Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 886
Cuồng Tông đến để mọi người bật cười.
Ba đệ tử, một vị Trưởng lão, lại thêm một vị Tông Chủ, lực lượng cỡ này đã là toàn bộ lực lượng rồi.
Mọi người xung quanh bày tỏ đồng tình đối Vân Phi Dương.
Cửu đại tông môn phái đệ tử tham gia thi đấu, nhân số chí ít nhiều hơn trăm, vậy mà lúc này hắn một mình lẻ loi trơ trọi tham chiến, thoạt nhìn trông giống một con dê đối mặt một đám sói.
Kết quả, không cần nói cũng biết!
– Hừ.
Cuồng Ngạo Thiên cười lạnh trong lòng.
– So đệ tử Cuồng Tông ta với một con dê, thật buồn cười biết bao.
Hắn vô cùng xem trọng Vân Phi Dương.
Trãi qua một năm lịch luyện lúc này đến Băng Tuyết Cung tham gia thi đấu, Vân Phi Dương nhất định có thể kỹ kinh tứ tọa!
Mấy người Đậu Tất cũng cho rằng như vậy.
Dưới cái nhìn của bọn họ, lần Thi Đấu Thiên Tài này, sư đệ nhất định dương danh lập vạn.
Tự tin như vậy là bắt nguồn từ chín lần Thối Cốt của Vân Phi Dương cùng những lần luận bàn không rơi xuống hạ phong với trưởng lão Tả Tư Âu.
Thử hỏi, cảnh giới Thối Cốt Kỳ này, đệ tử cửu đại tông môn còn có ai có thể làm được!
– Kỳ quái.
Nguyên niệm bao phủ Băng Tuyết Thành, Cuồng Ngạo Thiên cũng không tìm được khí tức Vân Phi Dương, ngạc nhiên nói:
– Tiểu tử kia còn chưa chạy tới?
Tả Tư Âu nói:
– Chắc gặp chút việc chậm trễ hành trình.
Cuồng Ngạo Thiên cau mày.
– Gần tới thời gian bắt đầu Thi Đấu Thiên Tài rồi, tính ra còn chưa đến bảy ngày, hi vọng hắn kịp thời chạy tới.
Mấy người trực tiếp tiến về Băng Tuyết Cung.
Sau khi bọn họ rời đi, võ giả nội thành cũng không có phát hiện Vân Phi Dương bắt đầu tự mình nghị luận.
– Sao Vân Phi Dương không cùng đi với Tông Chủ Cuồng Tông?
– Chẳng lẽ lại sợ chạy rồi?
– Ha ha ha, từ khi có Thi Đấu Thiên Tài tới nay còn chưa từng có người trốn chiến, nếu thật như thế, khẳng định hắn sẽ là người đầu tiên.
Trung ương Băng Tuyết Thành.
Một tòa kiến trúc hùng vĩ chế tạo từ băng, nhật quang chiếu rọi xuống lộ ra sặc sỡ loá mắt.
Đây là Băng Tuyết Cung tổ chức Thi Đấu Thiên Tài lần này.
Cuồng Ngạo Thiên mang theo mọi người đến trước cửa cung, Liệt Diễm Tông và Linh Tiêu Phái vẫn còn đứng ở trước cửa chờ đợi tiến vào.
– A… Nha.
Liệt Như Hỏa nhìn thấy Cuồng Ngạo Thiên mang đệ tử đi tới, chắp tay cười nói:
– Đây không phải Cuồng Tông Chủ, nhiều năm không gặp.
– Hừ.
Cuồng Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng, tay không nhấc.
Trước đây không lâu, Tinh Vân Các giam Trưởng lão của mình, Liệt Diễm Tông là một trong số thủ phạm!
Tuy có quy định trong lúc Thi Đấu Thiên Tài ân oán tông môn để qua một bên nhưng bây giờ gặp mặt chắc chắn sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt.
Cuồng Tông khó chịu Liệt Diễm Tông.
Linh Tiêu Phái cũng tương tự khó chịu Cuồng Tông hắn.
Thái thượng trưởng lão Trần Linh Ấn thản nhiên nói:
– Hai lần trước, Cuồng Tông không có người xuất chiến, tự nhiên cũng không mặt mũi tới tham gia Thi Đấu Thiên Tài, không gặp liệt Tông Chủ nhiều năm cũng rất bình thường.
– Haha
Liệt Như Hỏa cười to nói:
– Trần trưởng lão không nhắc, bản Tông chủ cũng quên mất, hai lần trước Cuồng Tông không có người tham gia.
Trần trụi nói móc.
Nhưng.
Cuồng Ngạo Thiên lại không tức giận.
Hắn quét mắt đệ tử hai tông một vòng, nói:
– Tuy Cuồng Tông hai giới trước không tham gia nhưng tốt xấu đã từng vô địch, không giống một ít tông môn giới nào cũng tham gia, đệ tử tham chiến cũng không ít nhưng vẫn một mực không đoạt vô địch.
Liệt Như Hỏa cười không nổi.
Sắc mặt Trần Linh Ấn cũng trở nên khó coi.
Người Cuồng Tông hiện tại rất ít nhưng đã từng huy hoàng, vài lần đoạt được vô địch Thi Đấu Thiên Tài, còn Liệt Diễm Tông và Linh Tiêu Phái từ trước đến nay chưa từng đoạt vô địch lần nào.
– Hừ.
Trần Linh Ấn cười lạnh nói:
– Chuyện cũ năm xưa mấy ngàn năm, chỉ có nhóm người phế vật Cuồng Tông lấy ra nói khoác.
