Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 941
Cuối cùng, Thi Đấu Thiên Tài diễn ra hơn hai mươi ngày lấy Vân Phi Dương thu hoạch được vô địch đoàn đội chiến, cá nhân chiến mà chính thức kết thúc.
Mà chuyện này nửa tháng sau truyền khắp hơn phân nửa Tiểu Thần Giới.
Trên bầu trời một tòa hồng thành quy mô to lớn xuất hiện cự đại màn sáng.
Phía trên hiện ra chiếu lại hình ảnh những mà chiến đấu đặc sắc của Vân Phi Dương khi tham gia Thi Đấu Thiên Tài.
Màn sáng cùng loại như thế đều xuất hiện ở các đại thành chủ lưu của Tiểu Thần Giới, võ giả không có đi Băng Tuyết Cung thấy hình ảnh chiếu lại đền bù tiếc nuối.
Thực ra, mỗi màn đặc sắc chiến đầu của Thi Đấu Thiên Tài các giới sẽ được chiếu lại trên các đại thành.
Mục đích chỉ vì tuyên truyền cho thập đại tông môn làm, từ đó hấp dẫn càng nhiều thiên tài ưu tú.
Giới này khác biệt.
Vô địch đoàn đội chiến và cá nhân chiến đều thuộc về Vân Phi Dương, ban tổ chức Băng Tuyết Cung liền tích hợp lại tất cả các mang đặc sắc nhất của đoàn đội chiến và cá nhân chiến trình chiếu.
Đệ tử bị đánh bại trọng thương hôn mê còn có thể cấp cho loại đãi ngộ quy cách cao như thế này.
Cung chủ Băng Tuyết Cung – Thượng Quan Anh rất rộng lượng.
Không rộng lượng không được, cái này do Trầm Tiểu Vũ yêu cầu, không phải vậy thì Băng Tuyết Cung cũng không rảnh thế đâu.
“Oanh!”
Bên trong màn sáng truyền ra tiếng vang, bàn tay to lớn cuối cùng trấn áp Lâm Dật Phong.
– Trời ơi.
Một tên võ giả rung động nói:
– Lão đại Thập đại tông môn bay ra ngoài bạo phát tu vi để bảo hộ võ giả xem chiến, uy lực quả thật rất mạnh!
– Theo ta được biết, Vân Phi Dương thi triển cự thủ là Thiên giai vũ kỹ!
– Thiên giai vũ kỹ!?
Trong thành, rất nhiều võ giả đồng loạt chấn kinh, dù sao, Thiên giai vũ kỹ thì chỉ có Siêu nhất lưu thế lực mới có!
– Tên này quá mạnh!
– Tuyệt đối xứng đáng danh hào đệ nhất thiên tài thập đại tông môn!
Những lời ca ngợi và rung động khắp các thành trì, tên Vân Phi Dương chân chính trên ý nghĩa vang vọng khắp Tiểu Thần Giới!
Vạn Thế đại lục.
Đông Lăng Quận, Đông Lăng thành.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Đông Lăng học phủ diễn võ trường đã có rất nhiều đường sinh lần lượt tới tu luyện.
Trung ương diễn võ trường có một pho tượng.
Đó là một nam tử cả người khoác chiến giáp, tướng mạo uy vũ bất phàm, trước người đứng thẳng một thanh kiếm, song chưởng nâng trên chuôi kiếm, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Mặc dù chỉ là pho tượng nhưng lại bộc lộ ra một cỗ khí tức khiến người ta kính sợ.
Bình thường, học sinh đi vào diễn võ trường đều sẽ chắp tay trước ngực hành lễ pho tượng, ánh mắt lấp lóe vẻ sùng bái.
Pho tượng này là nguyên hình của Thần Đông Lăng Quận, cũng là tín ngưỡng của mỗi học sinh tu luyện võ đạo!
Một đạo sư Đông Lăng học phủ mang theo trăm học sinh tiến vào diễn võ trường, cũng đứng pho tượng trước, nói:
– Hắn là Thành chủ Thiết Cốt Thành, hắn gọi Vân Phi Dương!
Hơi dừng lại.
Tiếng như chuông bạc nói:
– Cũng là học trưởng của các ngươi!
Trăm học sinh chỉnh tề đứng nghiêm nhìn pho tượng, trong con ngươi lấp lóe sùng bái, huyết dịch sôi trào.
Tuổi bọn họ khoảng mười lăm mười sáu, thời điểm Vân Phi Dương quát tháo phong vân tại Vạn Thế đại lục họ còn chưa xuất sinh.
Nhưng sự tích có quan hệ đến học trưởng lại như sấm bên tai, đến Đông Lăng học phủ tu luyện cũng vì hắn.
– Chung đạo sư!
Một đệ tử nói:
– Nghe nói, năm đó khi ngài còn là học sinh từng làm huynh đệ với Vân học trưởng!
“Ha ha ha.”
Đạo sư kia phóng khoáng cười to nói:
– Nói thật cho các ngươi biết, Vân Phi Dương năm đó còn dạy ta tán gái đây.
Nguyên lai hắn là Chung Vũ.
Đã nhiều năm như vậy, vẫn một mực dạy học ở Đông Lăng học phủ cũng coi như đạo sư trưởng bối.
