Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 681
Quỷ Các giải thể.
Cường giả Vũ Thần xuất hiện.
Nửa bước Vũ Thần Tư Không Minh bị chém giết tại Thiết Cốt Thành.
Ba tin tức lớn lưu truyền rộng rãi khắp Vạn Thế Đại Lục, uy danh của Vãn Phi Dương cũng triệt để vang vọng toàn bộ Phàm Giới.
Có thể nói bất kỳ người nào, thế lực nào hắn đều không để vào trong mắt, nếu như nguyện ý, lệnh Gia Cát Cẩm xuất chinh thống nhất Phàm Giới cũng dễ như lấy đồ trong túi.
Đáng tiếc.
Vân Phi Dương không muốn làm Hoàng Đế.
Hắn có mục tiêu cao hơn, đó là tiến vào Tiểu Thần giới.
-Nữ nhân Yến Sơn Tuyết kia tuổi còn trẻ đã đạt tới nửa bước Vũ Thần, có thể thấy võ giả bên trong Tiểu Thần Giới sẽ càng mạnh.
Huyết mạch Vân Phi Dương sôi sục.
Hắn đã không thể chờ đợi mà muốn tiến vào Tiểu Thần Giới.
Một là để tìm bọn người Lâm Chỉ Khê, hai là mở mang tầm mắt một chút, một thế giới võ giả hoàn toàn mới đến cùng khác gì so với Thần Giới trước đó.
Sau khi sống lại, hắn lập chí tán gái.
Nhưng khi biết được kẻ xâm nhập diệt Thần Giới, thành lập một vị diệm hoàn toàn mới, chiến ý bên trong người đã bị thiêu đốt triệt để.
Ngay cả Đế Quân Thiên cũng không phải đối thủ.
Rất tốt, rất tốt!
Đã rất lâu rồi lão tử không phấn khích như vậy.
Cường giả sáng tạo Tiểu Thần Giới, chờ đó cho ta, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, ta đánh xuyên thế giới của ngươi.
Vân Phi Dương tiến vào Phi Dương đại lục, chuẩn bị bắt đầu lĩnh hội cấm Phiên Thiên Thủ.
Ngay lúc này Liễu Nhu tới tìm, trong tay nàng có một la bàn, phía trên xuất hiện lưu quang yếu ớt, hẳn có trận pháp nào đó.
-Sư tỷ, đây là?
Vân Phi Dương hỏi.
Liễu Nhu nói.
-Ta dựa theo nguyên lý Vị Diện Cảm Ứng Đồ, sáng tạo ra la bàn cảm ứng thần hồn, có thể cảm ứng được thân thể phàm nhân mang theo thần hồn.
Vân Phi Dương mừng rỡ.
-Tuy nhiên.
Liễu Nhu nói.
-Muốn khởi động nó nhất định phải rót Thần lực vào, nhưng thế mới có thể cảm ứng được Thần hồn.
-Ta đi thử một chút.
Vân Phi Dương nhận lấy la bàn, phóng thích ra một chút xíu thần lực dung nhập vào.
-Sư đệ, ngươi thử ở đây chỉ là lãng phí Thần…
Liễu Nhu còn chưa dứt lời la bàn đột nhiên lấp lóe ánh sáng không ngừng chuyển động.
-Cái này…
Nàng ngạc nhiên nói.
-Bên trong Phi Dương đại lục còn có người chưa giác tỉnh thần hồn sao?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Ông…
Nhưng vào lúc này ánh sáng trên la bàn ngừng chuyển động, cuối cùng tập trung ở phía Đông.
Xoát!
Liễu Nhu nhìn về phía đảo Thần Cấm ngạc nhiên nói.
-Ở trên đảo!
Vân Phi Dương nói.
-Ở trên đảo chỉ có La Mục và Hà Kỳ tu luyện, tại sao chỉ về phía đó?
Liễu Nhu đột nhên nghĩ tới cái gì đó nói.
