Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 588
Vân Phi Dương nói ra câu nói này, Mạc Văn Hiên nhất thời nhíu mày, tên này quá ác miệng sẽ kích thích bọn người Lý Nhược Phong mất.
Nhưng.
Để hắn ngoài ý muốn là.
Võ giả Tinh Thần đại lục nghe Vân Phi Dương nói xong, phản ứng đầu tiên không phải phẫn nộ, mà từng người chết đứng ngay tại chỗ, trong ánh mắt hiện ra đau thương.
Đúng vậy.
Mình là phế vật không có năng lực bảo hộ gia viên, để thân nhân và những đồng bào chết thảm trong tay Ma Linh!
Vân Phi Dương chỉ hướng binh lính thủ thành, quát:
– Từng người không có đấu chí, binh lính dạng này có thể đánh trận, có thể thủ hộ gia viên?
Thanh âm rất lớn.
Binh lính trên thành lầu Quân Linh Thành nghe được câu này, xấu hổ cúi đầu.
Lời Vân Phi Dương nói rất khó nghe, nhưng nói trúng tim đen, đối mặt Ma Linh cường thế, các binh sĩ Tinh Thần đại lục đã sợ mất mật.
Không nói thực lực cách xa.
Vẻn vẹn phần tâm tính này, tất thua không thể nghi ngờ.
– Cho nên.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
– Các ngươi không có tư cách để thủ hộ bách tính may mắn còn sống sót, để ta chỉ huy mới là lựa chọn tốt nhất.
“Hừ.”
Một võ giả lạnh lùng lên tiếng hỏi:
– Chỉ bằng ngươi, một gà mờ không có tu vi?
Vân Lịch bước ra một bước, nhấc tên này lên, bỉ ổi cười nói:
– Lão gia hỏa ngươi nghi vấn năng lực em rể ta.
La Mục động thủ, bọn họ nhẫn, bây giờ lại có người động thủ, đây rõ ràng là không để võ giả Tinh Thần đại lục bọn họ vào trong mắt.
Trong khoảnh khắc.
Tất cả người bên Tinh Thần đại lục bạo phát tu vi, căm tức nhìn Vân Phi Dương, phảng phất như muốn đánh nhau.
Mạc Văn Hiên đi tới, thấp giọng nói:
– Vân thành chủ, chúng ta mới tới Tinh Thần đại lục, còn chưa biết tình hình chiến đấu mà đã chơi cứng cùng người địa phương, về sau còn liên hợp kháng địch thế nào.
– Liên hợp kháng địch?
Vân Phi Dương thản nhiên đáp lại:
– Ta không cho rằng những người này có năng lực chống cự Ma Linh.
Mạc Văn Hiên yên lặng.
Nói thật.
Bọn người Tinh Thần đại lục còn lại này xác thực quá yếu, trăm Vũ Vương không có một Vũ Hoàng.
Đối mặt với bạo phát của võ giả Tinh Thần đại lục, Vân Phi Dương không thèm động đậy, hắn tuyên bố:
– Toàn bộ binh lính thủ thành thối lui đi.
Âm thanh vang lên.
Binh lính trấn thủ thành cũng không động đậy.
Bọn họ nghe theo Lý Nhược Phong chứ không phải một ngoại nhân mới đến từ Vạn Thế Đại Lục, huống chi tên này còn rất ngạo mạn.
– Vân thành chủ.
Lý Nhược Phong cau mày nói:
– Ngươi muốn chỉ huy Quân Linh Thành không có vấn đề, nhưng triệt tiêu binh lính, thành trì do ai thủ?
Tính khí tên này rất không tệ, Vân Phi Dương luân phiên kích thích, để La Mục và Vân Lịch động thủ mà còn có thể nhịn được.
– Đương nhiên là người của ta đến thủ.
– Người của ngươi?
Lý Nhược Phong im lặng.
Các ngươi có khoảng chừng trăm tên, thực lực tuy không tệ, nhưng quản được thành trì lớn như vậy à?
– Đáng giận!
Có võ giả nói:
– Tên này đến giúp trợ hay đến gây chuyện thế!
– Dù Tinh Thần đại lục chúng ta cùng đường mạt lộ cũng không thể để tên này chỉ huy!
Người đều có hỏa khí.
Đối mặt với sự khinh thường của Vân Phi Dương.
Lý Nhược Phong nhịn được, nhưng bọn họ không nhịn được.
Vân Phi Dương xem thường nói:
– Binh lính ngươi rút lui, binh lính ta đến tiếp…
Nói tới đây đột nhiên dừng lại, bởi vì Linh Niệm hắn bắt được ngoài trăm dặm, có số lớn Ma Linh đang gào thét mà đến.
Số lượng còn không ít.
Chí ít cũng phải 10 vạn.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương cười nói:
– Nhanh như vậy đã đến rồi?
Nhanh như vậy đã đến?
Bọn người Lý Nhược Phong mờ mịt, hiển nhiên còn chưa biết được đại quân Ma Linh sắp đến.
Một lúc sau, Long Chấn Vũ bắt được đám Ma Linh, hắn hưng phấn nói:
– Có thể thoải mái đánh một trận rồi.
