Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2615
Trong mộ địa u ám.
Một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đi tới đi lui bên trong, khi thì đứng ở một nơi nào đó suy nghĩ cái gì đó.
– Không được, không được.
– Quan tài không thể để ở chỗ này, phong thủy không tốt.
Nói chuyện chính là Mục Oanh.
Chắc có người đang nghĩ nữ nhân này trộm mộ?
Cũng không phải, cũng không phải.
Nàng không phải đang trộm mộ, mà đang tạo mộ, tạo mộ để mình sau khi ch.ết, có thể an táng vào đó.
Chọn nửa ngày, Mục Oanh đặt một thạch quan vào khu vực thích hợp, sau đó đi vào nằm mấy lần, hài lòng nói.
– Cũng không tệ lắm.
“Xoát!”
Khi nói chuyện, lần nữa gọi ra một thạch quan, kế bên thạch quan mới đặt ra.
– Vân đại ca.
Mục Oanh xếp áo trắng đặt ở trong thạch quan nói.
– Đây là quần áo tang muội làm cho huynh, huynh thích không?
– Thích.
Âm thanh Vân Phi Dương truyền ra từ mộ địa.
“A?”
Mục Oanh khẽ giật mình, tiếp theo vui vẻ nói.
– Vân đại ca, huynh có thể nghe được muội nói chuyện?
“Ừm.”
Vân Phi Dương đáp.
Mục Oanh vốn đang rất vui vẻ, ngăn không được nước mắt chảy ra, khóc ròng nói.
– Vân đại ca, muội rất nhớ huynh…
Vân Phi Dương nói.
– Ta cũng nhớ muội.
Sau đó, xuất hiện trước người Mục Oanh, ôm nàng vào trong ngực, người sau thì sững sờ ngay tại chỗ.
“Phù phù!”
Lăng Sa La đứng trong phòng, bình đan trong tay rớt xuống đất vung vãi trên sàn nhà toát ra đợt sương độc.
Vân Phi Dương tựa vào cửa, hai tay ôm ngực, cười bị ôi nói.
– Hai mươi ngàn năm không gặp, CÓ muốn để ta thử độc hay không?
– Lại nằm mơ.
Lăng Sa La nỉ non đi qua, nhẹ nhàng vươn tay, vuốt ve trên mặt hắn, cảm nhận cảm xúc một hồi.
– Lần này còn chân thực hơn hôm qua!
Vân Phi Dương cười nói.
– Hàng thật giá thật.
<!– /22959206260/video_1x1
!function(v,t,o){var a=t.createElement(“script”);a.src=”https://ad.vidverto.io/vidverto/js/aries/v1/invocation.js”,a.setAttribute(“fetchpriority”,”high”);var r=v.top;r.document.head.appendChild(a),v.self!==v.top&&(v.frameElement.style.cssText=”width:0px!important;height:0px!important;”),r.aries=r.aries||{},r.aries.v1=r.aries.v1||{commands:[]};var c=r.aries.v1;c.commands.push((function(){var d=document.getElementById(“_vidverto-026c42d3bec1c55f2af4694e10c3cd93”);d.setAttribute(“id”,(d.getAttribute(“id”)+(new Date()).getTime()));var t=v.frameElement||d;c.mount(“10799”,t,{width:720,height:405})}))}(window,document);
–>
Bên ngoài Cuồng Ngạo Đế Thành có một quân doanh quy mô rất lớn, bên trong lưu giữ một triệu binh lính.
Giờ phút này.
Gia Cát Cầm đứng trên đài cao của giáo trường quan sát binh lính huấn luyện, khi thì hài lòng gật đầu, khi thì không hài lòng lắc đầu.
– Tướng quân!
Đột nhiên, một tên phó tướng chỉ trên không, nói.
– Mau nhìn, có người!
– Ừm?
Gia Cát Cẩm quay người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử áo trắng đứng trên đỉnh chiến kỳ, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Là hắn!
Nam nhân của ta!
Sau khi Tạo Hóa Chi Giới vỡ nát, Linh tộc sinh tồn ở bên trong chỉ có thể di chuyển đến Chân Vũ Thần Vực, cũng an trí tại bên ngoài Đế Thành ngàn dặm, thành lập Linh thành.
– Nói, làm sao chàng còn sống!
Trong cung điện, Hạ Lan Phi nằm trên người Vân Phi Dương như một con rắn mềm mại quấn lấy hắn, mỗi một động tác đều tản ra dụ
hoặc.
“Xoát!”
Vận đại tiện thần trở tay đè nàng xuống phía dưới, cười nói.
– Lúc này nói chuyện này có phải rất không có tình thú hay không.
– Đúng a.
Tóc dài của Hạ Lan Phi tán loạn, hiển thị rõ sự xinh đẹp.
Vân Phi Dương lại đi tới đình viện Liễu Nhu ở lại, mới vừa đi vào đã thấy nàng và Thu Y Thủy ngồi trong đình đá, cùng nhau cúi đầu lật xem sách Cổ.
– Liễu tỷ tỷ.
Một lúc sau, Thu Y Thủy cao hứng bừng bừng nói.
– Ta tìm thấy manh mối có thể khởi tử hồi sinh!
– Thật sao?
Liễu Nhu vội vàng nghiêng người nhìn qua, trong lúc quét mắt ra bên ngoài, biểu hiện trên mặt đột nhiên ngưng kết.
– Liễu tỷ tỷ, tỷ làm sao?
Thu Y Thủy một bên hỏi, một bên quay đầu nhìn theo, một giây sau, cả người cũng ngây ngẩn.