-Đồ đệ ngươi.
Dát.
Vân Phi Dương tỉnh mộng.
Tu luyện trên đảo Thần Cấm còn có đồ nhi Trầm Thanh của mình.
Chẳng lẽ hắn là người mang theo thần hồn?
-Sư phụ, người đang làm gì vậy?
Trầm Thanh được gọi tới, Vân Phi Dương cầm la bàn trong tay không ngừng đi lại.
Đi về phía trước mấy bước.
Ông!
La bàn ban đầu chỉ hướng Đông đột nhiên thay đổi chỉ hướng Tây.
Vân Phi Dương lần nữa nhích người, đi về phía Nam của Trầm Thanh, la bàn lần nữa chỉ phía Bắc.
Nói chung.
Dù xê dịch thế nào, ánh sáng trên la bàn vẫn chỉ về hướng Trầm Thanh.
– Không sai đâu.
Liễu Nhu nói.
-Thanh nhi khẳng định là người mang theo thần hồn.
-Người mang theo thần hồn?
Trầm Thanh mờ mịt.
Vân Phi Dương thu Thần lực về, ánh sáng la bàn biến mất nói.
-Xem ra chúng ta có thể trở thành sư đồ cũng là thiên ý trong cõi u minh.
Nói xong cầm cổ tay Trầm Thanh, linh niệm dung nhập vào bên trong, tỉnh mỉ dò xét cũng không hề thấy sự tồn tại của Thần hồn.
– Thần hồn trong cơ thể hắn muốn giác tỉnh cần phải có một đoạn thời gian vô cùng dài.
Vân Phi Dương thu hồi Linh Niệm.
Liễu Nhu nói.
-Tàn hồn tồn tại trong cơ thể phàm nhân muốn giác tỉnh đều phải có cơ hội của mình, chúng ta chỉ có thể yên lặng nhìn thôi.
-Ừm.
Vân Phi Dương xoa đầu Trầm Thanh cười nói.
-Đồ nhi, tiếp tục đi tu luyện đi.
Trầm Thanh gật đầu, lúc này tiến vào trận pháp đảo Thần Cấm tu luyện.
-Sư tỷ, ngươi có thể đoán thần hồn trong cơ thể Trầm Thanh là ai không?
Vân Phi Dương hỏi.
Liễu Nhu nâng cằm lên nói.
-Tuổi còn nhỏ đã nắm giưc thân thể mạnh mẽ như vậy, rất có thể là Chúc Long.
Chúc Long được xưng là Chiến Thần chịu đòn tốt nhất.
Vân Phi Dương cười nói.
-Chỉ sợ sư tỷ không biết, thân thể tiểu gia hỏa này sở dĩ mạnh như thế là do ta mấy năm nay rèn luyện, trước kia thân thể rất yếu đuối.
Liễu Nhu nói.
-Có lẽ đây chính là ý trời, để người mang theo tàn hồn Chúc Long gặp được ngươi, cũng bắt đầu rèn luyện thân thể từ nhỏ.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn cũng hi vọng, bên trong thân thể đồ nhi là tàn hồn của Chúc Long, dù sao, trong 108 vị thần, đối phương thuộc về thần hồn thượng thừa nhất.
-Thanh nhi là võ giả Tinh Thần đại lúc, dù hắn là người mang theo thần hồn cũng không thể trong mười hai danh ngạch Vạn Thế Đại Lục.
Vân Phi Dương nói.
-Vẫn nên mau chóng tìm ra ba người khác.
Xoát!
Hắn rời khỏi Phi Dương đại lục, xuất hiện trên không Thiết Cốt Thành, giơ la bàn lên rót Thần Lực vào bên trong.
Ông!
La bàn lập tức chuyển động.
Vân Phi Dương cười nói.
-Có đồ chơi này, việc tìm kiếm người mang theo thần hồn về sau lại càng dễ dàng.
