Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 964
Từ sau khi Kiếm Thần tỉnh dậy đã lấy một loại hình thái khác thường trú bên trong thân thể kí chủ, không triệt để phai mờ.
Cái này là khác loại, cũng không ngại Nạp Lan Mộc Tuyết giác tỉnh Thần hồn thu được Thần Cách văn tuyến.
Ngay từ đầu, trí nhớ Kiếm Thần tàn khuyết không đầy đủ, cho đến hôm nay, tuy chậm rãi khôi phục nhưng vẫn có nhiều đoạn ngắn không hoàn chỉnh.
Tỉ như, hắn nhớ được bản thân vì phải chờ đợi để thành toàn người Thiên mệnh chọn lấy hình thức tàn hồn kéo dài hơi tàn, lại không nhớ rõ người Thiên mệnh chọn là ai?
Lại tỉ như hắn nhớ kỹ Thần Ma chi chiến, nhớ kỹ từng cùng Chiến Đấu Chi Thần cộng đồng tác chiến, lại không nhớ rõ tên kia gọi là gì.
Đây không thể nghi ngờ là bi kịch.
Bất quá.
Cũng may Kiếm Thần còn nhớ rõ Chiến Đấu Chi Thần đứng đầu tam đại Chiến Thần thực lực mạnh mẽ, chính là nam nhân biết đánh nhau nhất Thần Giới.
Bây giờ, Vân Phi Dương nói lên chuyện cũ để hắn suy đoán, người này không phải giác tỉnh Thần Hồn Vũ Thần mà là Chiến Thần?
Nghĩ đến đó.
Kiếm Thần vội vàng nói:
– Nha đầu! Hỏi hắn phải chăng giác tỉnh thần hồn Chiến Đấu Chi Thần!
Chiến Đấu Chi Thần?
Nạp Lan Mộc Tuyết khẽ giật mình.
Lúc Kiếm Thần thúc thúc nhớ lại sự việc Thần Giới từng liệt kê qua chư Thần, mà Chiến Đấu Chi Thần hình như là đệ nhất nhân trong Thần Quân vị!
Chẳng lẽ hắn là giác tỉnh giả của Chiến Thần?
Trái tim Nạp Lan Mộc Tuyết phanh phanh nhảy loạn, mở miệng hỏi:
– Sư…sư đệ, ngươi có phải giác tỉnh Thần hồn Chiến Đấu Chi Thần?
Kiếm Thần ngưng thần, đang chờ đợi đáp án!
Vân Phi Dương cười đáp:
– Không phải.
Kiếm Thần nghe vậy nhất thời có chút uể oải, thầm nghĩ:
– Là mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương tiếp tục truyền âm:
– Ta chính là bản tôn của Chiến Đấu Chi Thần.
Bản tôn?
Kiếm Thần bừng tỉnh đại ngộ:
– Tên này là Chiến Đấu Chi Thần chuyển thế! Khó trách sẽ mạnh như vậy!
Hắn thấy, thần hồn giác tỉnh giả chỉ là kế thừa Thần Thần Cách và thần thông, Thần chuyển thế mới là kế thừa hoàn mỹ nhất.
“Oa!”
Nạp Lan Mộc Tuyết sùng bái nói:
– Ngươi…ngươi nguyên lai là Chiến Đấu Chi Thần chuyển thế nha!
– Chuyển thế?
Vân Phi Dương lắc đầu cười nói:
– Ta không có chuyển thế, chỉ bị trấn áp một vạn năm.
“A?”
Nạp Lan Mộc Tuyết trừng mắt.
Kiếm Thần khẽ giật mình, nỉ non:
– Bị trấn áp một vạn năm
Đột nhiên, trí nhớ phong tồn sâu trong linh hồn thật giống như bị gió xuân thổi lên mặt băng, dần dần hòa tan.
Từng đoạn trí nhớ hiện ra trong biển thức của Kiếm Thần, hắn nhớ tới Chiến Đấu Chi Thần tên Vân Phi Dương, nhớ tới, sau khi Thần Ma chi chiến, nam nhân kia bị chư Thần trấn áp!
Lần nữa nhìn về phía Vân Phi Dương, Kiếm Thần haha cười to:
– Ta nhớ rồi, hắn là Chiến Thần, hắn cũng là Vân Phi Dương!
Không phải thần hồn giác tỉnh giả.
Không phải chuyển thế.
Mà chính là Chiến Thần vạn năm trước cùng mình cộng đồng tác chiến trong Chiến Trường Thần Ma!
Câu nói của Vân Phi Dương kích phát trí nhớ trong tiềm thức Kiếm Thần, từ đó nhớ đến rất nhiều chuyện, bất quá, trí nhớ có quan hệ đến người Thiên mệnh chọn còn bị phong tồn.
– Nha đầu!
Kiếm Thần nói:
– Buông lỏng tâm thần, ta muốn chưởng khống thân thể ngươi.
“A.”
Nạp Lan Mộc Tuyết vội vàng làm theo, mà khi nàng vừa mới buông lỏng tâm thần, một cỗ lực lượng đánh úp về phía Thức Hải, hai con ngươi nhất thời mất hết hào quang.
– Ừm?
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Hắn cảm giác, cô gái trước mắt đã không còn khí chất yếu đuối, thay vào đó là một cỗ khí thế lạnh lùng, phảng phất như thanh kiếm ra khỏi vỏ!
Độc Cô Cần đang tĩnh toạ liệu thương phía xa xa cũng cảm giác được, hai con ngươi xuất hiện vẻ chấn kinh.
