Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 995
Ba ngày sau.
Trên không Hà Trạch thành đã bình tĩnh trở lại đột nhiên bộc phát ra khí thế mênh mông khiến nội thành võ giả rung động.
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu liền thấy hai đạo hồng quang chầm chậm rơi xuống, đợi ánh sáng tán đi, hiển lộ ra hai trung niên tướng mạo nghiêm nghị.
– Khí tức thật mạnh!
– Đây tuyệt đối là cường giả Hóa Thần cảnh!
Đám người sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, Diệp gia gia chủ Diệp Vô Thanh cũng rơi xuống, hiển nhiên, hai cường giả Hóa Thần cảnh là cao thủ hắn mời đến từ bản tông Diệp gia.
– Hai vị thúc bá.
Diệp Vô Thanh nói:
– Đây là thành trì ta đời đời ở lại, Vân Phi Dương cũng xém chút diệt nhất tộc ta ở chỗ này!
Hai người một người gọi Diệp Hưng Phong, một người gọi Diệp Hưng Hải, chính là dòng chính đời thứ hai trong bản tông Diệp gia.
Bọn họ lấy Hưng làm chữ lót, cao hơn một bối so bối chữ Vô của Diệp Vô Thanh.
Đám người âm thầm giật mình.
Diệp gia gia chủ vậy mà lại có hai thúc bá đạt tới Hóa Thần cảnh, sao chưa từng nghe nói qua!
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, một tên võ giả chi nhánh Diệp gia chạy tới, hành lễ trước ba người, nói:
– Gia chủ, tiểu tử kia chưa rời đi, còn ở trong khách sạn!
– Còn ở đây?
Diệp Vô Thanh nắm quyền đầu, ánh mắt âm sâm nói:
– Rất tốt, rất tốt.
Nói rồi chắp tay nói với hai người bên cạnh.
– Hai vị thúc bá, xin rửa sạch nhục nhã cho tiểu chất!
– Ừm.
Nam tử gọi Diệp Hưng Phong nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt hiện ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, quát:
– Vân Phi Dương, lăn ra đây.
Thanh âm dập dờn trong thành tràn ngập áp lực cường đại làm cho sắc mặt mọi người đột nhiên khó coi.
Bọn họ biết nếu âm thanh đối phương mạnh hơn chút, mình nhất định thổ huyết trọng thương.
– Hảm?
Dược Vạn Trăn đang nhắm mắt tu luyện trong đan phường mở mắt, nguyên niệm bao phủ, cả kinh nói:
– Dòng chính đời thứ hai Diệp gia làm sao tới đây?
Hắn thường xuyên liên hệ cùng Siêu nhất lưu tông môn nên nhận ra Diệp Hưng Phong và Diệp Hưng Hải.
– Chẳng lẽ…
Dược Vạn Trăn giống như ngộ ra.
– Diệp gia bên trong thành trì này là chi nhánh của bản tông Diệp gia?
– Nhất định là vậy.
Dược Vạn Trăn lắc đầu.
– Cuồng Ngạo Thiên ơi Cuồng Ngạo Thiên, đệ tử ngươi thật tìm đường chết, hôm nay xem như chọc ra phiền phức lớn.
Hắn thấy.
Vân Phi Dương có bối phận rất nhỏ, tuy biểu hiện kinh diễm trong Thi Đấu Thiên Tài, nhưng quả thực không đáng giá nhắc tới khi đối mặt dòng chính đời thứ hai của Siêu nhất lưu thế lực.
Bất quá.
Cũng lo lăng cho hai tên cao thủ Diệp gia, dù sao, trong thành trì không chỉ có Vân Phi Dương, còn có con rể Trầm gia.
Không kiêng nể gì mà phóng thích khí tức, sau đó lớn tiếng ồn ào, nếu như quấy nhiễu người này, chỉ sợ đến lúc sẽ khóc.
Nguyên niệm Dược Vạn Trăn bao phủ khách sạn Chân công tử ở, thấy hắn chậm chạp không xuất hiện, lẩm bẩm.
– Nhân vật như giống như Chân công tử, chắc không rảnh đi để ý đến ân oán thế tục đâu.
“Hưu!”
Đột nhiên, một bóng người bay ra, treo giữa không trung, từ tướng mạo mà nhìn hiển nhiên chính là Vân Phi Dương đoạt song quan trong Thi Đấu Thiên Tài.
“A.”
Dược Vạn Trăn cười nói:
– Đối mặt hai tên cường giả Hóa Thần cảnh Khuy Thiên kỳ, còn có gan đi ra, không hổ là đệ tử Cuồng Tông.
Nói rồi hứng thú quan sát.
Vân Phi Dương bay ra, treo giữa không trung, hai tay ôm ngực, cười nói:
– Chó nhà ai không khóa kỹ để chúng gọi bậy ở chỗ này vậy?
Mọi người nghe vậy, khóe miệng kịch liệt run rẩy.
Đối mặt cường giả Hóa Thần cảnh cũng dám nói năng lỗ mãng, năng lực tìm đường chết thật xứng với thân phận đệ tử Cuồng Tông.
Trong ánh mắt Diệp Hưng Phong lóe lên một tia sát cơ, nói:
– Ngươi chính là Vân Phi Dương?
– Không sai.
