Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 762
Trong núi rừng đột nhiên truyền đến tiếng bạo hưởng ầm ầm, thụ mộc sơn thạch đều vỡ nát, mặt đất cũng vỡ tan.
Đây là uy lực của Thần lực?
Không phải!
Vân Phi Dương căn bản chưa bạo phát ra.
Giờ phút này, hắn ngã trên mặt đất, khóe miệng co giật, một tiểu la lỵ đang ngồi trên người.
Trầm Tiểu Vũ!
Nàng xuất hiện ngay thời điểm mấu chốt cũng đạp Vân Đại Tiện Thần ngã xuống đất, bĩu môi nói:
– Tiểu tử, để cho ta tìm khổ cực nghe.
– Cô…
Vân Phi Dương xém chút thổ huyết.
Mình đang vận sức chờ phát động, vừa muốn bạo phát Thần lực oanh sát tên Hư Không đại viên mãn này, trong thời khắc mấu chốt như thế lại bị bé con này quấy phá.
Càng tức giận hơn là.
Mình dù sao cũng từng là Chiến Thần Thần Giới lại bị nàng đè ép như thế, thúc có thể nhẫn, thím không thể nhịn!
Trầm Tiểu Vũ vỗ vỗ tay, nhìn về phía Lăng Tiêu Thần bên cạnh đang ngẩn người, khuôn mặt nhỏ phát lạnh, nói:
– Xéo đi.
Sắc mặt Lăng Tiêu Thần khó coi, nhưng vẫn chắp tay nói:
– Trầm cô nương, cáo từ.
Nói rồi không quay đầu lại rời đi, tựa hồ sợ đi chậm sẽ gặp phiền phức.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Nha đầu này giống như rất có tiếng nói, cường giả Hư Không đại viên mãn cũng không dám đắc tội.
“Xoát!”
Trầm Tiểu Vũ đứng lên, ngồi xổm trước mặt Vân Phi Dương.
Nàng lệch đầu ra, khó chịu nói:
– Gia hỏa đáng giận, không có sự đồng ý của bản cô nương lại tùy tiện rời khỏi Linh Tiêu Phái.
– Ta…
Vân Phi Dương muốn trả lời.
Trầm Tiểu Vũ đã nâng cằm lên, nói tiếp.
– Không nghĩ tới trong cơ thể ngươi cũng có Thần lực, từ số lượng mà xem thì cũng không ít, trước đó ta lại không phát hiện.
Vân Phi Dương giật mình.
Thần lực trong cơ thể dù vừa rồi huy quyền cũng không tiết ra ngoài, cô bé này lại có thể dò xét?
Cuồng Ngạo Thiên và Đậu Tất bọn họ thế nào, Vân Phi Dương không biết, bởi vì hắn đã bị Trầm Tiểu Vũ mang đi, sau cùng bị ném vào một sơn động tối như mực trong.
– Uy.
Trầm Tiểu Vũ ngồi xuống, nói:
– Ngươi mới vừa rồi muốn bạo phát Thần lực?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Trầm Tiểu Vũ bĩu môi.
– Ngươi chỉ là tiểu thái điểu Tố Thể Kỳ tầng một, cưỡng ép bạo phát Thần lực cao hơn cảnh giới quá nhiều, hậu quả cũng chỉ thịt nát xương tan.
Vân Phi Dương ngạc nhiên không thôi.
Cô bé này là thần thánh phương nào, sao biết nhiều như vậy?
Hắn mở miệng hỏi:
– Vì sao cô hiểu Thần lực như vậy?
Trầm Tiểu Vũ nở nụ cười xinh đẹp, đáp:
– Bởi vì ta là dòng chính Trầm gia.
– Trầm gia?
Vân Phi Dương chưa nghe nói qua.
Trầm Tiểu Vũ cười nói:
– Đồ nhà quê, chẳng lẽ chưa nghe nói qua siêu siêu nhất lưu thế lực – Trầm gia sao?
Siêu siêu nhất lưu?
Vân Phi Dương trợn mắt một cái.
Hắn nghe nói qua Siêu nhất lưu, lần đầu tiên nghe được Siêu siêu nhất lưu, không phải thuận miệng nói ra đó chứ?
Cái này thật không phải thuận miệng nói.
Tại Tiểu Thần Giới, Trầm gia thật là một tồn tại siêu nhiên, nghe nói siêu nhất lưu gia tộc cũng sợ hãi ba phần.
Không có ai biết Trầm gia ở đâu.
Cũng không có ai biết Trầm gia đến cùng có bao nhiêu dòng chính, bọn họ chỉ biết Gia chủ Trầm gia tự xưng Chiến Đế, thực lực rất khủng bố!
Sáu ngàn năm trước.
Trầm gia Gia chủ đột nhiên xuất hiện tại Tiểu Thần Giới, mang theo Cửu Long chi uy, đứng trên trời cao, bàng bạc khí thế để tất cả người chấn động.
Nghe nói.
Tiểu Thần Chủ bị khí thế rung động, không dám lộ diện.
Trầm gia Gia chủ tại Tiểu Thần Giới không ngừng quá lâu, lưu con cháu ở đây đã hóa thành Cửu Long đi mất.
Cuối cùng.