Thân là kiếm tu, sau khi cảm nhận được cỗ khí thế kia, nhất thời có một loại cảm giác nhỏ bé.
“Hưu!”
Hai con ngươi Nạp Lan Mộc Tuyết trống rỗng trong nháy mắt khôi phục hào quang, bộc lộ ra ánh sáng lạnh lùng.
Vân Phi Dương trầm giọng hỏi:
– Ngươi là ai?
Giờ phút này hắn đã ý thức được cô gái trước mắt cũng không phải Nạp Lan Mộc Tuyết, nhất định bị một linh hồn nào đó chiếm cứ thân thể.
“Hô!”
Nạp Lan Mộc Tuyết phun một ngụm khí, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, hiện ra biểu lộ giống như cười mà không phải cười, nói:
– Kiếm Vô Song.
– Kiếm Vô Song?
Vân Phi Dương cả kinh hô:
– Kiếm Thần!
“Haha.”
Kiếm Vô Song cười to nói:
– Lão bằng hữu, đã lâu không gặp!
Hơn một vạn năm trước, chung tay giết địch trong Thần Ma Chiến Trường, bây giờ gặp lại, xác thực là lão bằng hữu!
Nhưng.
Để Vân Phi Dương không chịu nổi là, muội tử khả ái bị tên này chưởng khống thân thể, phát ra tiếng cười phóng khoáng, thực không hài hòa!
Đè ép xúc động muốn đánh Kiếm Thần, hắn nói:
– Mộc Tuyết rõ ràng đã giác tỉnh thần hồn, tại sao ngươi còn sống? Còn có thể khống chế thân thể nàng!
Trong hiểu biết của hắn.
Trừ Gia Cát Cẩm, võ giả khác giác tỉnh thần hồn, tinh thần sẽ phai mờ,
Kiếm Vô Song đáp:
– Ta là một tia linh hồn, sau khi nàng phục dụng Linh Hồn Vĩnh Cố Thảo nên có thể còn sót lại.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương hiểu rõ, cười nói:
– Ngươi đã xác định thân phận ta, mới ra ngoài nhận nhau?
– Không sai.
Kiếm Vô Song nói:
– Mới đầu ta nghĩ ngươi giác tỉnh thần hồn Vũ Thần, không nghĩ tới lại là bản tôn Chiến Thần.
– Nhắc tới cũng kỳ, ngươi không phải bị chư Thần trấn áp à, thế nào không chết?
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta có thể là Chiến Thần đứng đầu, làm thế nào tuỳ tiện vẫn lạc như thế.
Kiếm Vô Song trầm mặc.
Trong trí nhớ có hạn của hắn, Chiến Đấu Chi Thần trước mặt xác thực rất lợi hại, mà còn mẹ nó rất tiện.
Nghĩ đến tiện.
Kiếm Vô Song nhất thời tức giận!
Phải biết, Thần hào của hắn là Kiếm Thần, mà tên này có một ngoại hiệu khác, Tiện Thần.
Tiện Thần, Kiếm Thần.
Hai cái tên để võ giả Thần Giới ngây ngốc không phân rõ, đến mức trả thù đều sẽ tìm tới hắn hỏi:
– Ngươi là Tiện Thần?
– Đúng, ta là Kiếm Thần.
– Giết! Giết!
Như thế, Kiếm Thần Kiếm Vô Song vì có Thần Hào quá tương tự với ngoại hiệu của Vân Phi Dương, hàng năm đều phải bị thương rất nhiều lần.
Sau cùng tức giận, ra ngoài không bao giờ nói mình là Kiếm Thần nữa, sợ để người ta hiểu lầm.
Đây đều là chuyện cũ năm xưa, Kiếm Thần cũng không có so đo, cảm thán nói:
– Ngươi có thể còn sống, nắm giữ thân thể bản tôn, may mắn cỡ nào.
– Không giống ta.
– Bây giờ chỉ có tàn hồn, trí nhớ tàn khuyết không đầy đủ, cái gì cũng không nhớ rõ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ngươi đang đợi người Thiên mệnh chọn?
Kiếm Vô Song khẽ giật mình, hỏi lại:
– Làm sao ngươi biết?
Vân Phi Dương cười đáp:
– Bởi vì ta chính là người Thiên mệnh chọn ngươi muốn chờ,.
– Ngươi?
Kiếm Vô Song ngạc nhiên, chợt ôm đầu, khuôn mặt hiện ra thống khổ, từng màn trí nhớ hiện lên bên trong thức hải.
Những đoạn trí nhớ này rất ngắn, rất rải rác, nhưng sau khi qua sắp xếp, hắn rốt cục nhớ tới thời điểm Thần Giới sắp vỡ nát, một tử bào lão giả thần bí hiện lên trong vòng xoáy, nói:
– Thần Giới sụp đổ đã thành kết cục đã định.
– Các ngươi theo ta tiến về Chân Vũ Thần Vực hay lưu lại một tia tàn hồn, trải qua bách thế luân hồi chờ đợi người Thiên mệnh chọn cùng nhau trợ giúp hắn hoàn thành lần tái tạo Thần Giới thứ chín?
Người Thiên mệnh chọn?
Là ai?
Kiếm Vô Song và chư Thần nghi hoặc.
Tử bào lão giả nói:
– Chiến Thần, Vân Phi Dương.
– Là hắn!
– Làm sao có thể!
Lúc chư Thần chấn kinh, âm thanh tử bào lão giả lần nữa truyền đến, cẩn trọng mà uy nghiêm.
– Chư vị, lựa chọn đi.