Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 786
Vân Phi Dương tiến vào mộng cảnh, nhìn thấy hết thảy trí nhớ thuộc về Diệp Khai.
Mục Oanh tiến vào mộng cảnh nhìn thấy trí nhớ của Hoa Lạc.
Cho nên.
Vân Phi Dương cũng không biết.
Sau khi quyết định gả cho công tử Lê gia, Hoa Lạc tiếp nhận thống khổ không thấp hơn Diệp Khai.
Mà.
Tại ngày cưới.
Nàng tận mắt thấy Diệp Khai bị đánh ra Lê gia, loại đau khổ này càng khó có thể hình dung.
Ban đêm, cũng chính là thời điểm Diệp Khai bị đám người say rượu khi nhục, Hoa Lạc dựa theo kế hoạch, lựa chọn tự sát.
Nàng không thể theo Diệp Khai bỏ trốn, bởi vì sợ liên lụy gia tộc mình, nhưng nếu như tự vẫn, Lê gia hẳn sẽ không làm khó dễ Hoa Gia.
Quả nhiên.
Hoa Lạc tự sát, chết ngay đêm tân hôn.
Lê gia mặc dù giận cũng chỉ có thể phong tỏa tin tức, không tuyên bố ra bên ngoài, không lâu sau đưa thi thể về Hoa phủ.
Điều này đại biểu Lê gia không tán đồng Hoa Lạc là con dâu họ.
Mục Oanh trong mộng cảnh nhìn thấy hết thảy, chầm chậm kể ra, khóe mắt treo nước mắt trong suốt.
Nữ nhân luôn đa sầu đa cảm.
Hoa Lạc trung trinh đối với Diệp Khai, không chút do dự tự sát để cho nàng cảm động thật sâu.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương đắng chát cười một tiếng.
Trong lúc điên khùng vẫn nhớ kỹ mười năm ước hẹn, nhưng thật ra đang chờ một nữ nhân sớm đã vẫn lạc, một đôi nam nữ yêu nhau nhưng không thể gần nhau, quả thật là đại bi kịch.
Bỗng nhiên.
Trong sơn động vang lên âm thanh thăm thẳm.
– Bỉ Ngạn Hoa.
– Mở Bỉ Ngạn.
– Gặp hoa không thấy lá.
– Gặp lá không thấy hoa.
– Hoa lá không gặp gỡ.
– Trời tương sinh tương khắc.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Ánh mắt hắn khóa chặt Mạn Châu Sa Hoa, nói.
– Chẳng lẽ sau khi hai người chết, tình niệm(*) vẫn còn quanh quẩn nên mới uẩn dục ra Bỉ Ngạn Hoa?
*Niệm: chấp niệm, Tình: tình cảm.
– Vân đại ca.
Mục Oanh vẫn rúc vào trong ngực Vân Phi Dương, nàng nhẹ nhàng nức nở.
– Vì cái gì mà người hữu tình không thể ở cùng nhau.
– Cái này. . .
Vân Phi Dương không cách nào trả lời.
Mục Oanh oán hận nói.
– Đều do phụ thân Hoa Lạc chia rẽ hai người bọn họ, còn gả nữ nhi cho công tử Lê gia.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn thấy phụ thân Hoa Lạc không sai, mà Lê gia cũng không sai, sai ở đây là Diệp Khai và Hoa Lạc sinh ra ở thế giới lấy võ làm đầu này.
Thực lực mạnh yếu, thân phận cao thấp là trở ngại lớn nhất.
– Vân đại ca.
Mục Oanh ôm chặt Vân Phi Dương, nói khẽ như muỗi kêu.
– Muội… Muội đã làm tốt chuẩn bị.
Dát.
Vân Phi Dương mộng.
Không nghe lầm chứ!
Oanh Oanh chuẩn bị kỹ càng?
Mắt thấy bi kịch của Diệp Khai và Hoa Lạc, Mục Oanh sợ, sợ có một ngày sự việc này phát sinh trên người mình, nàng muốn trân quý hết thảy trước mắt, muốn trở thành nữ nhân của hắn.
Sau khi tiến vào mộng cảnh.
Vân Phi Dương không chỉ thu hoạch được quyền pháp khi tu luyện tới cực hạn có thể so với Địa giai mà Mục Oanh hay rụt rè cũng đã nghĩ thông suốt.
Đương nhiên.
Thân ở trong mộ lớn, việc đầu tiên muốn làm vẫn là mở quan tài!
– Vân đại ca.
Mục Oanh ngăn cản.
– Hai người bọn họ rất đáng thương, chúng ta không nên quấy rầy.
Nói thật, Vân Phi Dương cũng không muốn quấy rầy đôi uyên ương khổ mệnh này, nhưng nhưng lại không thể không làm.
Vì cái gì?
Bởi vì hắn thấy rõ trong giấc mộng, Diệp Khai thả mười khỏa Linh Mẫu Thạch vào trong quan tài!
Có được chúng khi đồ sát Lê gia thu được, dùng chúng để chôn cùng nữ nhân mình yêu.
Nếu như chỉ là mười khỏa hay một trăm khỏa linh thạch, Vân Phi Dương tuyệt sẽ không nhúng chàm, nhưng đây là mười Linh Mẫu Thạch, dụ hoặc quá lớn.
Người chết, bụi về với bụi, đất về với đất, mười Linh Mẫu Thạch đặt trong quan tài thật lãng phí.
Vân Phi Dương quyết tâm.
Một chưởng vỗ lên quan tài đá, mở ra nó.