– Chứ còn gì nữa.
Cuồng Ngạo Thiên cười nói:
– Cuồng Tông của ta từng vô địch có thể khoe khoang cả một đời, không giống các ngươi, thậm chí tư cách để khoe khoang cũng không có.
– Ngươi…
Liệt Như Hỏa giận không thể nói.
Nhưng cũng không thể phản bác, dù sao, tông môn nhà mình không có vô địch lần nào.
Đột nhiên, thanh âm ôn hòa vang lên phía sau:
– Cuồng Tông được một lần vô địch có thể khoe khoang cả một đời, Lưu Vân Cốc ta liên tục vô địch hai giới, có phải có thể khoe khoang đến sông cạn đá mòn, thiên băng địa diệt?
Lưu Vân Cốc Cốc chủ – Hướng Thương Thiên mang hơn hai mươi đệ tử đi tới.
– Haha.
Liệt Như Hỏa cười to nói:
– Hướng lão đệ, đã lâu không gặp!
Hướng Thương Thiên chắp tay về phía hắn, sau đó lại chắp tay hướng Bạch Thọ Di và Trần Linh Ấn, duy chỉ không ý tới Cuồng Ngạo Thiên.
Tông môn tìm đường chết giống như Cuồng Tông này, không ai muốn phản ứng cả.
Hướng Thương Thiên không để ý mình, lấy tính cách Cuồng Ngạo Thiên khẳng định cũng không thèm để ý hắn.
Két.
Nhưng vào lúc này, cửa cung mở ra.
Mấy nữ đệ tử Băng Tuyết Cung tướng mạo ưu mỹ đi ra, cười hành lễ nói:
– Chư vị Tông Chủ, mời vào.
– Liệt Tông Chủ, mời.
– Bạch chưởng môn, mời.
– Hướng cốc chủ, mời.
Lão đại Ba đại tông môn, nhao nhao khiêm nhượng.
Cuồng Ngạo Thiên mang đệ tử đi vào trước một bước, âm thanh lạnh lùng nói:
– Một đám xảo trá.
Đám người Liệt Như Hỏa nhất thời giận không thể nói, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ theo vào.
Cuồng Tông và tứ đại tông môn tiến vào Băng Tuyết Cung.
Sau đó hai ngày.
Y Kiếm Thính Vũ các, Cố Nguyên Tông, Chính Khí Tông, Trường Nhạc Môn cùng Hồng Linh Phường cũng chạy tới.
Cửu đại tông môn phân biệt an bài tại đình viện độc lập.
Đệ tử các tông khi thì tiến về diễn võ trường, khi thì giao lưu cùng tông môn đệ tử khác, yên tĩnh chờ đợi Thi Đấu Thiên Tài mở ra.
Nhưng.
Ba ngày sau.
Vân Phi Dương còn chưa xuất hiện!
Làm cho Cuồng Ngạo Thiên sốt ruột, hắn không ngừng do dự, lo lắng nói:
– Tiểu tử này không có gì ngoài ý muốn chứ?
Tả Tư Âu nhíu mày.
– Hẳn sẽ không.
– Không tốt!
Đột nhiên, Lam Sấu từ bên ngoài xông vào, nói:
– Tông Chủ, tam sư đệ phát sinh xung đột cùng đệ tử Trường Nhạc Môn định ra vũ đài ước chiến.
Mục quang Cuồng Ngạo Thiên lãnh lệ lên.
Băng Tuyết Thành.
Võ đài khu Tây.
Khi Cuồng Ngạo Thiên cùng bọn người Tả Tư Âu chạy tới, trong con ngươi nhất thời phun ra lửa giận.
Trên đài, tam đệ tử Hạng Cô tuy còn đứng vững nhưng sớm đã bị đánh mình đầy thương tích, hai tay buông xuống giống như bị gãy!
Đứng đối diện một nam tử dáng người khôi ngô, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt.
Người này tên Mạnh Vô Địch.
Tam đại đệ tử Trường Nhạc Môn, thực lực đã đạt tới Luyện Tâm Kỳ tầng tám, cũng là người dự thi Thi Đấu Thiên Tài.
Một canh giờ trước.
Hắn và Hạng Cô gặp nhau trên đường, biết đối phương là đệ tử Cuồng Tông, cố ý phát sinh xung đột, ước chiến đấu võ.
Không hề nghi ngờ.
Lấy thực lực Luyện Tâm Kỳ tầng tám của hắn đánh trọng thương Luyện Tâm Kỳ tầng ba Hạng Cô dễ như chơi!
– Ha ha ha!
Mạnh Vô Địch cười to một tiếng, lớn lối nói:
– Thấy không, đây chính là đệ tử Cuồng Tông, trước mặt ta yếu không chịu nổi một kích!
Võ giả xem chiến dưới đài cười rộ lên.
Cuồng Tông một trong Thập đại tông môn là tông môn không được người thích nhất, cho nên thấy đệ tử Cuồng Tông bị hành hạ cũng không có đồng tình.
Ngược lại cho rằng tu vi không bằng người ta còn muốn tiếp chiến, thật ngốc!
– Mả mẹ nó!
Nhìn thấy tam sư đệ bị đánh thảm, đại sư huynh Đậu Tất khẳng định không nhẫn được, muốn nhảy lên đài.
– Đừng đi.
Tả Tư Âu kéo hắn lại, nói:
– Đây là giao đấu giữa bọn hắn.
– Đáng giận!
Đậu Tất nắm tay, ánh mắt phun lửa.