Vân Phi Dương ngạo nghễ đáp.
Mọi người thầm bội phục, bởi vì đổi lại mình, đối mặt Hóa Thần cảnh, tuyệt sẽ không biểu hiện bình tĩnh, cuồng ngạo như thế.
“Hừ.”
Diệp Hưng Phong lạnh lùng nói:
– Quả nhiên như nghe đồn, rất cuồng.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi khen ta như thế, ta sẽ rất ngại ngùng a.
” “
Mọi người suýt nữa té ngã.
Đại ca ơi, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được đối phương đang tỏa ra sát cơ sao!
Diệp Hưng Phong lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, cút ra khỏi thành, ta muốn để ngươi hiểu rõ hậu quả khi nhục nhã chi nhánh Diệp gia ta.
– Chi nhánh Diệp gia?
Vân Phi Dương nói:
– Các ngươi là Siêu nhất lưu người Diệp gia?
– Không tệ.
Diệp Hưng Phong thản nhiên nói.
– Trời ạ, hai cường giả Hóa Thần cảnh lại là người của Diệp gia, một trong sáu đại Siêu nhất lưu gia tộc!
– Không nghĩ tới Diệp gia chủ lại có hậu trường lớn như vậy!
Mọi người không khỏi chấn kinh.
Diệp Vô Thanh thì ngạo nghễ ưỡn ngực, trong lòng cười lạnh:
– Tiểu tử, ta còn phải cảm tạ ngươi thật tốt.
Trở ngại tộc quy của bản tông Diệp gia, hắn không thể tùy ý nói lung tung.
Bây giờ, Vân Phi Dương nói ra, không có quan hệ gì với hắn để tin tức truyền đi, gia tộc mình khẳng định sẽ để thế lực khác kiêng kị.
– Để cảm tạ, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!
Diệp Vô Thanh nói thầm, hai con ngươi lộ ra vẻ tức giận.
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương nói:
– Con người của ta, sống cả một đời, hoặc dùng chân đi hoặc bay, chưa từng học qua cách cút ra ngoài như thế nào.
– Vậy đi.
Hắn cười nói:
– Ngươi làm mẫu cho ta một lần xem làm sao cút ra khỏi thành?
Mọi người triệt để lộn xộn.
Biết rõ thân phận người ta lại còn dám nói thế, thật muốn chết!
Đương nhiên.
Bọn họ càng âm thầm cầu nguyện, Diệp gia cao thủ đừng tức giận, nếu không vỗ một chưởng xuống, thành này của sợ sẽ phải giải thể!
Tuy Diệp Hưng Phong tức giận, nhưng cũng biết nơi này là thành trì, hắn lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi là nam nhân, thì đừng nói nhảm.
“Xoát!”
Thân pháp lóe lên bay ra khỏi thành.
Diệp Hưng Hải cũng bay theo.
Hai người cũng không có để Vân Phi Dương vào mắt cũng không lo lắng hắn chạy trốn.
Diệp Vô Thanh cũng bay lên nhưng lại cười lạnh nói:
– Vân Phi Dương, nếu ngươi là nam nhân thì ra khỏi đánh một trận.
– Mẹ kiếp.
– Lão tử rất nam nhân!
Vân Phi Dương thi triển thân pháp đuổi theo ra ngoài thành.
Bên ngoài Hà Trạch thành năm trăm dặm có một hồ nước to lớn, tên Lôi Trạch hồ.
Giờ phút này.
Vân Phi Dương đứng trên mặt hồ, đối diện hắn, Diệp Hưng Phong ngạo nghễ đứng đó, quần áo tung bay, uy vũ nói không nên lời.
Có chút võ giả gan dạ lặng lẽ đi theo, đối với bọn hắn, có thể tận mắt thấy Hóa Thần cảnh cường giả xuất thủ là vinh hạnh lớn lao!
– Tiểu tử.
Diệp Hưng Phong thản nhiên nói:
– Niệm tình ngươi là đệ tử Cuồng Tông, ta cho ngươi một cơ hội sống sót.
– Ồ?
Vân Phi Dương hỏi lại:
– Cơ hội gì?
Diệp Hưng Phong thản nhiên nói:
– Tự đoạn kinh mạch và đan điền.
Kinh mạch và đan điền của võ giả là trọng yếu nhất, tự đoạn thì dược vật cũng rất khó khôi phục, tương đương với tự phế võ công.
– Phương pháp này không tệ.
Vân Phi Dương nhìn về phía Diệp Vô Thanh, nói:
– Chờ một chút, ta cũng cho ngươi một cơ hội sống sót như thế.
Diệp Vô Thanh quát lạnh.
– Tiểu tử, sắp chết đến nơi còn nói khoác không biết ngượng!
Diệp Hưng Phong thản nhiên hơn.
– Ngươi cự tuyệt?
Vân Phi Dương vung tay lên, Thất Thải Hồng Quang kiếm xuất hiện, quanh thân bộc phát ra chiến ý mãnh liệt, nói:
– Ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý?
Diệp Hưng Phong lắc đầu.
– Vậy làm tốt giác ngộ phải chết đi.
“Hô!”
Quanh người hắn hiện ra chân long lực cuồn cuộn tinh thuần, cường độ bay lên đến ngàn trọng trở, sau đó hóa thành một thanh chiến kích!