Ong ong!
Ánh sáng la bàn dừng lại, chỉ về phía Đông Lăng Thành.
Xoát!
Vân Phi Dương bay qua.
Rất nhanh.
Hắn đã xuất hiện trong phòng tu luyện của Đông Lăng học phủ, đây cũng là vị trí la bàn chỉ.
Oanh!
Pháp Tể đang bế quan tu luyện lĩnh hội phật pháp, đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn, mở mắt thì thấy được một bóng người xuất hiện trước mắt.
– Là ngươi?
Vân Phi Dương nhìn thấy đỉnh đầu trọc lóc của hòa thượng, cảm thấy ngoài ý muốn.
-Mẹ nó.
Hắn đoán đúng rồi.
-Bên trong thân thể tên này có lẽ ẩn giấu tàn hồn Ma Ha Thần.
-Vân thí chủ!
Pháp Tể đứng lên, hai tay chắp thành hình chữ thập nói.
-Ngươi xông vào vô lẽ như vậy…
Nói còn chưa dứt lời, Vân Phi Dương đã nắm cổ tay hắn.
Lần này rất nhanh đã thấy được trong cơ thể đối phương có một linh hồn như ẩn như hiện.
-Hắn rất nhanh sẽ giác tỉnh.
Vân Phi Dương nói.
-Con lừa trọc, buông lỏng tâm thần, ta dẫn ngươi đi xem yếm của nữ nhân.
-Trọc… Con lừa ngốc?
Ném Pháp Tể vào Phi Dương đại lục xong.
Vân Phi Dương đang tính rời đi, nhưng la bàn vẫn lấp lóe ánh sáng, sau đó ngạc nhiên nói.
-Bên trong học phủ còn có người mang theo thần hồn?
Quả nhiên.
Dựa theo chỉ dẫn, hắn đi vào Giáp Mộc Đường thì thấy ánh sáng thần lực chỉ vào Phong Thiếu Ngôn đang dạy học.
-Trời ạ, là Vân học trưởng!
-Hắn tới đây làm gì?
Học trò Giáp Mộc Đường nhình thấy Vân Phi Dương, trong con mắt lập tức hiện ra súng bái cuồng nhiệt.
Phong Thiếu Ngôn cũng kinh ngạc nói.
-Ngươi tới đây làm gì?
Xoát.
Vân Phi Dương xông vào, một cái tay đặt trên mạch đập của hắn nói.
-Buông lỏng tâm thần.
Phong Thiếu Ngôn được thu vào Phi Dương đại lục.
Dựa vào la bàn, Vân Phi Dương nhanh chóng tìm được hai người mang theo thần hồn, không giống Trầm Thanh, tàn hồn bên trong Pháp Tể và Phong Thiếu Ngôn đều đang ở trạng thái nửa giác tỉnh.
Như thế tính cả Hà Kỳ và hai người họ, mười hai người mang theo thần hồn chỉ còn thiếu một người.
Nhưng.
Vân Phi Dương đứng trên trời cao, Thần lực dung nhập vào la bàn lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Cái thế giới này không còn người mang theo thần hồn?
Tiến vào Phi Dương đại lục.
Vân Phi Dương đưa tình huống này nói cho Liễu Nhu.
Nàng nói.
-Sư đệ, có phải người cuối cùng đã giác tỉnh? Hoặc không ở Vạn Thế Đại Lục?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới Lâm Chỉ Khê.
Lúc trước vẫn luôn hoài nghi nữ nhân này rất có thể là người mang theo thần hồn Cửu Thiên Thần Nữ.
Vân Phi Dương suy đoán.
-Có phải Chỉ Khê hay không?
Liễu Nhu nầng cằm lên nói.
-Chư Thần vì ngươi tự vẫn, bọn họ trải qua nhiều đời luân hồi, mà đây cũng là thiên ý, có lẽ, Lâm Chỉ Khê chính là người thứ mười hai.