Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 764
Dựa vào 30 ngàn linh thạch, Vân Phi Dương thuận lợi từ Tố Thể Kỳ tầng một đột phá đến tầng bốn.
Ngày thứ hai.
Hắn đi vào diễn võ trường, đánh vào trắc thí thạch, con số hiện ra là, một ngàn năm trăm trọng.
Cái này chỉ là cường độ thân thể đơn thuần, còn chưa sử dụng Cuồng Kỹ và Cuồng Khí.
– Tiểu tử này đề bạt cảnh giới, thuần nguyên lực được tăng phúc quá kinh khủng.
Cuồng Ngạo Thiên khiếp sợ không thôi.
Phải biết.
Võ giả Luyện Tâm Kỳ tầng chín chỉ có thể đánh ra hai ngàn trọng thuần nguyên lực thôi.
Nếu Vân Phi Dương vận dụng Cuồng Kinh và Cuồng Khí, lực lượng sợ rằng sẽ trực tiếp đột phá hai ngàn.
Mà tu vi của hắn chỉ mới đến Tố Thể Kỳ tầng bốn.
Cuồng Ngạo Thiên không dám tưởng tượng, nếu như Vân Phi Dương đột phá đến Luyện Tâm Kỳ tầng chín, thuần nguyên lực sẽ đạt đến cấp độ khủng bố như thế nào.
Phá qua 10 ngàn?
Hay cao hơn?
Cuồng Ngạo Thiên không cách nào tính ra tương lai của Vân Phi Dương nhưng hắn tin tưởng, nếu tiểu tử này một mực tu luyện, thành tựu tương lai sẽ rất khủng bố.
Có lẽ.
Sẽ đột phá đến Hóa Thần cảnh, thành tựu Chí Tôn.
Chí Tôn.
Đại cảnh giới thứ tư của Tiểu Thần Giới trước ba cảnh giới Phá Toái cảnh, Hư Không cảnh và Hóa Thần cảnh.
Theo cảnh giới của hệ thống võ đạo Thần Giới năm đó mà nói thì Hóa Thần cảnh cùng loại với Thứ Thần, mà Chí Tôn có thể so với Thần Vương.
Trên Chí Tôn, còn có Thiên Tôn.
Cấp bậc này đối ứng với Thần Quân trong hệ thống Thần Giới lúc trước cũng chính là cảnh giới lúc Vân Phi Dương toàn thịnh.
Đương nhiên.
Thần Giới vạn năm trước không có phân chia cảnh giới rõ ràng chi tiết như vậy, Thần Vương, Thần Quân đơn giản là một loại tôn xưng và quan chức.
Có một vài Thần.
Thực lực không đủ mạnh vẫn làm Thần Quân.
Vân Phi Dương muốn đạt tới trạng thái đỉnh phong trước đó, nhất định phải đạt tới Thiên Tôn, trong đó sẽ ngăn cách Hư Không cảnh, Hóa Thần cảnh cùng Chí Tôn, ba đại cảnh giới.
Không thể nghi ngờ, vô cùng xa xôi.
Phía Bắc Cuồng Nhân Cốc là một mảnh sơn mạch liên miên bất tuyệt, trong núi hung thú trải rộng, khi thì có Linh thú ẩn hiện, là nơi tu luyện tốt nhất.
Một ngày này.
Vân Phi Dương đi tới.
Theo lời Cuồng Ngạo Thiên nói.
Linh thạch có thể nhanh chóng tăng cao tu vi nhưng trưởng thành tốt nhất là tu luyện thực chiến, như thế mới có thể lĩnh ngộ càng nhanh.
Vân Phi Dương biết.
Tông Chủ bảo hắn đi sơn lâm tìm Phàm Thú cường đại lịch luyện kì thực là vì hắn trong mấy tháng ngắn ngủi đã hấp thu 30 ngàn khỏa linh thạch, giờ không còn đủ linh thạch cho hắn hấp thu nữa.
Chưa đến nửa năm.
Hấp thu hết 30 ngàn linh thạch.
Tốc độ như thế, nếu như truyền đi, chỉ sợ sẽ làm cho những võ giả bôn ba cả ngày vì linh thạch, một năm cũng chỉ hấp thu mấy trăm khỏa sụp đổ mà tự sát chết mất.
Cái này không phải hấp thu.
Gọi là lấy ra làm cơm ăn mới đúng!
Cùng đi Vân Phi Dương đến đây, còn có Thần Thần.
Trong khoảng thời gian này.
Nàng một mực ăn linh thạch, thực lực không ngừng đề cao, bây giờ đã bước vào Phàm Thú cấp một, không kém gì võ giả Tố Thể Kỳ tầng hai tầng ba.
Không hổ là Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Phải biết.
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ trong Phi Dương đại lục ngày ngày hấp thu linh khí, đến nay cũng mới đột phá đến thất phẩm, có thể so Vũ Thánh mà thôi.
– A Nông.
Đi trong núi rừng phủ đầy dây leo, Thần Thần nói:
– Cả ngày đều ăn linh thạch ngán lắm rồi, ta muốn ăn tinh hạch.
Câu nói này để ngoại nhân nghe được, nhất định sẽ tức hộc máu.
Vân Phi Dương cười đáp.
– Được.
Sơn lâm tĩnh mịch nghênh đón hai ác ma, những nơi đi qua, vô số cường đại Phàm Thú vẫn lạc.
Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, dù Phàm Thú cấp bảy có thể so với Luyện Tâm Kỳ cũng có thể cùng đánh một trận, cấp thấp hơn chỉ có ngoan ngoãn bị giết, bị lấy tinh hạch.
Hai ngày trôi qua.
