Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 929
Thượng Quan Anh tuyên bố tứ cường chính thức bắt đầu, tổ thứ nhất xuất chiến Tiêu Kha Ái và Lâm Dật Phong chầm chậm đi lên đài.
Ứng cử viên sáng giá nhất đoạt giải quán quân – Lâm Dật Phong vừa vào sân, diễn võ trường đã vang lên tiếng gọi ầm ĩ.
– Hừ.
Trong lòng Tiêu Kha Ái cười lạnh.
Bên trong Thi Đấu Thiên Tài, chân chính làm cho hắn nghiêm túc chỉ có Vân Phi Dương, hắn căn bản không có để trong lòng tên đệ tử Băng Tuyết Cung này.
Hai người vừa vào chỗ, Vân Phi Dương đã đi đến bên cạnh Nạp Lan Mộc Tuyết, cười chào hỏi:
– Nạp Lan cô nương.
– A!
Nạp Lan Mộc Tuyết giật mình, vội vàng ngượng ngùng cúi đầu xuống, trái tim như hươu con xông loạn.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
– Chờ chúng ta lên sân khấu, không cần khẩn trương, cũng không cần phải sợ, nghiêm túc giao đấu.
Nạp Lan Mộc Tuyết cúi đầu, tâm lý còn nghĩ:
– Nghiêm túc giao đấu, ta cũng đánh không lại ngươi.
Tiểu ny tử giống như đã từ bỏ, điều này khiến Kiếm Thần rất im lặng, nói:
– Nha đầu, thân là kiếm khách, không thể tuỳ tiện nói bại.
Nhưng…
Nạp Lan Mộc Tuyết yếu ớt nói:
– Đối mặt dạng quái vật này, Kiếm Thần thúc thúc, ta có hi vọng thắng lợi à?
Kiếm Thần nói:
– Mặc dù không cũng phải chiến, không thể vì biết đối thủ quá mạnh mà từ bỏ tôn nghiêm của một kiếm khách.
Tôn nghiêm Kiếm khách?
Nạp Lan Mộc Tuyết nỉ non một tiếng, tay nhỏ khẩn trương nắm, chân thành nói:
– Ta hiểu rõ, Kiếm Thần thúc thúc.
Hô! Đột nhiên, trong thân thể hiện ra một cỗ khí thế lạnh lùng mắt thường khó có thể quan sát được.
Vân Phi Dương hơi ngạc nhiên.
Hắn phảng phất như nhìn thấy không phải một cô gái, mà là một thanh kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ ra phong mang.
Loại cảm giác này có chút quen thuộc, như gặp được ở nơi nào.
Vân Phi Dương nghĩ không ra.
Nhưng mà thật bội phục Nạp Lan Mộc Tuyết.
Tuổi còn nhỏ đã có kiếm ý mạnh như vậy, chỉ cần tự tin thành lập, thành tựu tương lai khẳng định bất phàm!
Lại nói võ đài.
Tiêu Kha Ái và Lâm Dật Phong đã vào chỗ.
Bời vì tính cách hai người cũng không có hành lễ đã tiến vào trạng thái giao đấu.
Tiêu Kha Ái xuất thủ trước.
Hai cánh tay hắn vung lên, Ma khí bàng bạc như sóng biển, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ võ đài.
Trận đấu lúc trước, một người dự thi khác, cũng bị bao phủ, gặp áp chế mà đào thải.
– Đây là một loại khí tràng có thể áp chế đối phương.
Vân Phi Dương âm thầm suy đoán nói.
– Không sai.
Tiêu Kha Ái bạo phát Ma khí thuộc về một loại khí tràng đặc thù, võ giả ở bên trong, hành động sẽ chậm chạp, võ giả yếu hơn sẽ trực tiếp gặp trói buộc.
Nhưng.
Đối mặt Ma khí xung quanh, Lâm Dật Phong không động đậy, hắn cõng băng quan, yên tĩnh đứng, trên mặt vẫn lạnh lùng.
Gia hỏa thật cuồng vọng!
Tiêu Kha Ái tức giận, lúc này tiến lên, trong lúc hành động, Ma khí âm u ngưng tụ hóa thành đại thủ hung hăng đè xuống.
Hô!
Gió lạnh đánh tới, âm u vô cùng.
Lâm Dật Phong vẫn đứng đấy, phảng phất không nhìn thấy đại thủ âm trầm vung tới.
– Đã bị áp chế?
Mọi người kinh ngạc
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Hẳn không để Tiêu Kha Ái vào mắt.
Nhưng vào lúc này, đại thủ áp xuống, lúc sắp đánh vào Lâm Dật Phong, bành một tiếng vang lên trong hư không.
Cùng lúc đó, đại thủ Ma khí tán loạn giữa không trung, không gian hơi hơi dập dờn, như ẩn như hiện.
– Đây là không gian bình chướng!
Vân Phi Dương nhíu mày, nói:
– Chẳng lẽ người này lĩnh ngộ ra không gian thuộc tính?
Vạn Thiên Vị Diện, thuộc tính ngàn vạn.
Thường thấy nhất là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Phong Vũ Lôi Điện Băng, mà những thứ này thuộc Thiên Địa tự nhiên.