Linh Niệm Mạc Văn Hiên và Độc Cô Cần cũng lần lượt bắt được Ma Linh đại quân đang giết tới, khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Xoát xoát —— “
Bọn họ bay lên, treo trên không Quân Linh Thành, chờ đợi Ma Linh đến.
Bọn người Lý Nhược Phong mờ mịt, nhưng khi đại quân Ma Linh giết tới mấy chục dặm bên ngoài thành thì cũng phát giác được, nhất thời thần sắc đại biến.
– Nhiều như vậy?!
– Xong, xong rồi!
Rất nhiều võ giả hiện ra vẻ mặt xám như tro.
Binh lực trong Quân Linh Thành chưa được hai ba mươi vạn, Ma Linh đột kích lần này lại đạt tới mười vạn, tuyệt đối không thủ được!
– Cường giả Vũ Vương cũng không có đấu chí như thế, có thể nghĩ, để một đám binh sĩ phổ thông đi thủ thành là trò cười thế nào.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Lý gia chủ.
Hắn thản nhiên lên tiếng:
– Rút toàn bộ binh lính thủ thành về đi, không cần tham chiến, nơi này giao cho ta là được.
Lý Nhược Phong có chút lo lắng hỏi lại:
– Vân thành chủ, có nắm chắc không?
Nếu như chỉ là 100 ngàn Ma Linh, hắn cũng không sợ, mấu chốt là bên trong đó còn có hai tên Hoàng Cấp, mấy chục Vương cấp, đội hình như thế quả thực đáng sợ.
– Tin ta.
Vân Phi Dương đi lên thành lâu, nói:
– Có thể thủ được.
– Được.
Lý Nhược Phong lúc này quát:
– Tất cả binh lính rút về!
Thời điểm này, hắn chỉ có thể tin tưởng Vân Phi Dương, nếu không được thì dẫn theo binh lính rút khỏi nơi đây, dù sao phía sau còn có một tòa thành trì khác có thể phòng thủ.
“Xoát xoát.”
Binh lính tuân lệnh nhao nhao lui xuống, tốc độ vẫn rất nhanh, xem ra Ma Linh đã để bọn hắn hoảng sợ không nhỏ.
– Tên này được hay không?
– Triệt tiêu binh lính chẳng khác nào không có bất kỳ lực kháng cự nào, nếu Ma Linh công tới, trong khoảnh khắc đã có thể phá thành.
Võ giả Tinh Thần đại lục sụp đổ.
Bọn họ giống như Lý Nhược Phong, làm tốt tính toán rút lui, tình huống thủ không được thì rút lui này đã quá quen thuộc.
Vào lúc này.
Vân Phi Dương đứng trên thành lầu, dưới cái nhìn soi mói của võ giả Tinh Thần đại lục, hời hợt vung tay lên.
“Xoát xoát —— “
Từng đám binh lính mặc khải giáp tinh xảo xuất hiện tại trên tường thành, bọn họ xếp thành từng hàng, như ý thức được đại chiến sắp xuất hiện, từng người nghiêm chỉnh đứng thẳng.
Sau khi một đội binh lính tinh nhuệ xuất hiện, võ giả nội thành không khỏi trừng to hai mắt.
Trong nháy mắt.
Mấy vạn binh lính xuất hiện.
Sao tên kia làm được, chẳng lẽ có bảo vật không gian dung nạp được sinh mệnh?
“Xoát.”
Vào lúc này, từng máy ném tinh hạch sắp bày ra trên tường thành.
– Ông trời ơi!
– Nhiều trọng hình binh khí như vậy!
Võ giả Tinh Thần đại lục tiếp tục ngây người.
Vũ khí đại quy mô oanh tạc này, Tinh Thần đại lục cũng có nghiên cứu, nhưng coi như cộng lại toàn bộ cũng không đủ mấy trăm cái.
Mà Vân Phi Dương vừa vung tay lên, ngàn máy ném tinh hạch xuất hiện, các binh sĩ nhanh chân chạy đến, từng viên tinh hạch được đưa vào trong, đạn pháo đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tràng diện như thế thực quá rung động!
Gia Cát Cẩm cũng được gọi ra, nàng vung chiến kỳ, mấy vạn binh lính trong thời gian nhanh nhất bố trí trên thành lầu đồng loạt dựng Bạo Liệt Nỗ, ánh mắt lấp lóe vẻ nóng rực.
Lý Nhược Phong nhất thời hổ thẹn.
Binh lính nhà mình so với những binh lính này, vô luận thực lực hay khí thế đều thấp hơn mấy lần.
Bọn người Long Chấn Vũ đang lơ lững giữa không trung nhìn thấy mấy vạn binh lính tiếp nhận thành phòng Quân Linh Thành, sau đó lại bố trí hoàn tất trong nháy mắt cũng rung động không thôi.
Quả nhiên.
Phái Vân Phi Dương đến đây là có đạo lý!
Bất quá.
Tên này sao không triệu hoán Ma Linh mà phái ra binh lính nhân loại ra đây?
– Chư vị.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ma Linh Vương cấp trở lên giao cho các ngươi, tòa thành này để binh lính ta phòng thủ.
– Được.
Bọn người Mạc Văn Hiên gật đầu.