Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 998
Pháp tướng Băng Hỏa Lôi Cuồng Khí bốn loại thuộc tính ngưng tụ, Cấm Vạn Kiếm Quy Tông đệ nhị cảnh, Vạn Vật Vi Kiếm.
Một kiếm này của Vân Phi Dương tuyệt đối là bạo phát có uy lực mạnh nhất ở cảnh giới trước mắt.
Rốt cuộc mạnh cỡ nào? Trước mắt mà nói, tuyệt đối vượt qua Hư Không cảnh đại viên mãn!
Có thể rung chuyển Diệp Hưng Phong Khuy Thiên kỳ tầng một lại có nửa bước Thánh Thể hay không thì cần chém xuống mới biết.
Bất quá.
Một kiếm này của Vân Phi Dương bạo phát sự cường hãn làm rung động thật sâu rất nhiều võ giả.
– Quá mạnh.
– Thật đáng sợ!
– Khó trách người này đoạt liền hai quan trong Thi Đấu Thiên Tài sáng tạo kỷ lục trước đó chưa từng có.
Nhưng.
Đừng tưởng rằng.
Quan chiến chỉ có võ giả Hà Trạch thành!
Cung điện lơ lửng trong nội thành Tiểu Thần Chủ, tả sứ thông qua màn sáng thấy Vân Phi Dương thi triển một kiếm mạnh nhất.
Hắn ngạc nhiên ca thán:
– Không nghĩ tới, một Khai Khiếu kỳ nho nhỏ có thể ngưng tụ ra kiếm khí cường đại như thế.
Vân Phi Dương biểu hiện để ánh mắt tả sứ lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng nghĩ tới Trầm gia bảo vệ hắn trăm năm, chỉ có thể thu hồi.
– Tiểu tử.
Hắn lãnh đạm nói:
– Nếu như ngươi không chết ở Diệp gia, trăm năm sau sẽ chết trong tay lão hủ.
Nhiệm vụ Tả sứ tại Tiểu Thần Giới là tìm kiếm dư nghiệt Thần Giới, Vân Phi Dương này có hiềm nghi lớn nhất.
Oa!
Trong Trầm gia, Trầm Tiểu Vũ thấy Vân Phi Dương ngưng tụ ra một kiếm mạnh nhất, cả kinh hô:
– Cha, một kiếm này rất mạnh!
– Không tệ.
Trầm Lận Phong nói:
– Chí ít đạt tới 10 ngàn trọng chân long lực.
– 10 ngàn trọng?
Trầm Tiểu Vũ giật mình.
– Nhiều như vậy?
Hiện tại, cảnh giới nàng chỉ là Hư Không cảnh đại viên mãn, chân long lực trong cơ thể cũng mới vừa vặn phá vạn.
– Đáng giận!
Trầm Tiểu Vũ không cam lòng nói:
– Vừa mới bước vào Khai Khiếu kỳ vậy mà có thể bạo phát ra cường lực như vậy!
Trầm Lận Phong lắc đầu.
– Đáng tiếc, dòng chính Diệp gia thi triển Thánh Linh kết giới lại kích phát nửa bước Thánh Thể, chỉ sợ lực lượng Vân huynh rất khó làm bị thương hắn.
Gia chủ Trầm gia để Tiểu Thần Chủ đều kiêng kị, hắn cho lời bình, khẳng định nói trúng tim đen.
Nhưng vào lúc này, phía trên màn sáng, pháp tướng Vân Phi Dương ngưng tụ vung cự kiếm cuối cùng chém vào phòng ngự kết giới.
Ầm ầm!
Tiếng vang đinh tai nhức óc giữa không trung truyền lại, nước Lôi Trạch hồ ầm vang nổ tung hình thành trụ nước trùng thiên!
Tạch tạch tạch!
Mặt đất cấp tốc rạn nứt, lan tràn trăm dặm!
Phương viên trăm dặm lấy Lôi Trạch hồ làm trung tâm hoàn toàn đổ nát.
Trong khoảng thời gian ngắn từ khi cự kiếm hình thành đến khi chém xuống, cảnh phong như họa đã bị hủy diệt!
Càng kinh khủng là.
Cự kiếm đánh xuống sinh ra cường thế khí lãng lan tràn vài trăm dặm, lan đến gần Hà Trạch thành, để tường thành kiên cố run rẩy!
Khóe miệng rất nhiều võ giả kịch liệt run rẩy.
Chỗ này cách trận chiến năm trăm dặm, nếu như đánh gần một chút, mình và cả tòa thành chắc bị tiêu diệt quá.
Đương nhiên.
Hiện tại, ánh mắt bọn hắn vẫn gắt gao khóa chặt phía trước, suy đoán, một kiếm kia có thể làm bị thương cường giả Diệp gia hay không?!
Ông!
Đột nhiên, pháp tướng ngưng tụ trên Lôi Trạch hồ tiêu tán, Kiếm Hồn hóa thành thuộc tính màu đen dung nhập vào Thất Thải Hồng Quang kiếm.
Cự kiếm do vô số thanh kiếm ngưng tụ hoàn toàn tan vỡ, hóa thành ngàn vạn lưu quang, lui tán bốn phương tám hướng, rồi cùng nhau cắm trên mặt đất.
Đương nhiên.
Chắc không ai chú ý tới.
