Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 670
Vân Lịch nhớ tới hết thảy chuyện ở kiếp trước.
Hắn sụp đổ.
Làm một Thần trên Thần Giới, còn là Thượng Vị Thần chưởng quản Âm Dương Luân Hồi, vậy mà bởi vì tiếng cười quá bỉ ổi nên bị Vân Phi Dương làm thịt.
Một khắc này.
Vân Lịch khóc ré lên.
Đ*t mẹ nó chứ.
Tại Thần Giới nghẹn khuất mà chết, đời này luân hồi chuyển thế lại gặp được hắn, còn bị thủy chung đè ép, ăn hành ngập mồm, quá khi dễ người rồi!
– Vân Phi Dương!
Vân Lịch nắm quyền, phẫn nộ nói:
– Chờ đó cho ta, đợi lão tử khôi phục Thần Cách, nhất định sẽ để ngươi đẹp mặt!
– Không đúng.
– Thần Cách ta tàn khuyết!
– Muội muội!
Vân Lịch cả kinh.
– Muội ấy là Âm Thể, ta và nàng phân thần cách và thần thông!
– Phiền phức.
Hắn sụp đổ nói:
– Thần Cách tàn khuyết, muốn khôi phục Thần Thể quả thực khó như lên trời.
– A a!
Vân Lịch lần nữa kêu to.
Thân thể chưa hoàn chỉnh không cách nào chân chính giác tỉnh Thần Cách văn tuyến, lấy cái gì đi đánh Vân Phi Dương, lấy cái gì báo thù!
Bọn người Tứ Hải Kiếm Đế thấy Vân Lịch một hồi thống khổ, một hồi kêu to, nghĩ thầm, tên này có phải bị điên?
Sau khi Vân Lịch thu hoạch được trí nhớ kiếp trước, một khu vực hắc ám bên trong hạo hãn vũ trụ, một ngôi sao ảm đạm lấp lóe lưu quang yếu ớt.
Hiển nhiên.
Đây là Thần Cung thức tỉnh.
Chắc bởi vì không được đầy đủ nên ngôi sao kia chỉ có lóe lên một nửa.
Chỉ sợ.
Đợi đến khi Vân Hoa khôi phục trí nhớ kiếp trước mới có thể triệt để kích phát Thần Cung thức tỉnh.
Hai huynh muội tách rời, Thần Cung chắc cũng chỉ có thể thức tỉnh, nhưng muốn để Âm Dương Thần quy vị sẽ rất khó khăn.
Ngũ Hành đại lục.
Thời điểm nửa ngôi sao kia lóe ra ánh sáng, Ngũ Hành Lão Tổ đang lấy tu vi tự thân bao phủ toàn bộ thế giới, yếu ớt nói:
– Thần…Thần sẽ không vứt bỏ chúng ta.
“Vù vù!”
Bàng bạc hắc ám gào thét mà đến.
Cuối cùng.
Cao đẳng vị diện này hoàn toàn tan vỡ, mà Ngũ Hành Lão Tổ thì dần dần vẫn lạc theo thế giới của mình.
– Thần…sẽ lần nữa trở về, dùng Thần quang chỉ dẫn tương lai cho chúng ta, bọn nhỏ, sống sót cho thật tốt, chờ Thần triệu hoán…
Âm thanh dập dờn trong hư không.
– Lão tổ!
Bên trong vũ trụ hạo hãn, những cường giả sớm chạy trốn cảm nhận được Ngũ Hành Lão Tổ vẫn lạc, nước mắt rơi như mưa.
– Chúng ta đi Tiểu Thần Giới!
– Chó má, thế giới này chỉ có Thần Giới, không có Tiểu Thần Giới!
– Đúng, trong lòng chúng ta chỉ có Thần Giới, chỉ có Thần chân chính, Tiểu Thần Giới kia chỉ là giả!
…
– Thượng Thần, mời.
Hoàng Doanh Thiện dẫn Vân Phi Dương vào một đại điện.
