại biến thành hỗn chiến.
Bọn họ đều là thiên tài đỉnh cấp, không ai chịu phục người nào, hơn nữa bảy đánh một không gian có hạn, khó tránh khỏi sẽ va chạm lẫn nhau, đụng chạm đụng chạm, khó tránh khỏi sẽ va chạm ra chiến hỏa.
Tràng diện càng hỗn loạn, hiện tại mỗi người đều xem đối phương là địch, chiến lực bộc phát hoàn toàn, căn bản không có cố kỵ.
Hả?
Bọn họ đều có thể nói là cường giả đỉnh cấp trong Giáo Chủ, bọn họ mẫn cảm phát hiện, Huyền Mặc thạch phát ra khí tức đang yếu bớt.
Có thể hái thuốc!
Trước đó này khí tức tràn đầy sát cơ, bọn họ không dám tới gần, nếu không sẽ bị gọt chết nhưng bây giờ khí tức yếu bớt, nói rõ thời cơ đã thành thục, có thể ngắt lấy Thiết Mặc hoa.
Oanh! Oanh! Oanh!
Bọn họ chiến đấu càng thêm kịch liệt, mỗi người đều thi triển tất cả tài năng.
Đúng là có người mạnh hơn, không có biện pháp, mọi người cảnh giới không có khả năng giống nhau như đúc, nhưng mặc cho ngươi mạnh hơn, bị hai ba người vây công nhắm vào cũng không có biện pháp.
Cho nên, mỗi người đều kiềm chế, không có khả năng phá vây, cũng khó có thể ngắt lấy gốc tiên dược kia.
Đánh tới lúc này, mỗi người đều đánh ra lửa giận.
Bọn họ đều là thiên kiêu mạnh nhất thời đại, lần nào cũng tràn ngập lòng tin vào mình, đều cho rằng mình lực áp quần hùng, trổ hết tài năng, bởi vậy, bọn họ cũng ước định với nhau.
Thiết Mặc hoa có giá trị kinh người, nhưng không có bảo vật như vậy, bọn họ cũng có thể liên tiếp tiến lên, nhưng bây giờ có thể lực áp quần hùng, đó là cảm giác thành tựu khó có thể hình dung.
Theo bọn họ nghĩ, đây là lần diễn thử tranh đoạt Đế vị, tương lai, tám người bọn họ sẽ là người cạnh tranh mạnh nhất trên con đường thành Đế.
Cho nên, bọn họ đều không chịu thua, đều muốn giết ra khỏi trùng vây.
Bát tiên quá hải, các lộ hiển thần thông.
Sau khi đánh nhau, Đinh Thụ, Phá Thiên đều vận dụng năng lượng hủy diệt, nhưng Thủy Nhất cùng Vạn Đạo lại không có, từ đó Lăng Hàn hoài nghi, mặc dù bọn họ là bá chủ Nguyên thế giới nhưng không thu hoạch được Hủy Diệt linh đồ.
Cũng đã đủ rồi.
Lăng Hàn không hề ham chiến, hắn thét dài một tiếng và cường thế phá vây.
Hắn vận chuyển Phượng Dực Thiên Tường, hắn tiến lên cực nhanh, hỏa diễm cuồn cuộn ép đám người chung quanh lui ra sau, hơn nữa còn tạm tránh mũi nhọn.
Môn thân pháp này chính là Đế thuật, nắm giữ lực công kích siêu cường, thuộc về bí thuật mạnh nhất của Chân Hoàng, làm sao có thể không lợi hại?
Hơn nữa, nhanh.
Xèo, Lăng Hàn hóa thành hỏa diễm lướt đi.
Bảy người Dương Dịch Hoàn đều hét lớn một tiếng, sau đó ra sức đuổi theo Lăng Hàn, mỗi người đều đánh ra kỹ pháp mạnh nhất, tất cả đều muốn ngăn cản Lăng Hàn.
Thiết Mặc hoa là việc nhỏ, nhưng ai có thể trổ hết tài năng hái được tiên dược sẽ nắm được đại nghĩa.
Thế nhưng mà so tốc độ, có thân pháp nào sánh bằng Phượng Dực Thiên Tường?
Lăng Hàn một ngựa tuyệt trần lao lên đỉnh tảng đá.
Hiện tại tảng đá phát ra khí tức yếu đi rất nhiều, nhưng nó vẫn có lực sát thương rất mạnh và hóa thành tia sáng thực chất, nó giống như con nhím gai đang dựng gai, hơn nữa không phải đứng im bất động, mà là tùy thời biến hóa.
Lăng Hàn nhất định phải xông vào, nhưng nếu bị tia sáng cắt trúng, hắn có hối hận cũng không kịp.
Bảy người Dương Dịch Hoàn cũng giống như thế, vừa đuổi theo vừa tránh né tia sáng.
Đến cuối cùng, vẫn là tốc độ của Lăng Hàn nhanh nhất, hắn tung người nhảy lên tảng đá lớn, đang muốn đưa tay ngắt lấy, đột nhiên lại có một bàn tay bắt lấy Thiết Mặc hoa.
Hả?
Cũng không phải bảy người bọn họ, mà là có người thừa dịp loạn xuất thủ.
Lăng Hàn trực tiếp vận chuyển năng lượng hủy diệt, một quyền hoành kích.
Oanh, tay của đối phương cũng sinh ra năng lượng màu đen, cũng giống Lăng Hàn như đúc.
Bành!
Lăng Hàn và người này va chạm với nhau, hắn cảm thấy lực phản chấn khổng lồ làm cánh tay tê dại.
Nhưng đối phương cũng không có tốt hơn chỗ nào, cũng nhe răng nhếch miệng.
Lăng Hàn không có thời gian để lãng phí, hắn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp bao phủ đỉnh đầu và vươn tay.
Đối phương chặn đường, nhưng công kích đánh vào Hỗn Độn Cực Lôi tháp nên vô công.
Lăng Hàn nhân cơ hội hái Thiết Mặc hoa, hắn trực tiếp thu vào bên trong Hỗn Độn Cực Lôi tháp, sau đó hắn rút lui và thoát ra khỏi tảng đá.
Thấy Thiết Mặc hoa đã bị Lăng Hàn hái đi, mấy người Dương Dịch Hoàn cũng ngừng công kích, tất cả đều nhìn về kẻ vừa xuất hiện.
Đó chính là một nữ tử!
Nàng dáng người thon gầy, vòng eo nhỏ nhắn, thân mang váy dài bó sát người, cũng khắc họa đường cong uyển chuyển của bản thân.
Thiên tiên tuyệt sắc!
Vào lúc nhìn rõ dung mạo của nàng, mỗi người đều nói thầm trong lòng, nhưng mà nữ tử này không có yếu đuối, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ có đường cong rõ ràng, khí khái hào hùng nội liễm, càng có bá khí khó nói thành lời, nàng có phong thái Nữ Đế.
Nàng nhìn về phía Lăng Hàn, trong mắt mang theo kinh ngạc, dường như đang kỳ quái Lăng Hàn có thể vận dụng năng lượng hủy diệt.