Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 949
– Thuận tiện nói cho các hạ một tiếng, ai dám động đến hắn, Trầm gia ta cùng người đó không chết không thôi.
Thanh âm Trầm Lận Phong truyền lại trong đại điện, tuy nghe rất ôn hòa nhưng bốn chữ sau cùng lại bộc lộ ra sự cường thế.
Sắc mặt nam tử tóc dài nhất thời âm trầm, hai tay khẩn trương nắm chặt.
Mình tốt xấu gì cũng là chúa tể thay cha quản lý Tiểu Thần Giới lại bị người uy hϊế͙p͙ như thế.
Lão giả tóc trắng gọi tả sứ đè ép phẫn nộ khó chịu, truyền âm nói:
– Chủ thượng, Long Hồn Chiến Đế là tồn tại lão chủ không dám chọc, chớ xúc động.
Hô!
Nam tử tóc dài hít thở sâu một hơi, đè lửa giận xuống, cười nói:
– Trầm gia chủ, người này có quan hệ với Trầm gia ngươi?
– Tính toán như thế đi.
Trầm Lận Phong nói.
– Đã như vậy, vãn bối sẽ nể mặt Trầm gia chủ một lần.
Tóc dài nam tử nói:
– Bất quá, nếu hắn phạm quy củ Tiểu Thần Giới, vậy cũng đừng trách vãn bối không khách khí.
Trầm Lận Phong nói:
– Xin các hạ yên tâm, Trầm gia ta chỉ bảo vệ kẻ này trăm năm, trăm năm sau, muốn chém giết muốn róc thịt thì nhìn tâm tình ngươi.
Tóc dài nam tử cười nói:
– Được.
Trầm Lận Phong chắp tay một cái, nói:
– Cáo từ.
Vừa dứt lời, trong nháy mắt biến mất, có thể nói đến vô ảnh, đi vô tung.
– Hừ.
Nam tử tóc dài lạnh lùng nói:
– Trầm gia này thật phách lối.
Nói rồi nhìn về phía màn sáng, cười lạnh nói:
– Tiểu tử, trước hết để ngươi sống thêm trăm năm.
Loại cường giả cấp bậc giống hắn, trăm năm qua trong nháy mắt, cho nên cũng không có để trong lòng.
Không gian Trầm gia.
Trầm Lận Phong vừa trở về, Trầm Tiểu Vũ đã chạy tới, hai tay quơ cánh tay hắn, ngòn ngọt nói:
– Cha, thế nào?
– Cha con xuất mã, hắn không có can đảm cự tuyệt.
Trầm Lận Phong cười nói.
– Cha, ngài giỏi nhất.
Trầm Tiểu Vũ dựa vào cánh tay phụ thân, nét mặt vui cười.
– Ai.
Trầm Lận Phong lắc đầu, nói:
– Còn không có gả đi đã bắt đầu suy nghĩ cho người ta rồi.
– Cha!
Trầm Tiểu Vũ bĩu môi nói:
– Ngươi đừng có đoán mò, ta chỉ giải quyết một chút phiền toái cho Vân thúc để an tâm tu luyện võ đạo.
Đừng nhìn tiểu la lỵ này ngày thường tùy tiện, thực ra cực kì thông minh.
Bên trong Thi Đấu Thiên Tài, khi Vân Phi Dương và Tần Dịch Chi đối chiến đã hấp thu Thần lực đối phương, khẳng định sẽ kinh động Tiểu Thần Chủ, vì vậy trở về Trầm gia liền tìm phụ thân xuất mã.
– Thật tốt, vì tu luyện.
Trầm Lận Phong phối hợp nói, nhưng thanh âm và biểu lộ hiển nhiên không cho rằng như vậy.
Trầm Tiểu Vũ biết mình khó lòng giãi bày, lúc này hất cánh tay phụ thân ra, quệt miệng nói:
– Cha, ta đi làm việc.
Trầm Lận Phong im lặng.
Giúp nàng giải quyết sự việc, lập tức đạp ta ra.
– Tiểu Vũ.
Trầm Lận Phong hô:
– Con cho rằng Vân thúc con một trăm năm sau có thể nắm giữ thực lực chống lại Tiểu Thần Chủ?
Trầm Tiểu Vũ lắc đầu.
– Đúng thôi.
Trầm Lận Phong nói:
– Ta lại đi Tiểu Thần Chủ thành một chuyến, đổi kỳ hạn thành một ngàn năm.
– Cha.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Lấy thiên phú Vân thúc, không cần trăm năm đã có thể nắm giữ thực lực không kém gì Tiểu Thần Chủ.
Trầm Lận Phong ngạc nhiên nói:
– Khẳng định như vậy?
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Hắn có một phần mười thiên phú gia gia của ta, nếu như làm không được, vậy quá cùi bắp.
Thần sắc Trầm Lận Phong ngốc trệ.
Nữ nhi sùng bái nhất lão gia tử, làm cha như mình, trong đánh giá của nàng cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới một phần mấy chục.
Không nghĩ tới, lại cho rằng Vân Phi Dương có một phần mười thiên phú của lão gia tử!
Trầm Lận Phong cười nói:
– Nói như vậy, cha rất chờ mong, Vân huynh đệ cần bao nhiêu năm để có thể đạt tới tầng thứ Tiểu Thần Chủ.
Trầm Tiểu Vũ không nói, quay người rời đi.
