Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 749
Vân Phi Dương đánh ra cường độ hai trăm ba mươi trọng thuần nguyên lực là khi vận chuyển Cuồng Kinh cùng Cuồng Khí, mà cái này đại biểu cho chiến lực mạnh nhất của hắn.
Sau đó.
Hắn lại đánh một quyền.
Lần này không vận chuyển Cuồng Kinh, cũng không thi triển Cuồng Kỹ, chỉ dựa vào lực kình thân thể đơn thuần, con số hiện ra là một trăm sáu mươi trọng.
Một trăm sáu mươi trọng, hai trăm ba mươi trọng.
Nói cách khác.
Vận chuyển Cuồng Kinh thi triển Cuồng Khí và Cuồng Kỹ, thuần nguyên lực của Vân Phi Dương được đề bạt bảy mươi trọng!
Quả thật phi thường khủng bố.
Giai đoạn Cuồng Ngạo Thiên lĩnh ngộ đến Huyền Giai sơ phẩm, thuần nguyên lực được đề bạt nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi trọng.
So ra thì hơn gấp đôi.
Tuyệt đối là yêu nghiệt, tuyệt đối là quái vật!
– Không ngờ sau khi lĩnh ngộ Cuồng Kinh đến Huyền Giai sơ phẩm phối hợp với Cuồng Kỹ và Cuồng Khí lại có thể bộc phát ra thực lực mạnh như vậy.
Vân Phi Dương cũng thầm giật mình.
Nếu như lĩnh ngộ Cuồng Kinh đến Huyền Giai trung phẩm hoặc đột phá đến Địa Giai, thuần nguyên lực sẽ tăng phúc đến mức nào đây!
Vân Phi Dương rất chờ mong.
Cùng lúc đó hắn đã quyết định, về sau phải càng chuyên tâm tu luyện Cuồng Kinh và Cuồng Kỹ!
Đương nhiên.
Còn có một chuyện càng trọng yếu hơn muốn làm, đó là bước vào Phá Toái cảnh, trở thành một võ giả Tố Thể Kỳ.
Vân Phi Dương lĩnh ngộ Cuồng Kinh đến Huyền Giai sơ phẩm, thi triển Cuồng Kỹ tăng phúc bảy mươi trọng thuần nguyên lực, điều này khiến đám người La Mục nóng mắt.
Cho nên.
Thời gian sau đó.
Mấy ca này đều liều mạng lĩnh ngộ Cuồng Kinh.
Bởi vì không cần thuần nguyên lực, bọn họ chủ động tiến vào Phi Dương đại lục, dựa vào bốn lần thời gian để tu luyện.
Quả thật.
Hiệu quả không tệ.
Bốn tháng sau trong Phi Dương đại lục.
Năm người ngưng tụ ra Cuồng Khí màu trắng tinh, Cuồng Kinh bước vào Hoàng giai sơ phẩm, nguyên bản lực kình được nâng lên hơn mười trọng.
Trong lúc bọn người La Mục tu luyện.
Mục Oanh và các nàng Liễu Nhu cũng không có nhàn rỗi, đi qua hơn một tháng nỗ, thuận lợi chuyển hóa thuần linh hạch bên trong thân thể thành Thuần Nguyên Hạch, chân chính dung nhập vào hệ thống võ đạo của Tiểu Thần Giới.
– Sư phụ!
Trầm Thanh hưng phấn nói:
– Ta vừa chuyển hóa Thuần Nguyên Hạch đã đột phá đến Vũ Thánh!
– Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương cười nói.
“Hắc hắc.”
Trầm Thanh nói:
– Sư phụ, ta lúc nào có thể tu luyện Cuồng Kinh?
Vân Phi Dương nói:
– Đợi ngươi đột phá đến Vũ Thần cộng thêm giác tỉnh thần hồn trong thể nội rồi nói sau.
“A.”
Trầm Thanh hậm hực rời đi.
Không chỉ là hắn, Pháp Tể và Phong Thiếu Ngôn cũng một mực chưa giác tỉnh thần hồn.
Không có cách nào.
Thần hồn giác tỉnh coi trọng cơ duyên, không phải muốn giác tỉnh thì có thể giác tỉnh.
– Nơi này có người mang theo thần hồn hay không?
Vân Phi Dương lấy la bàn ra, rót Thần lực vào bên trong.
Đáng tiếc.
Không có bất kỳ tác dụng gì.
“Ai.”
Vân Phi Dương nói:
– Chẳng lẽ vị diện này không có người mang theo thần hồn?
Đi vào Tiểu Thần Giới một năm, hắn từng vụng trộm lấy ra thử, kết quả đều không có phản ứng.
– Có thể bị hư hay không?
Vân Phi Dương tìm tới Liễu Nhu, nói hết tình huống ra, Liễu Nhu đáp.
– Sư đệ, phạm vi cảm ứng của la bàn dưới Phàm Giới cũng chỉ có vạn lý.
– Không gian bích lũy của Tiểu Thần Giới dày đặc, thiên địa pháp tắc mạnh hơn, sợ rằng phạm vi thăm dò sẽ bị rút ngắn đến ngàn dặm.
– Ngàn dặm?
Vân Phi Dương im lặng.
Tiểu Thần Giới trọn vẹn hơn Vạn Thế Đại Lục mấy trăm lần, ngàn dặm hoàn toàn không tính là gì.
– Xem ra, muốn tại được người mang theo thần hồn ở Tiểu Thần Giới tương đương với việc mò kim đáy biển a.
– Chưa hẳn.
Liễu Nhu nói:
– Thần lực sư đệ càng mạnh, cảm ứng sẽ càng mạnh, đến lúc đó có thể đột phá hàng rào, đánh phá thiên địa pháp tắc, kéo dài cự ly.