Vân Phi Dương đi tới, khép thư tịch lại, sau đó ngồi trên ghế đá, hai tay nâng cằm hai người, cười nói.
– Không cần tìm, ta đã phục sinh.
– Chàng…
Hai nữ nhất thời có cảm giác như nằm mộng.
Vân Phi Dương về đến Chân Vũ Thần Vực, phải đi tìm nữ nhân mình thấy trước, sau khi các nàng gặp hắn, thần sắc tất cả đều ngốc trệ, hoặc khó tin, hoặc vui đến phát khóc.
Nhưng chỉ có một ngoại lệ:
Bảo Ly!
Khi Vân Phi Dương đi vào thư phòng đạo sư bên trong học phủ của Đế Thành, khi hắn cho nữ nhân này kinh hỉ, kết quả lại bị một quyền đánh bay ra ngoài.
“Phù phù!”
Vân đại tiện thần ngã trên đồng cỏ, im lặng nói.
– Vẫn như vậy bạo lực…
– Ngọa tào!
– La khỉ con, ta đang nằm mơ sao?
– Hẳn là thế.
– Đến, đến, đánh ta một quyền thử xem.
“Bành!”
– Ai nha, con vợ nó, ngươi ra tay nặng vậy, hàm răng ta sắp bị ngươi đánh bay ra ngoài rồi!
– Cảm giác đau? Vậy không phải mộng!
“Ha ha ha!”
– Phi Dương có thật sống, thật sống rồi!
Nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, La Mục và Vân Lịch tựa như hài tử vui vẻ ôm chằm vào nhau, ngăn không được nước mắt chảy
xuống.
Bên cạnh La Vô Vong lấy ra một cuốn sách nhỏ, viết ở phía trên.
– Cha cùng Vân thúc thúc, khóc 9,632 lần.
– Ta nói…
Vân Phi Dương chán nản lên tiếng.
– Già cái đầu rồi mà không khác gì trẻ Con ngây thơ thế?
– Phi Dương ca!
La Mục vội vàng kéo nhi tử qua, ngâm nước mắt cười nói.
– Đây là nhi tử ta, La Vô Vong.
– Con trai.
Hắn nói.
– Đây chính là Phi Dương bá bá của ngươi.
La Vô Vong kích động nói.
– Phi Dương bá bá, ta rốt cục nhìn thấy ngài!
Từ khi sinh ra đến nay, sự việc có quan hệ đến Vân Phi Dương, hắn thường xuyên nghe phụ thân nói, nhưng vì không thể mắt thấy mà ảo
não không thôi.
Vân Phi Dương cũng đã sớm chú ý tới La Vô Vong, gật đầu khen.
– Giác tỉnh huyết mạch Long tộc, không tệ, không tệ.
La Mục kém chút nhảy dựng lên, cả kinh hộ.
– Nhi tử, ngươi giác tỉnh huyết mạch?
– Vâng, cha.
La Vô Vong thẳng thắn đáp.
Trong lòng còn âm thầm cả kinh,
– Phi Dương bá bá có thể nhìn ra ta giác tỉnh huyết mạch?
Mẫu thân Long Chấn Hưng Nhã tuy không có giác tỉnh huyết mạch Long tộc nhưng dù sao cũng là hậu nhân Long tộc, thân là con của nàng, hắn cũng kế thừa một nửa huyết thống, cũng thành công giác tỉnh trước đó không lâu.
Việc này La Vô Vong không có nói cho phụ thân, chuẩn bị sẽ cho hắn kinh hỉ to lớn khi tham gia luận võ các giới.
– Tên tiểu tử thúi này!
La Mục níu lấy lỗ tai nhi tử nói.
– Sự việc lớn như vậy, thế mà là gạt lão tử!
– Ai nha, đau! Đau! Đau!
La Vô Vong nhe răng nhếch miệng, vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu Phi Dương bá bá.
Vân Phi Dương cười nói.
– Tư chất con ngươi không tệ, lại giác tỉnh huyết mạch Long tộc, chỉ cần thêm chút bồi dưỡng, bước vào nửa bước cũng dễ như trở bàn
tay.
La Mục thả con trai ra, nhếch miệng cười rộ lên.
Vân Phi Dương đi gặp bọn người Việm Sương, Trầm Thanh, lúc này mới trở về Đế Cung, nhưng rất nhanh ý thức được một vấn đề.
Vân Vô Ưu đâu?
– Tiểu tử thúi này cũng thật là, thời điểm lão tử không ở đây cũng không biết giúp mẫu thân quản lý Chân Vũ Thần Vực.
Vân Phi Dương oán giận.
Nhưng khi hắn về đến Đế Cung, nghe Lâm Chỉ Khê nói mới biết, kém chút nhảy dựng lên.
– Cái gì? Mất tích?
Lâm Chí Khê kể lại hết mọi việc, nói xong lời cuối cùng thì khóc không thành tiếng.
Không thấy nhi tử.
Phu quân lại xả thân vì nghĩa.
Hai mươi ngàn năm qua, Lâm Chí Khê tiếp nhận thống khổ quả thật nhiều hơn so với người khác.
Vân Phi Dương cau mày.
– Không được công đức chi lực phục sinh đã nói, nó không ch.ết bởi Huyết Tổ.
Lâm Chỉ Khê nức nở nói.
– Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng đã lật cả vũ trụ nhiều lần vẫn không tìm được nó.
– Chỉ Khê, đừng khóc.
Vân Phi Dương vừa an ủi, vừa nói.
– Để ta tính toán vận mệnh Vô Ưu.