Tâm lý thầm nghĩ: Ta giúp ngươi giải quyết một đại phiền toái, trăm năm thời gian nhất định phải mau chóng đề cao tu vi, nếu không, quá thời hạn mà còn yếu như vậy, ta sẽ không giúp ngươi.
Trăm năm.
Là kỳ hạn Trầm Tiểu Vũ định ra cho Vân Phi Dương.
Từ Băng Tuyết Thành đến Kiếm Trủng, lộ trình cực kỳ xa xôi, cần vượt qua rất nhiều thành trì và núi rừng nguyên thủy, dù Hư Không cảnh đại viên mãn ngày đêm phi hành cũng phải mấy tháng mới có thể tới nơi.
Vân Phi Dương cũng không vội đi.
Hắn thấy trên đường tiến về Kiếm Trủng cũng coi như tu hành, cho nên lựa chọn đi bộ gần 10 ngày, đi ngàn dặm đường,
Trong quá trình này, Vân Phi Dương không nhàn rỗi, gặp núi lên núi, gặp rừng vào rừng.
Một, giết hung thú cường đại kiếm tinh hạch.
Hai, lịch luyện can đảm cho Nạp Lan Mộc Tuyết.
Oanh!
Giữa rừng núi u ám, một đầu Tinh Thú cấp hai bị giết, thân thể như ngọn núi uể oải ngã xuống.
Hô.
Nạp Lan Mộc Tuyết thu kiếm, hô hấp hơi gấp rút, trái tim phanh phanh nhảy loạn.
– Không tệ.
Vân Phi Dương ngồi trên tàng cây, gặm một quả táo nói:
– Mấy ngày nay có tiến bộ, giết hung thú không hề bó tay bó chân.
Nghe được hắn tán dương, Nạp Lan Mộc Tuyết ngượng ngùng cúi đầu.
Tuy đảm lượng đề cao không ít, nhưng đối mặt Vân Phi Dương lại ngày càng thẹn thùng.
Xoát!
Vân Phi Dương rơi xuống, tay phải vung lên, Thất Thải Hồng Quang kiếm xuất hiện hư không.
Hắn nắm chuôi kiếm, tiêu sái rút kiếm ra, nói:
– Mộc Tuyết, chiêu vừa rồi, có thể thi triển dạng này.
Ông!
Thân thể tiến về trước một bước thi triển kiếm pháp.
Thất Thải Hồng Quang kiếm, được năm loại thuộc tính kích phát lóe ra màu sắc sặc sỡ.
Nạp Lan Mộc Tuyết mở to cái miệng nhỏ nhắn, thầm nghĩ:
– Kiếm Thần thúc thúc, hắn thật đẹp trai a!
Kiếm Thần im lặng.
Tên này hoàn toàn có thể dùng một nhánh cây nhỏ để thay thế, hết lần này tới lần khác vận dụng Thất Thải Hồng Quang kiếm, khẳng định đang trang bức!
Nhất định vậy.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, không trang bức thì toàn thân khó chịu.
Lâm Dật Phong ngồi trên đá lớn, nhẹ khẽ vuốt vuốt băng quan trên đùi, yên tĩnh nhìn tiểu tử này trang bức.
– Uy.
Vân Phi Dương hướng hắn vẫy tay, nói:
– Mặt lạnh lùng có hứng thú đến so tay một chút hay không?
Lâm Dật Phong đã quen với xưng hô mặt này, đáp:
– Không hứng thú.
– Ngươi người này thật chán.
Vân Phi Dương nhìn về phía Nạp Lan Mộc Tuyết, nói:
– Mộc Tuyết, đi, chúng ta đi vào sâu, tìm hung thú cường đại lịch luyện.
– Được…
Nạp Lan Mộc Tuyết cúi đầu, đi theo phía sau hắn tiến nhập nơi núi rừng sâu xa.
Lâm Dật Phong nằm trên đá lớn, một cái tay khoác lên băng quan, âm thầm nghĩ hình ảnh, trong khoảng thời gian này Vân Phi Dương chỉ đạo Nạp Lan Mộc Tuyết.
Không thể phủ nhận.
Tên kia lý giải kiếm đạo rất sâu.
Cũng không biết nắm giữ Thất Thải Hồng Quang Kiếm sẽ thể hiện ra chiến đấu lực mạnh cỡ nào?
Nghĩ một lát.
Lâm Dật Phong nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu, nghe được âm thanh ầm ầm truyền đến.
Hắn vội vàng đứng dậy bảo hộ băng quan trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía núi rừng sâu xa, chỉ thấy Vân Phi Dương ôm Nạp Lan Mộc Tuyết từ trong phi tốc cuồn cuộn tới.
Xoát
Vân Phi Dương từ bên cạnh hắn lui qua, nói:
– Chúng ta rút lui trước, ngươi kéo lấy chúng nó!
Rầm rầm rầm!
Đại thụ nơi núi rừng sâu xa nhao nhao sụp đổ, Tinh Thú cao cấp kết bè kết đội gào thét chạy đến, số lượng chí ít đạt tới trăm con, bên trong còn có hai Tinh Thú đỉnh phong!
Tên này!
Lâm Dật Phong đứng dậy cõng băng quan chuồn đi.
– Ngọa tào.
– Để ngươi ngăn chặn chúng, thế nào chạy còn nhanh hơn ta!
– Ngươi có bệnh sao! Nhiều Tinh Thú cao giai như vậy, ta làm sao chống đỡ!
Xoát!
Hai người chạy một người nhanh hơn một người.