– Hi vọng như thế.
Vân Phi Dương cười cười.
– Sư đệ.
Liễu Nhu cười nói:
– Giúp sư tỷ tìm vài quyển thư tịch nói về Tiểu Thần Giới đi, ta muốn nghiên cứu lịch sử nơi này một chút.
– Có thể!
Vân Phi Dương nói:
– Ta đi hỏi Tông Chủ một chút.
– Thư tịch có quan hệ đến Tiểu Thần Giới?
Cuồng Ngạo Thiên biết ý đồ Vân Phi Dương, trả lời.
– Đi vào thư quán trong thành mà mua.
– Cái này…
Vân Phi Dương yếu ớt hỏi:
– Bao nhiêu linh thạch?
Cuồng Ngạo Thiên đáp.
– Một quyển hai ba khối thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Đó cũng là linh thạch a.
Cuồng Ngạo Thiên im lặng.
Tên này thật keo kiệt, mua một quyển thư tịch có mấy khỏa linh thạch cũng đau lòng.
– Nhanh nhanh.
Cuồng Ngạo Thiên tiện tay ném cho hắn một trăm khỏa linh thạch.
“Hắc hắc.” Vân Phi Dương nhanh tay thu lại, trước khi đi không quên cám ơn.
– Cám ơn Tông Chủ.
Cuồng Ngạo Thiên lắc đầu, nói:
– Tiểu tử hỗn đãn này.
Đi vào Cuồng Nhân Cốc hơn một tháng, Vân Phi Dương còn lần đầu tiên đi ra khỏi Cuồng Tông, trên đường không khỏi nhìn Tây một chút, nhìn Đông một cái.
– Hửm?
Đột nhiên hắn phát hiện, một đường đi tới, nội thành võ giả đều đang nhỏ giọng nghị luận về mình.
– Hắn chính là Vân Phi Dương!
– Một tháng trước ngược trăm tên thợ săn trong Mê Vụ Sơn Lâm!
– Chậc chậc, nhìn qua rất trẻ a.
Vân Phi Dương rất nổi danh tại Cuồng Nhân Cốc, dù đi tới đâu cũng có người nghị luận.
“Xoát!”
Khi hắn sắp đi đến thư quán, một võ giả dáng người khỏe mạnh ngăn cản đường đi, thản nhiên hỏi:
– Ngươi là Vân Phi Dương?
– Không sai.
Vân Phi Dương đáp.
– Là Đinh Nhiễu!
– Hắc hắc, thập đại Cuồng Tinh Cuồng Nhân Cốc không nhịn được muốn xuất thủ sao?
Mọi người nhất thời hứng thú quan sát.
Võ giả bên trong Cuồng Nhân Cốc ít nhất cũng 100 ngàn, hàng năm còn có rất nhiều võ giả tiến vào, bên trong không thiếu tuổi trẻ tuấn kiệt.
Dần dà.
Thì có xưng hô thập đại Cuồng Tinh.
Cuồng Tinh chỉ ba đến năm thiên tài bình thường biểu hiện cực kỳ ưu tú khi tiến vào Cuồng Nhân Cốc.
Như thế nào mới có thể gọi là biểu hiện ưu tú?
Rất đơn giản.
Khởi xướng khiêu chiến đến ba trăm thiên tài trong Cuồng Nhân Cốc, lần lượt thắng lợi để chứng minh chính mình.
Nam tử cường tráng cản đường Vân Phi Dương tên Đinh Nhiễu, một trong thập đại Cuồng Tinh, thực lực Tố Thể Kỳ tầng tám.
Hắn tiến vào Cuồng Nhân Cốc chưa đến hai năm, khởi xướng trên trăm tràng giao đấu với các thiên tài trong đây, tỷ số thắng cao đến tám thành!
Ngăn trước mặt Vân Phi Dương, chắc cũng vì muốn giao đấu.
Quả nhiên.
Đinh Nhiễu ngạo nghễ nói:
– Nghe nói, phàm nhân đến từ vị diện hạ đẳng như ngươi có thực lực không tệ, lão tử muốn cùng ngươi đơn đấu.
– Đơn đấu?
Vân Phi Dương cười hỏi.
– Ta có thể cự tuyệt không?
– Cự tuyệt?
Đinh Nhiễu cười.
Võ giả đang vây xem cũng cười.
Võ giả có thể đi vào Cuồng Nhân Cốc đều có chung một tính cách, cao ngạo. Đối mặt với người khác khởi xướng khiêu chiến, mặc dù thực lực không bằng, cũng sẽ đáp ứng.
– Tiểu tử.
Đinh Nhiễu nói:
– Nếu như ngươi cự tuyệt sẽ không có tư cách ở lại Cuồng Nhân Cốc, càng không tư cách trở thành Cuồng Tông đệ tử.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta cự tuyệt bởi vì nếu cho ngươi ăn hành ngập mồm sẽ để người khác nghĩ rằng Cuồng Tông ta lấy mạnh hϊế͙p͙ yếu.
Đinh Nhiễu nghe vậy, mặt nhất thời trầm xuống.
Tên này tại xem thường mình, cho rằng mình không phải đối thủ của hắn?
– Tiểu tử!
Hắn âm thanh lạnh lùng nói:
– Ngươi quá phách lối!
Vân Phi Dương còn cười đáp lại.
– Ta cũng vì tốt cho ngươi, dù sao, nhiều người nhìn như vậy, nếu bị ta thông té c*t té đái thì sẽ rất mất mặt.
Rất nhiều võ giả sụp đổ.
Tên này thật cuồng ngạo phách lối.
Khó trách lại được tiến vào Cuồng Tông!