Một đạo lưu quang cực nhỏ, bay về phía Vân Phi Dương, rơi vào trong lòng bàn tay, bị hắn lặng yên không một tiếng động thu vào Phi Dương đại lục.
Dư uy dần dần tán đi.
Tuy Diệp Hưng Phong vẫn đứng lơ lửng giữa trời, nhưng trước ngực lại hiện ra kiếm ngân bắt mắt, máu tươi chảy ròng!
Dát.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người không thể tin được, một kiếm của Vân Phi Dương trực tiếp chém bị thương Hóa Thần cảnh!
Trầm Lận Phong nhìn chằm chằm màn sáng, khó hiểu nói:
– Làm sao hắn làm được?
Tuy một kiếm vừa rồi cường hãn, nhiều lắm thì có thể phá vỡ phòng ngự đối phương, làm sao lại chém bị thương?
Phốc!
Diệp Hưng Phong phun ra một ngụm máu, sắc mặt cực độ tái nhợt, hiển nhiên không chỉ bị ngoại thương, còn bị nội thương rất nặng.
– Sao…làm sao có thể.?
Trong ánh mắt Diệp Hưng Phong lấp lóe vẻ khó tin.
Hưu!
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, Thất Thải Hồng Quang kiếm, xẹt qua kiếm mang sắc bén!
Thương thế Diệp Hưng Phong nghiêm trọng, khó có thể tiếp nhận, trạng thái phòng ngự mạnh nhất bị hóa giải đang ngây người, cho nên căn bản không có cách né tránh!
Phốc.
Thất Thải Hồng Quang Kiếm trực tiếp đâm xuyên ngực, máu tươi từ mũi rơi xuống.
– Phong ca!
Diệp Hưng Hải cả kinh hô to.
Diệp Vô Thanh đứng cách đó không xa, vừa lấy lại tinh thần, tròng mắt kém chút trừng rớt ra ngoài.
Cao thủ Diệp gia mình mời đến từ bản tông bị đâm xuyên ngực để hắn khó có thể tiếp nhận!
– Ngươi
Diệp Hưng Phong cố nén kịch liệt đau nhức trước ngực, sắc mặt dị thường dữ tợn, khí thế bễ nghễ thiên hạ lúc trước sớm đã không còn sót lại chút gì.
Vân Phi Dương đi tới, cười nói:
– Nửa bước Thánh Thể, dòng chính Diệp gia Hóa Thần cảnh chỉ là một rác rưởi ở trước mặt ta mà thôi.
Một ý khác là, mẹ kiếp, đây chính là hậu quả khi trang bức trước mặt lão tử.
Nếu như lúc trước, Vân Phi Dương nói phách lối cuồng ngạo, khẳng định làm cho mọi người xem thường.
Nhưng bây giờ, một kiếm chém bị thương cường giả Diệp gia, võ giả Hà Trạch thành đều cho rằng, hắn có tư cách cuồng ngạo phách lối!
Hô!
Nhưng vào lúc này, sau lưng bộc phát ra chân long lực khủng bố, Diệp Hưng Hải cấp tốc đánh võ quyết, phẫn nộ quát:
– Tiểu tử, chết đi cho ta!
Hô!
Trong khoảnh khắc, một đầu cự long gào thét từ hư không xuất hiện, mở miệng lớn, nuốt Vân Phi Dương!
Vân Phi Dương rút kiếm về, một tay bỗng nhiên giơ lên, hung hăng áp xuống, quát:
– Phiên Thiên Thủ!
Hô!
Giữa không trung, một cự thủ xuất hiện đập tới cự long!
Phiên Thiên Thủ cấp tốc ngưng tụ ra cũng không phải trạng thái mạnh nhất.
Nhưng.
Cảnh giới Vân Phi Dương đã đạt tới Khai Khiếu kỳ, thi triển ra uy lực khẳng định còn mạnh hơn trận chung kết lúc Thi Đấu Thiên Tài!
Hô!
Phiên Thiên Thủ mang theo khí tức hoang vu đập xuống trực tiếp chế trụ đầu cự long.
Một khắc này.
Chân Long Diệp Hưng Hải ngưng tụ dưới Phiên Thiên Thủ yếu giống như một đầu rắn đáng thương.
– Lực lượng nhỏ yếu như vậy còn dám lấy ra, thật mất mặt xấu hổ!
Bàn ta Vân Phi Dương khẽ nắm.
Bành!
Cự long bị Phiên Thiên Thủ bóp nát, thân thể đột nhiên tiêu tán hóa thành vô hình, Diệp Hưng Hải phun máu.
– Tiểu tử, chết cho ta!
Vân Phi Dương một tay vỗ trong hư không, Phiên Thiên Thủ to lớn, hung hăng đánh Diệp Hưng Hải xuống mặt đất, thân thể hãm sâu hơn mười trượng.
Bên trong Hà Trạch thành.
Dù võ giả xem chiến hay Dược Vạn Trăn đều trợn mắt hốc mồm khi thấy Vân Phi Dương thi triển chưởng ấn bóp nát cự long, đập Diệp Hưng Hải như một con ruồi.
Bịch.
Diệp Vô Thanh thấy hai người trợ giúp mình mời đến bị Vân Phi Dương chà đạp dễ như trở bàn tay, hai chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch co quắp ngã xuống đất.