Tiểu Thần Giới thêm một Trầm gia, họ trở thành thế lực để võ giả khắp nơi không dám trêu chọc.
Nói tóm lại.
Trầm gia ở Tiểu Thần Giới phi thường trâu bò, trâu đến nổi gây ra phiền toái gì thì Tiểu Thần Chủ cũng chỉ mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Thực lực Trầm Tiểu Vũ chỉ vừa vào Hư Không cảnh, Lăng Tiêu Thần đại viên mãn lại kiêng kị thì có thể thấy được.
“Uy.”
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Ngươi đã nắm giữ Thần lực, chắc đã từng là Thần của Thần Giới?
Dát.
Vân Phi Dương trừng to hai mắt.
Trầm Tiểu Vũ cười nói:
– Ta đoán đúng?
Vân Phi Dương tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi:
– Cô là ai?
– Ta à?
Trầm Tiểu Vũ đáp:
– Ta gọi Trầm Tiểu Vũ.
Vân Phi Dương sụp đổ.
– Ta không phải hỏi tên cô, ta hỏi cô đến cùng là ai, sao lại biết nhiều như vậy?!
– À.
Trầm Tiểu Vũ cười nói:
– Tại sao phải nói cho ngươi biết?
Tốt thôi.
Vân Phi Dương triệt để im lặng.
Trầm Tiểu Vũ còn nói tiếp.
– Ngươi cần phải cảm tạ ta.
– Cảm tạ cô?
– Đúng thế, nếu không phải ta xuất hiện, lấy điểm Thần lực này của ngươi há có thể thương tổn được Hư không đại viên mãn.
Vân Phi Dương trầm mặc.
– Còn nữa.
– Thần lực quá cường hãn, lấy cảnh giới ngươi bây giờ cưỡng ép bạo phát, nhẹ thì suy yếu, nặng thì thịt nát xương tan.
– Nếu như không phải ta tới nhanh, cắt ngang ngươi bạo phát, ngươi bây giờ đã chết.
– Có phải cần cảm ơn ta một tiếng không?
Trầm Tiểu Vũ nháy mắt, cười rất đáng yêu.
Vân Phi Dương tức giận nói:
– Ta cám ơn cô.
– Cắt.
– Một chút thành ý cũng không có.
Vân Phi Dương mặc kệ nàng, lúc này đứng lên, nói:
– Ta còn có việc, đi trước.
Hắn cũng không có thời gian cãi cọ cùng bé con này, nhanh tụ hợp cùng các sư huynh thôi.
– Không thể đi.
Trầm Tiểu Vũ ngăn lại.
– Cùng ta về Linh Tiêu Phái đi, đó là tông môn ta chỉ định, ngươi không thể thoát ly thì thoát ly được.
– Đại tỷ ơi!
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
– Thái thượng Trưởng lão Linh Tiêu Phái đã đuổi ta ra.
– Không có việc gì.
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Ta dẫn ngươi đi, cho hắn mấy lá gan cũng không dám đuổi ngươi nữa.
Vân Phi Dương nói:
– Thật có lỗi, ngựa tốt không ăn lại cỏ, ta sẽ không về Linh Tiêu Phái.
“Phốc phốc.”
Trầm Tiểu Vũ che miệng cười duyên.
– Lấy thực lực ngươi bây giờ thì chỉ là một đầu la, sao có thể xứng là ngựa.
– Cô…
– Ta làm sao?
Trầm Tiểu Vũ mở mắt to long lanh, đột nhiên hỏi.
Vân Phi Dương có chút sợ nàng vội đáp:
– Rất đáng yêu.
– Rất đáng yêu?
Khuôn mặt nhỏ của Trầm Tiểu Vũ đỏ chót, nàng xoay mặt qua chỗ khác, ấp úng nói:
– Đáng ghét, người…người ta vốn rất đáng yêu mà.
Vân Phi Dương giật mình.
Ai nha.
Tiểu la lỵ cọp cái này còn biết thẹn thùng, quả thực kỳ tích!
– Trầm cô nương.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
– Cô không chỉ đáng yêu, còn quốc sắc thiên hương, dù tiên nữ cũng không sánh bằng.
Mặt Trầm Tiểu Vũ càng đỏ.
Nàng cúi đầu, hai ngón trỏ đụng vào nhau, ngượng ngập nói:
– Người … người khác đều nói như vậy.
Mặc dù là la lỵ, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân, được tán dương vẫn rất vui.
Vân Phi Dương cũng mừng thầm.
Nguyên lai tiểu ác ma này ăn mềm không ăn cứng, mình đến biểu hiện tốt một phen, có lẽ sẽ hất nàng ra được.
– Trầm cô nương, cả đời ta gặp qua không ít nữ hài, nhưng lần đầu gặp được người đơn thuần đáng yêu giống như cô.
– Thật sao?
Trầm Tiểu Vũ cười toe toét hỏi lại.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Vân Phi Dương ta từ trước đến nay chưa bao giờ nói láo, mỹ mạo Trầm cô nương chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, có thể tỏa sáng cùng nhật nguyệt.
Nói đến đây, hắn thừa dịp Trầm Tiểu Vũ ngượng ngùng cúi đầu nhẹ nhàng bước ra ngoài sơn động.