Vân Phi Dương chém giết bảy tám đầu ba bốn giai Phàm Thú, thu hoạch được không ít tinh hạch.
“Răng rắc, răng rắc.”
Thần Thần say sưa nhai ngon lành.
Tại Tiểu Thần Giới, một khỏa tinh hạch của Phàm Thú nhất giai có giá khoảng 20 khỏa linh tạch, ba bốn giai thì cao hơn.
Thần Thần là một tiểu phàm ăn, mất một lúc đã ăn xong tinh hạch ba bốn giai, Vân Phi Dương nhìn thấy thế không khỏi đau lòng.
Ai.
Ai bảo nàng là khế ước thú của mình, vì càng nhanh trưởng thành, dù lại đau lòng cũng phải để nàng ăn.
Ba ngày sau.
Chỗ khu vực Vân Phi Dương đã không còn Phàm Thú, chỉ có thể mang theo Thần Thần tiếp tục thâm nhập vào sâu bên trong.
– A Nông.
Đi lát nữa, Thần Thần đột nhiên dừng lại, ngưng trọng nói:
– Phía trước có Phàm Thú rất cường đại!
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Hắn thủy chung phóng thích Nguyên Niệm nhưng cũng không phát hiện ra dị thường.
“Rống!”
Nhưng vào lúc này, tiếng gầm giận dữ vang lên trong sơn lâm, chấn động cây cối run rẩy.
Vân Phi Dương mở rộng nguyên niệm.
Rất nhanh đã phát hiện một đầu vượn thú thể trạng cao lớn, toàn thân phủ đầy bộ lông vàng óng ngoài trăm dặm.
– Thần Thần, ngươi có thể tra xét ra được?
Vân Phi Dương cảm thấy ngoài ý muốn.
– Đương nhiên!
Thần Thần ngạo nghễ nói:
– Ta dù sao cũng là Thần thú, bây giờ bước vào Phàm Thú, có thể cảm ngộ được tồn tại của đồng loại.
Vân Phi Dương vui vẻ.
Thần Thần có năng lực như thế, về sau mang nàng đi thăm dò sơn lâm hung hiểm, có thể sẽ tránh được những Phàm Thú cường đại.
– A Nông!
Thần Thần nói:
– Thực lực Đại Viên dựa theo đẳng cấp Tiểu Thần Giới để tính thì chắc đạt tới Phàm Thú cấp bảy, lực lượng bạo phát khoảng ngàn trọng.
– Ngươi cũng có thể nhìn ra được?
Vân Phi Dương hoảng hốt.
– Cắt.
Thần Thần biễu môi.
– A Nông, không nên xem thường ta!
Vân Phi Dương cười không nói.
Một đầu Phàm Thú cấp bảy nắm giữ lực lượng ngàn trọng thuần nguyên lực hoàn toàn không tạo thành uy hϊế͙p͙ đối với Vân Phi Dương, hắn quang minh chính đại đi tới, hướng về phía đại gia hỏa ngoắc ngoắc tay khiêu khích.
“Rống!”
Kim sắc vượn thú phát hiện một tên nhân loại công nhiên khiêu khích mình, nhất thời phẫn nộ, bước ầm ầm tiến lên giơ chưởng đập tới.
“Hô!”
Một chưởng này, lực kình đạt ngàn trọng! Mà Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, thi triển ra Cuồng Nộ Quyền đập tới.
Cứng đối cứng, ai sợ ai.
“Bành!”
“Rống ——”
Quyền đầu của Kim sắc vượn thú bị một quyền của Vân Phi Dương bạo lực đánh nát phát ra thê tiếng kêu thảm thiết.
Nhân loại này quá mạnh! Kim sắc vượn thú nắm giữ linh trí lúc này kéo quyền đầu bị thương hướng vào chỗ sâu trong sơn lâm chạy trốn.
– Ngươi không thoát.
“Xoát!”
Vân Phi Dương đuổi theo, lăng không mà lên, Cuồng Khí bạo phát trực tiếp đánh vào trên lưng đại gia hỏa.
“Ầm ầm!”
Kim sắc vượn thú bị một quyền đạp ngã xuống đất, ngũ tạng lục phủ đứt từng khúc, hai mắt dần mất đi linh quang.
Một quyền có thể oanh sát Phàm Thú cấp bảy ngang với Luyện Tâm Kỳ, thực lực Vân Phi Dương quả nhiên bưu hãn.
“Oa!”
Thần Thần nhảy qua, thuần thục đào tinh hạch ra, sùng bái nói:
– A Nông, người thật lợi hại!
Vân Phi Dương cười nói:
– Giúp ta tìm xem phụ cận còn con nào cường đại hơn không?
Muốn lịch luyện.
Tìm loại hung thú này, không có hiệu quả.
Muốn chiến thì cũng muốn chiến con mạnh hơn.
Thần Thần giơ tay lên, chỉ hướng về phía trước nói:
– A Nông, vài trăm dặm bên ngoài có một đầm lầy, trong đó có một đầu hung thú cường đại đang nghỉ ngơi.
– Đi.
Vân Phi Dương cùng Thần Thần di chuyển.
Rất nhanh.
Hai người đã mảng đầm lầy kia.
Nơi đó có một đầu mãng xà toàn thân mọc đầy lân phiến đang nằm, tuy nhắm mắt nhưng quanh thân lại bộc lộ ra khí tức âm trầm.
Vân Phi Dương thấp giọng nói:
– Thần Thần, phẩm giai và thực lực của nó thế nào?
Thần Thần đáp.
– Hẳn là một đầu Phàm Thú cấp chín, lực lượng ẩn chứa bên trong cơ thể ít nhất cũng đạt tới hai ngàn trọng.
– Hai ngàn trọng?
Trong ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe chiến ý.