Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 832
Trong gian phòng.
Yến Sơn Tuyết nằm trên giường, dùng chăn mền trùm đầu.
Trong nội tâm lặng yên suy nghĩ:
– Hắn cũng không phải nam nhân của ngươi, không tức giận, không cần tức giận!
Khoan hãy nói.
Nghĩ như thế, xác thực dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng chẳng được bao lâu lại nghĩ tới những lời nghe lén ngoài cửa vừa rồi.
Yến Sơn Tuyết nắm chặt chăn mền, tức giận nói:
– Vô sỉ, hạ lưu!
Các chủ một tay sáng tạo Quỷ Các tại Phàm Giới vậy mà lại có biểu hiện tiểu nữ nhân như thế, thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Chỉ có thể nói.
Vân Đại Tiện Thần quá có mị lực.
Lặng yên không một tiếng động đã để cho một nữ nhân xinh đẹp luân hãm.
Đương nhiên.
Yến Sơn Tuyết làm người trong cuộc còn chưa ý thức được do mình quá để ý Vân Phi Dương nên mới tức giận như vậy.
“Uy.”
Đột nhiên, âm thanh Vân Phi Dương truyền đến:
– Người nào vô sỉ, hạ lưu thế?
Yến Sơn Tuyết khẽ giật mình.
Vội vàng vén chăn ra thì thấy Vân Phi Dương mỉm cười đứng trước giường.
Hắn làm sao vào đây?
Hắn không phải làm chuyện xấu cùng tiện nữ nhân kia à?
Yến Sơn Tuyết không chút nghỉ ngợi hỏi:
– Ngươi và ả nhanh như vậy đã kết thúc?
Vân Phi Dương đột nhiên ngốc trệ.
Nội tâm tựa như bị mấy vạn trọng thuần nguyên lực đả kích, kém chút phun một ngụm máu ra ngoài.
Con vợ nó.
Nhanh như vậy đã kết thúc?
Nàng đang chất vấn hoặc đang xem thường mình rất yếu chuyện kia?
Yến Sơn Tuyết nói câu này không có nghĩ gì nhiều chỉ do Vân Đại Tiện Thần nghĩ sâu xa mà thôi.
– Sư muội!
Hắn nghiêm túc nói:
– Nếu muội cảm thấy ta không được, chúng ta có thể trên giường đại chiến ba trăm hiệp.
“Phi!”
Yến Sơn Tuyết xấu hổ giận dữ nói:
– Vô sỉ!
“Xoát.”
Đột nhiên, Vân Phi Dương ngồi xuống, một cánh tay đặt trên mạch đập của nàng.
Yến Sơn Tuyết cả kinh hỏi:
– Ngươi…ngươi muốn làm gì?!
– Nói nhảm.
Vân Phi Dương đáp:
– Đương nhiên là trừ sẹo cho muội.
Tuy Yến Sơn Tuyết phục dụng thuốc chữa thương đã không còn đáng ngại, nhưng thân thể bị kiếm vạch ra vết thương, vảy còn chưa khép lại.
“Hô!”
Vân Phi Dương chế trụ mạch đập của nàng, Khô Mộc thuộc tính tinh thuần tuôn ra đưa vào thể nội.
Rất nhanh.
Vết sẹo tróc ra, khu vực da thịt bị thương cấp tốc khôi phục non mịn bóng loáng như xưa.
Yến Sơn Tuyết cả kinh.
– Thuộc tính gì mà thần kỳ như thế?!
Vân Phi Dương cười cười không trả lời.
Hắn đứng lên, đi đến trước bàn, lấy ấm trà qua một bên, tiện tay vung lên, lấy ra vải trắng và bút lông.
Yến Sơn Tuyết khó hiểu hỏi:
– Ngươi đang làm gì?
– Làm ăn.
Vân Phi Dương cầm bút lên, chấm chấm mực, bắt đầu rồng bay phượng múa trên vải trắng.