“A!”
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Các học sinh khác chạy đến bĩu môi, thầm nghĩ:
– Tên này lại bắt đầu khoe khoang.
Tuy nghĩ như vậy nhưng thật hâm mộ, dù sao, đổi lại chính mình cũng có thể lấy ra thổi cả một đời.
Trên tòa nhà cao phía Tây diễn võ trường, Bảo Lỵ đứng bên trong, đôi mắt đẹp thủy chung nhìn chằm chằm pho tượng.
Nhiều năm không gặp, tướng mạo nữ nhân này không có biến hóa, vẫn thành thục vũ mị như vậy, người mặc trường bào màu xanh rộng rãi phảng phất như hoa hồng nở rộ.
“Khục.”
Sau lưng truyền đến tiếng ho khan.
Bảo Lỵ lấy lại tinh thần quay người cười nói:
– Cha, không phải người nói muốn bế quan một năm à, nhanh như vậy đã xuất quan rồi?
Bảo Tụng Nhân đi tới, nói:
– Còn không phải lo lắng viện trưởng mới như con quản lý xảy ra sự cố.
Nửa năm trước, Bảo Lỵ tiếp nhận chức viện trưởng, mà phó viện trưởng vẫn là Cao Viễn Chúc.
Có thể dạy dỗ Vân Phi Dương, không ai phản đối nữ nhân này ngồi chức viện trưởng.
Bảo Lỵ nói:
– Cha, người cũng quá coi thường con rồi.
Bảo Tụng Nhân cười ha ha, tiếp theo nhìn về phía pho tượng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Nữ nhi, hối hận không?
Bảo Lỵ nao nao. Như hiểu rõ ý phụ thân, lắc đầu nói:
– Không có.
Trước khi Long Môn mở ra.
Vân Phi Dương muốn mang nàng cùng rời đi, nàng lại khéo từ chối, bởi vì nàng muốn lưu lại bồi dưỡng càng nhiều thiên tài cho Đông Lăng Quận.
Nỗ lực những năm nay.
Bảo Lỵ bồi dưỡng được từng đám thiên tài ưu tú, càng nhiều máu mới rót vào Đông Lăng Quận cũng ngày càng cường đại, trở thành quận quốc Vạn Thế đại lục mạnh nhất.
“Ai.”
Bảo Tụng Nhân thở dài một hơi, nhìn về phía bầu trời nói:
– Cũng không biết tiểu tử kia tiến vào Tiểu Thần Giới lăn lộn thế nào.
Bảo Lỵ nói:
– Lấy tư chất của hắn, chắc đã tạo ra danh tiếng rồi.
Bảo Tụng Nhân nói:
– Không biết tiểu tử còn có thể trở lại hay không?
– Sẽ.
Bảo Lỵ đáp.
Tiến về Long Môn, Vân Phi Dương từng nói qua với nàng:
– Chờ ta đứng vững gót chân trên Tiểu Thần Giới sẽ đến đón nàng.
Đây coi như lời hứa.
Lấy tính cách tên này, khẳng định nói được làm được, mà Bảo Lỵ đang một mực chờ đợi ngày đó đến. Nàng cũng tin tưởng Vân Phi Dương trở về Vạn Thế đại lục, thực lực sẽ càng mạnh!
– Há, đúng rồi.
Bảo Tụng Nhân nói:
– Ta nghe nói, sư tôn hắn Hầu Tam đã đột phá đến Kiếm Thần.
– Ừm.
Bảo Lỵ nói:
– Tứ Hải tiền bối chuẩn bị nửa năm sau phá vỡ hư không tiến về Tiểu Thần Giới.
Bảo Tụng Nhân nói:
– Con có lời gì muốn nói với tiểu tử kia thì có thể nhờ hắn mang hộ.
Bảo Lỵ cười nói:
– Cha, ngài đừng quan tâm việc của nữ nhi.
– Sao có thể không quan tâm được chứ.
Bảo Tụng Nhân nói:
– Ta sợ con không chủ động, tiểu tử kia sẽ quên con.
Bảo Lỵ bĩu môi:
– Cha, người nghĩ hắn quá…
“Ông!”
Đột nhiên, không gian trên bầu trời mơ hồ, một cự đại màn sáng xuất hiện, tất cả võ giả Vạn Thế đại lục đều có thể nhìn thấy.
– Tình huống như thế nào?
– Chẳng lẽ lại có người Tiểu Thần Giới tới?
Mọi người mịt lúc.
Màn sáng hiện ra cảnh rừng tuyết, bên trong xuất hiện một nam tử lần lượt đánh bại võ giả, biểu hiện ra cường hãn khiến tâm linh người ta rung động.
Bảo Lỵ thấy rõ tướng mạo nam tử, đầu tiên khẽ giật mình chợt vui vẻ nói:
– Cha, là Vân Phi Dương!
Bảo Tụng Nhân cũng ngạc nhiên.
“Xoát!”
“Xoát!”
Những Vũ Thánh bế quan cũng nhao nhao bay ra.
Bọn họ lơ lửng giữa không trung nhìn Vân Phi Dương lấy thực lực kinh khủng miểu sát hết thảy, nội tâm bị rung động thật sâu!