Phía trên còn có thuộc tính mạnh hơn đó chính là thời gian, không gian hai loại Siêu Tự Nhiên thuộc tính.
Năm đó Thời Không Đại Thần thân kiêm hai loại thuộc tính, Thần Giới Thần Chủ cũng phải kiêng kị.
Nhân loại lĩnh ngộ thời gian, không gian hai loại thuộc tính cũng không phải minh tưởng ngưng luyện đơn thuần, còn phải dung nhập giữa thiên địa, câu thông không gian pháp tắc được đối phương ưu ái.
Nói tóm lại.
Thời gian, không gian hai đại thuộc tính vừa phải dựa vào thiên phú cũng phải nhìn cơ duyên, cả hai thiếu một không được.
Cho đến ngày nay.
Bên trong Vạn Thiên Vị Diện, nhân loại như cát ở bên sông đếm mãi không hết, mà võ giả hiểu được Thời Không ít càng thêm ít, mười ngón tay có thể đếm hết.
– Nếu như ta có thể lĩnh ngộ không gian pháp tắc, thu hoạch được không gian thuộc tính thì có thể tùy ý xuyên qua các vị diện, tìm kiếm người thần hồn giác tỉnh càng dễ.
Vân Phi Dương nói thầm.
Chỗ đặc thù nhất của thuộc tính Không Gian này không phải chiến đấu, mà có thể không nhìn không gian và không gian loạn lưu trói buộc, tùy ý tự do xuyên qua.
– Không gian bình chướng?
Tiêu Kha Ái cũng nhíu mày.
– Không nghĩ tới trong Tiểu Thần Giới lại có nhân loại chưởng khống không gian thuộc tính huyền diệu.
– Xem ra cũng là một trận trận đánh ác liệt.
Trận đánh ác liệt?
Tên này đoán sai.
Xác thực nói là một trận đánh bại.
Bời vì Lâm Dật Phong hóa giải mất Ma Thủ, thản nhiên nói:
– Ta còn muốn đánh một trận cùng Vân Phi Dương ở trận chung kết, không thể tiêu hao nhiều hơn, cho nên…
Ông!
Thân thể của hắn đột nhiên lóe lên, xuất hiện trước mặt Tiêu Kha Ái, nói:
– Ngươi vẫn đi xuống trước đi.
Bành!
Một tiếng nổ tung truyền đến.
Rất nhiều võ giả thấy Lâm Dật Phong cũng không có đụng Tiêu Kha Ái, đối phương đã bị lực lượng cường đại hung hăng bắn ra, bay ra ngoài võ đài.
Nhưng.
Mắt thấy muốn rơi xuống đất, thân thể Tiêu Kha Ái đột nhiên hư hóa, biến thành từng đoàn từng đoàn Ma khí nồng đậm lần nữa trôi hướng võ đài.
Gia hỏa đáng giận.
– Bản tôn như thế nào là quả hồng mềm, để ngươi tùy ý vò…
Bành.
Nói còn chưa dứt lời, tên này đụng đầu vào trong hư không, bị hung hăng đánh bay ra ngoài.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Nếu như không có đoán sai, gia hỏa Lâm Dật Phong đánh bay Tiêu Kha Ái xong đã bố trí không gian kết giới trên võ đài.
Tiêu Kha Ái Ổn định thân thể, đứng trên hư không, Ma khí điên cuồng hiện lên, tiến hành cuồng oanh loạn tạc.
Bành bành!
Bành bành bành!
Lần lượt công kích, kết giới không gian tứ phương bốn cạnh dần dần hiện ra trên nửa bầu trời võ đài phong tỏa hết thảy vị trí có thể tiến vào.
Rất nhiều võ giả thấy thế, khóe miệng co giật.
Trước tiên đẩy đối thủ ra, sau đó phong tỏa võ đài để người ta vào không được, một chiêu này chơi hơi bẩn.
Phải biết.
Tiêu Kha Ái bị vây bên ngoài, duy nhất có thể làm cũng chỉ đứng lơ lửng giữa trời, dù tiến lên cũng sẽ bị bắn bay, mà một khi rơi trên mặt đất coi như thua.
Càng làm cho võ giả sụp đổ là.
Lâm Dật Phong ôm băng quan, nhẹ nhàng ngồi trên đài đấu võ, hai mắt nhắm nghiền, phảng phất như đang ngồi nghỉ ngơi.
Tiêu Kha Ái thấy thế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó tiếp tục oanh tạc.
Đáng tiếc.
Cường độ không gian kết giới phòng ngự thật sự đáng sợ, hắn trọn vẹn oanh tạc nửa canh giờ, không phá vỡ một vết nứt nào.
– Ngươi tiếp tục.
Lâm Dật Phong từ từ mở hai mắt nói:
– Chờ lúc nào đánh mệt mỏi, thì rơi trên mặt đất nhận thua đi.
– Đáng giận!
Tiêu Kha Ái phẫn nộ.
Oanh!
Oanh!
Hắn tiếp tục tiến công, vẫn khó có thể rung chuyển không gian kết giới, sau cùng tiêu hao quá nhiều, thở hồng hộc rơi trên mặt đất.
– Băng Tuyết Cung Lâm Dật Phong, chiến thắng!
Thanh âm Thượng Quan Anh truyền ra.