Yến Sơn Tuyết đi tới.
Nhìn kỹ thì thấy trên đó viết năm chữ lớn rất có khí thế —— Siêu cấp Hồi Nguyên Đan!
Khu đông Tây Lâm thành có một khu chợ lớn đông đúc.
Đây là chuẩn bị cho võ giả, bên trong có tiệm vũ khí, cửa hàng đồ phòng ngự, cửa hàng dược tài và tiệm đan dược các loại.
Một ngày này.
Dưới một gốc cây Đa lớn trong khu phố vây đầy rất nhiều võ giả, bọn họ đang mê đắm cười, nước bọt chảy ướt hết áo.
Một vũ mị nữ nhân ăn mặc hở hang, đang làm điệu làm bộ dưới đại thụ.
Hiển nhiên, chính là Kinh Diệu Ngữ.
Nàng vì sống sót, bày ra các loại tư thế khó coi và mỉm cười vũ mị để hấp dẫn người qua đường.
Vân Phi Dương ngồi dưới tàng cây, bên người có cái bàn nhỏ, phía trên bày ra mấy bình đan bình.
Nguyên lai hắn không giết Kinh Diệu Ngữ rồi mang đến Tây Lâm thành, không phải vì Phịch Phịc Phịch, á Kimochi mà muốn mượn phương mỹ mạo và dáng người nóng bỏng của đối phương khiến võ giả chú ý.
– Hiểu lầm hắn.
Yến Sơn Tuyết đứng xa xa, khóe miệng hiện ra đắng chát.
Mình cả ngày tới tới lui lui trước mặt hắn mà hắn còn không hứng thú, làm thế nào có thể bị tiện nữ nhân kia mê hoặc.
Chẳng biết tại sao.
Hiểu rõ hết thảy, tâm tình Yến Sơn Tuyết phá lệ sảng khoái.
– Mẹ.
– Nữ nhân này thật phong tao a!
– Cặp bưởi size F kia thật to, thật muốn sờ một cái.
Mọi người thấy thế trợn cả mắt lên.
Tướng mạo Kinh Diệu Ngữ còn đẹp hơn trăm lần hoa khôi của lầu xanh.
Nàng đứng đó thế hiện các tư thế một hồi đã hấp dẫn đến chín thành võ giả trong khu chợ.
Đương nhiên.
Ánh mắt võ giả cũng không phải nhìn chằm chằm vào Kinh Diệu Ngữ.
Bọn họ nhìn về phía biểu ngữ treo trên cây, trên đó viết Siêu cấp Hồi Nguyên Đan, mỗi bình giá một trăm linh thạch, miễn trả giá.
– Siêu cấp Hồi Nguyên Đan?
– Hừ, ai mà khẩu khí thật lớn, vậy mà xưng Siêu cấp?
– Một bình một trăm linh thạch, ăn cướp à!
Mọi người nhao nhao xem thường.
– Chư vị.
Vân Phi Dương đứng lên, nói:
– Hiệu quả của siêu cấp Hồi Nguyên Đan này của ta đều có phẩm chất trên hoàn mỹ, bán một trăm linh thạch là ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa mới quyết định được đó!
– Đùa!
– Đan dược phẩm chất cao nhất chỉ có hoàn mỹ, sao lại còn cao hơn hoàn mỹ!
Một lão giả mặc trường bào, dáng người không cao theo đám người chui vào.
Trên ngực hắn có treo một huy chương hình ngôi sao, trên đó viết sáu chữ vàng rực rỡ.
– Ngọa tào!
– Lục phẩm Luyện Đan Sư!
Đám người sợ hãi.
Yến Sơn Tuyết nơi xa cũng thầm giật mình.
Tại Tiểu Thần Giới, lục phẩm Luyện Đan Sư là đại nhân vật để nhất lưu thế lực cung kính đối đãi, địa vị hoàn toàn không kém gì Hóa Thần cảnh!