Trong quan tài có hai bộ hài cốt, hiển nhiên là Diệp Khai và Hoa Lạc, mười Linh Mẫu Thạch sắp hàng chỉnh tề xung quanh tản ra thuần nguyên lực nồng đậm.
Vân Phi Dương cảm khái.
– Dù là cường giả Chí Tôn Cảnh, sau khi chết cũng khó thoát khỏi vận mệnh thân thể hóa thành hài cốt.
Hắn cẩn thận từng li từng tí thu mười khỏa Linh Mẫu Thạch vào Phi Dương đại lục, cũng đậy nắp quan tài lại, chắp tay trước ngực, cúi đầu bái.
Học quyền pháp người ta, lại lấy đi Linh Mẫu Thạch của người ta, Vân Phi Dương rất hổ thẹn.
– Oanh Oanh, chúng ta đi thôi.
– Vân đại ca, không bằng mai táng bọn họ vào Phi Dương đại lục đi, như thế thì không có người đi quấy rầy bọn họ nữa.
– Đúng thế!
Vân Phi Dương vỗ đầu một cái.
– Sao ta không nghĩ tới đây.
Linh Mẫu Thạch chôn dưới đất mới có thể thai nghén linh thạch, đưa thạch quan hai người của vào Phi Dương đại lục cũng chôn dưới đất. Như thế thì cũng không cần lấy ra Linh Mẫu Thạch, trực tiếp đưa thạch quan vào là được.
“Hưu!”
Linh niệm Vân Phi Dương khẽ động thu thạch quan vào Phi Dương đại lục, mai táng dưới đất.
– Một khỏa này của Ta cũng cho các ngươi.
Vân Phi Dương đặt mười một khỏa Linh Mẫu Thạch vào trong quan tài, lúc này mới đậy nắp lại.
Đương nhiên.
Bỉ Ngạn Hoa thần kỳ cũng được hắn cấy ghép vào đây, làm xong những thứ này, áy náy của Vân Phi Dương tiêu tán.
Hắn thấy.
Mình làm được một việc thiện.
Bởi vì mỏ quặng do mười khỏa Linh Mẫu Thạch thai nghén sớm muộn cũng sẽ bại lộ, mình chuyển đi sẽ tránh được cảnh hai người cơ khổ này bị quấy rầy.
Dù sao, có vài kẻ trộm mộ vô lương, lấy đi bảo vật thì thôi, nhiều khi còn phá hư hài cốt của hai người.
Mười một khỏa Linh Mẫu Thạch dung nhập vào lòng đất Phi Dương đại lục để ngưng tụ thuần nguyên lực, tốc độ linh khí tiến hóa càng nhanh hơn.
Nhưng.
Không nói đến tốc độ uẩn dục cao Linh thạch.
Số lượng Linh Mẫu Thạch càng nhiều, chỉ thai nghén ra càng nhiều linh thạch, cũng không thể tăng thêm tốc độ, mà muốn tăng thì quyết định bởi thời gian.
Vân Phi Dương đã rất thỏa mãn.
Mười một khỏa Linh Mẫu Thạch được bốn lần thời gian gia tốc, đợi khi linh thạch thành hình, số lượng sẽ hơn dĩ vãng mười lần!
– Chờ ta có năng lực, để thời gian lưu tốc trong Phi Dương đại lục càng nhan, lúc đó sẽ diễn sinh ra linh thạch cuồn cuộn không dứt.
– Đến lúc đó, không còn phát sầu vì linh thạch nữa.
Vân Phi Dương nói thầm.
“Hưu.”
Hắn rời khỏi Phi Dương đại lục, nói.
– Oanh Oanh chúng ta đi thôi.
Hai người rời đi.
“Oanh!”
Âm Dương Sinh Tử môn lần nữa đóng lại trông coi một tòa mộ rỗng.
– Bên trong tầng đất này còn có linh thạch, không thể lãng phí.
Vân Phi Dương và Mục Oanh tiếp tục đào, cho đến khi đào sạch linh thạch không còn một mảnh mới về đến động huyệt Bích Ngọc Thiềm Thừ.
Cẩn thận tính toán một phen.
Họ đào được năm mươi sáu vạn Linh thạch trong mỏ quặng.
Số lượng này quả thật khủng bố, không chỉ có thể để hắn đột phá đến Tố Thể Kỳ tầng chín, còn có thể để Lâm Chỉ Khê và bọn người La Mục điên cuồng hấp thu.
– Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương nắm tay Mục Oanh đi ra khỏi động huyệt, lệnh Bích Ngọc Thiềm Thừ đang giữ cửa hóa thành mini.
Lần này xuất ngoại lịch luyện, thu hoạch tương đối khá, không chỉ hàng phục một đầu Tinh Thú, thu hoạch được đại lượng linh thạch, còn tập được một loại quyền pháp cùng mười khỏa Linh Mẫu Thạch.
– Thật phải cảm tạ bọn ngươi Trương Lực Duẫn thật tốt mới được.
Vân Phi Dương cười nói.
“Oanh!”
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tiếng tiếng nổ mạnh, hắn khẽ nhíu mày, nguyên niệm bao phủ tới.
Tại một khu vực trống trải, bọn người Trương Lực Duẫn đang đánh nhau cùng một đám người ăn mặc thống nhất.
– Sao bọn họ còn ở đây?
Vân Phi Dương ngạc nhiên, lúc này ôm Mục Oanh vọt tới.
Theo tình hình chiến đấu, võ giả kia nhiều người hơn, thực lực mạnh hơn, năm người Trương Lực Duẫn bị đánh cực kỳ chật vật, mình phải đi trợ giúp.