Thượng Thần là tôn xưng cho một Thần trên Thần giới, chỉ khi nào được Thần Chủ tán thành, mới có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Tên đầy đủ là Thượng Vị Thần.
Kim Cương Thần và Âm Dương Thần đều là Thượng Vị Thần, mà Sát Lục Chi Thần chỉ là Hạ Vị Thần.
Hạ vị là chỉ một loại thân phận khác.
Sát Lục Chi Thần mặc dù là Hạ Vị Thần nhưng bàn về thực lực, khẳng định không yếu hơn một vài Thượng Vị Thần.
Vân Phi Dương đi tới.
Hắn nhìn thấy vị trí trung tâm đại điện có một màn sáng cự đại đứng thẳng, phía trên có rất nhiều điểm sáng, lít nha lít nhít, giống như địa đồ.
Vị trí trung ương nhất có một điểm sáng cự đại, giống như thái dương trong tinh hà, chiếu sáng ngàn vạn.
– Đây là?
– Vị Diện Cảm Ứng Đồ.
Hoàng Doanh Thiện cung kính đáp:
– Đây là Cảm Ứng Đồ cho ngàn vạn vị diện do Thần Giới chưởng khống được Trí Tuệ Chi Thần sáng tạo.
– Ngọa tào?
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Nữ nhân kia thật đáng sợ, vậy mà có thể vẽ ra địa đồ bực này a!
“Ông —— “
Đột nhiên, một tinh quang cách điểm sáng trung tâm khá gần biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó.
Tâm thần Vân Phi Dương truyền đến cảm giác nhói nhói, phảng phất như cảm nhận được có người đang reo hò trong vũ trụ.
– Đây là nhân loại tín ngưỡng ý chí…
Hắn che ngực, nói:
– Chẳng lẽ, dù Thần Giới vẫn lạc vạn năm những vẫn còn có người cho rằng Thần còn sống?
– Ai.
Hoàng Doanh Thiện thở dài.
– Lại thêm một vị diện bị thôn phệ.
Vân Phi Dương ngưng trọng hỏi:
– Có ý tứ gì?
– Thượng Thần.
Hoàng Doanh Thiện giải thích:
– Trí Tuệ Chi Thần sáng tạo ra Vị Diện Cảm Ứng Đồ để cảm ứng được Vạn Thiên Vị Diện, một khi vỡ nát liền sẽ biến mất trên đó.
Thần sắc Vân Phi Dương biến đổi.
Trong lúc mơ hồ.
Hắn nhớ tới thời điểm trong luyện võ tháp, tiện nghi sư tôn đã từng nói qua, hắc ám thôn phệ Thần Giới vẫn đang lan tràn, vô số vị diện sẽ bị thôn phệ triệt để.
– Vạn năm qua.
Hoàng Doanh Thiện nặng nề nói tiếp:
– Đã có hơn hai trăm vị diện cao cấp vỡ nát…
– Nhiều như vậy?
Vân Phi Dương ngưng trọng.
– Mà.
Hoàng Doanh Thiện khổ sở nói:
– Căn cứ theo quan sát của ta mấy trăm năm nay, tốc độ vị diện vỡ nát còn nhanh hơn nhiều so với ghi chép của các tiền bối trước. Chỉ sợ, không đến ngàn năm nữa, Vạn Thế Đại Lục cũng sẽ bị tác động đến.
– Có chút phiền toái.
Thần sắc Vân Phi Dương ngưng trọng.
– Thượng Thần.
Hoàng Doanh Thiện nói:
– Trí Tuệ Chi Thần từng lưu lại di huấn, hạo kiếp của Vạn Thiên Vị Diện chỉ có ngài mới có thể hóa giải!
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Chẳng lẽ nữ nhân kia biết, ta gánh vác sứ mệnh xây dựng lại Thần Giới nên mới cố ý lưu lại đảo Thần Cấm, chờ đợi mình đến?
Nếu như thế.