Thành trì quy mô trung đẳng như Tây Lâm thành lại có lục phẩm Luyện Đan Sư xuất hiện đủ để rung động toàn thành.
“Hắc.”
Vân Phi Dương cười nói:
– Lão đầu, ngươi không tin?
Lão giả thản nhiên nói:
– Tiểu oa nhi ngươi chỉ là thần côn đi lừa gạt người thôi.
Mọi người nhao nhao cười rộ lên.
Người trẻ tuổi kia bảo một nữ tử tướng mạo phi phàm ở chỗ này làm dáng để thu hút khác nhân, kết quả bị lục phẩm Luyện Đan Sư vạch trần tại chỗ, thật sự có chút đáng thương.
Vân Phi Dương xem thường nói:
– Ngươi không tin có thể thử một lần, nếu như là đan dược giả, ta nguyện tự sát tại chỗ!
– Tiền bối, thử một chút đi!
– Đúng, vạch trần tên lừa gạt này!
Mọi người ồn ào.
Lão giả lạnh hừ một tiếng, nói:
– Nhóc con, đây là ngươi nói, chớ trách lão hủ vô tình vạch trần ngươi.
– Lấy đan dược ra!
Vân Phi Dương lấy ra một khỏa siêu cấp Hồi Nguyên Đan đưa tới.
Lão giả lạnh nhạt nhận lấy, nhẹ nhàng quét qua đan dược trong tay, thần sắc nao nao.
Mọi người cũng ngạc nhiên.
Bởi vì đan dược sau khi ra khỏi bình, nồng đậm hương thơm lan tràn trong không khí, nhẹ nhàng hít một cái đã làm cho tâm thần người ta rung động.
– Chất lượng không tệ.
Lão giả thản nhiên nói:
– Có siêu việt hoàn mỹ hay không thì chỉ khi phục dụng mới có thể biết rõ.
Hắn hé miệng ném đan dược vào trong miệng.
Võ giả vây xem nhìn chằm chằm phẩm Luyện Đan Sư này, rất nhanh, chỉ thấy khuôn mặt hắn biến hóa, trong con ngươi lấp lóe vẻ chấn kinh.
Trời ạ.
Nhìn tình huống giống như đan dược rất hữu hiệu!?
– Tiểu hữu!
Đột nhiên, lão giả kia chắp tay, nói:
– Lão hủ mua hết những đan dược này!
– Có thể.
Vân Phi Dương cười đáp.
Rất nhiều võ giả trợn mắt.
Làm cho lục phẩm Luyện Đan Sư hiện ra biểu lộ chấn kinh, sau đó mua toàn bộ, chứng minh siêu cấp Hồi Nguyên Đan thật rất ngưu!
Lão giả đưa đủ linh thạch, mua toàn bộ mười bình Siêu cấp Hồi Nguyên Đan.
– Các vị.
Vân Phi Dương nói:
– Đan dược đã hết, các ngươi bây giờ muốn mua cũng mua không được, chỉ có thể đợi trời sáng.
Nói rồi thu bàn mang theo Kinh Diệu Ngữ tiêu sái rời đi.
– Má ơi, Siêu cấp Hồi Nguyên Đan kia vậy mà để lục phẩm Luyện Đan Sư động tâm, khẳng định có kỳ hiệu!
– Mẹ, hình như ta bỏ lỡ một cơ hội tốt!
– Nghe lời hắn nói, giống như sẽ còn bán, nhất định mua một bình, thử một chút đến cùng có bao nhiêu thần kỳ!
Mọi người hối hận.
Nhưng.
Bọn họ cũng không biết.
Vân Phi Dương về đến khách sạn, tên lục phẩm Luyện Đan Sư kia cũng xuất hiện.
Hắn xé mở mặt nạ da người, hiển lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, cười nói:
– Sư đệ, ta vừa rồi biểu diễn thế nào?
Lục phẩm Luyện Đan Sư nguyên lai là Liễu Nhu giả mạo!
Thật sâu, thật xảo.