Trí Tuệ Chi Thần chỉ sợ cũng dự cảm được việc Thần Giới vỡ nát.
– Thượng Thần, xin mời đi theo ta.
Hoàng Doanh Thiện dẫn Vân Phi Dương đi đến trước cửa một căn phòng, nói:
– Nơi này chính là không gian Trí Tuệ Chi Thần lưu lại trí nhớ.
“Xoát.”
Vân Phi Dương không chút do dự đi vào.
Quá nhiều câu đố cần giải đáp, trí nhớ Trí Tuệ Chi Thần lưu lại có thể giải đáp cho mình hay không.
“Ông.”
Sau khi đi vào phòng, xung quanh lóe ra lưu quang, một vài hình ảnh xuất hiện, có thành trì, có sơn thủy, có bầu trời trong xanh.
Đây là Thần Giới.
Là quê hương của Vân Phi Dương, nơi hắn sinh sống ba ngàn năm.
Một khắc này.
Tâm tình của hắn nặng nề.
Đột nhiên.
Trong một tấm hình, Thần Giới lâm vào một vùng tăm tối, vô số tộc loại hoảng sợ nhìn lên bầu trời, một vết rách nhỏ bé dần dần xuất hiện rồi bắt đầu mở rộng hình thành từng đoàn vòng xoáy.
– Đây chính là Thần Giới hạo kiếp?
Vân Phi Dương nín thở.
Hắn muốn nỗ lực xem tiếp đi.
Hình ảnh diễn biến đến đây thì im bặt mà dừng, xuất hiện lần nữa thì đã hiện ra cảnh mà năm đó hắn nhìn thấy trong cổ điện.
Chư Thần đối mặt vòng xoáy, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng vẫn lạc, hóa thành bột phấn bay đầy trời.
– Đáng giận!
Vân Phi Dương phẫn nộ quát:
– Bên trong vòng xoáy kia đến cùng có cái gì mà để bọn hắn không sợ chết tiến lên như thê!
“Hưu —— “
Đột nhiên, lưu quang xung quanh biến mất.
Gian phòng khôi phục như lúc ban đầu.
Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:
– Chẳng lẽ Trí Tuệ Chi Thần chỉ để lại một vài đoạn ấy trí nhớ vô dụng này?
– Hả?
Hắn chợt phát hiện trên bức tường gian trước mặt khắc đầy chữ rắc rối phức tạp.
Bi kịch là.
Vân Phi Dương xem không hiểu, giống như văn tự đặc thù nào đó, hoặc bị người cố ý sửa đổi, không thể dò xét.
– Trí Tuệ Chi Thần lưu lại sao?
Vân Phi Dương nghiến răng nghiến lợi.
– Thật sự là một nữ nhân cố làm ra vẻ thần bí, đáng giận!
Không có việc gì.
Những chữ này chắc sẽ không làm khó được Liễu sư tỷ!
Vân Phi Dương lúc này câu thông Phi Dương đại lục gọi Liễu Nhu đang ngồi trong đình viện nghiên cứu sách cổ ra.
– Sư tỷ, ta đã…
Âm thanh im bặt mà dừng, bởi vì sau khi Liễu Nhu xuất hiện, thần sắc ngốc trệ.
– Sư tỷ?
Vân Phi Dương kêu gọi.
– Tỷ làm sao?
Liễu Nhu thủy chung không đáp.
Trong con ngươi của nàng dần trống rỗng, sau đó hiện ra một vòng thần quang, khóe miệng hơi hơi giương lên, ôn nhu nói:
– Chiến Thần, ngươi rốt cục đã tới.
Vân Phi Dương kinh biến.
Hắn tỉnh táo lại, trầm giọng nói:
– Trí Tuệ Chi Thần?
Liễu Nhu cười nói:
– Kiếp trước, hai người chúng ta chưa từng gặp mặt, kiếp này người mang theo Thần hồn của ta trở thành sư tỷ của ngươi, quả nhiên, hết thảy như ta nghĩ.