Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2614
Vân Phi Dương lĩnh ngộ Đại Mệnh Vận Thuật trong hư không cấp độ sâu, không biết thời gian lưu tốc, lại càng không biết chính mình ch.ết thế mà đã 20 ngàn năm.
20 ngàn năm rất dài.
Phải biết, năm đó hắn bị Chư Thần trấn áp cũng mới phong ấn vạn năm.
Trải qua lần này tử vong, Vân Phi Dương thu hoạch được không ít, không chỉ có tái tạo thân thể còn tu luyện Đại Thiên Mệnh Thuật có
thành tựu.
Quan trọng hơn là.
Cảnh giới cũng từ nửa bước đột phá đến Đại Đạo Huyền Tiên!
Không hổ là thần thông mạnh nhất, Vân Phi Dương lĩnh ngộ lần đầu, bị thiên khiển oanh kích, dễ như trở bàn tay đột phá.
– Cha!
Vân Tinh Không nói.
– Mẫu thân và các di nương những năm nay rất thống khổ, người đã sống lại thì mau về nhà đi!
“Ừm.”
Vân Phi Dương gật đầu.
Thời điểm lĩnh hội Đại Mệnh Vận Thuật, hắn không giờ khắc nào không nghĩ đến nữ nhân của mình, nghĩ đến huynh đệ của mình.
tr.a tấn dày vò của tình cảm, vô cùng đáng sợ.
– Nha đầu.
Vân Phi Dương nhìn về phía Khu Khanh Thương đang ngẩn người bên cạnh, nói.
– Người kia là ai?
– Hắn à?
Vân Tinh Không bĩu môi, nói.
– Một tên ngu ngốc.
Khu Khanh Thương đã quen bị nàng gọi ngu ngốc, cho nên cũng không có phản ứng, mà chỉ cung kính nói.
– Vãn bối Khu Khanh Thương, gặp qua Vân tiền bối!
– Dòng chính Khu thị nhất tộc?
– Vâng, Vân tiền bối!
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương nhấc chương vụng tới.
“Bành
“
Khu Khanh Thương vội vàng không kịp chuẩn bị bị oanh trúng, lui nhanh ra sau mấy trăm trượng, phun ra một ngụm máu!
– Cha!
Vân Tinh Không cả kinh hộ.
– Người làm gì thế!
Nhìn thấy ánh mắt bối rối không cách nào che giấu của nữ nhi, Vân Phi Dương hiểu rõ cái gì, cười nói.
– Thử tu vi hắn một chút.
<!– /22959206260/video_1x1
!function(v,t,o){var a=t.createElement(“script”);a.src=”https://ad.vidverto.io/vidverto/js/aries/v1/invocation.js”,a.setAttribute(“fetchpriority”,”high”);var r=v.top;r.document.head.appendChild(a),v.self!==v.top&&(v.frameElement.style.cssText=”width:0px!important;height:0px!important;”),r.aries=r.aries||{},r.aries.v1=r.aries.v1||{commands:[]};var c=r.aries.v1;c.commands.push((function(){var d=document.getElementById(“_vidverto-026c42d3bec1c55f2af4694e10c3cd93”);d.setAttribute(“id”,(d.getAttribute(“id”)+(new Date()).getTime()));var t=v.frameElement||d;c.mount(“10799”,t,{width:720,height:405})}))}(window,document);
–>
Khu Khanh Thương thì khiếp sợ không thôi.
Một chưởng kia rõ ràng nhìn qua vô cùng tùy ý, lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng, trực tiếp chấn vỡ toàn bộ kinh mạch của mình!
“Vù vù!”
Đúng vào lúc này, sinh mệnh khí tức cuồn cuộn tràn ngập đến, tan nhập vào cơ thể, cấp tốc khôi phục kinh mạch bị hao tổn.
Thời gian qua một lát, thương thế Khu Khanh Thương khỏi hẳn, khôi phục như lúc ban đầu.
– Cái này…
Hắn trợn tròn, ngây người.
Thương tổn nặng như vậy trong khoảnh khắc bị chữa trị, Sinh Mệnh pháp tắc kinh khủng bực nào a!
Vân Phi Dương thu hồi pháp tắc, cười nói.
– Tiểu gia hỏa, tư chất cùng tu vi ngươi không tệ, tu luyện thật tốt, tương lai tất thành đại khí.
“Uy.”
Vân Tinh Không nói.
– Cha ta khen người kia, còn chờ cái gì nữa.
“Ach”
Khu Khanh Thương lấy lại tinh thần, vội nói.
– Đa tạ Vân tiền bối chỉ giáo.
– Đi, đi.
Thân ảnh Vân Phi Dương biến mất trong tinh không.
Vân Tinh Không còn cười nói.
– Khu ngu ngốc, ta đói, ta muốn ăn ngon!
Phụ thân thình lình phục sinh để cho tâm tình nàng khoái trá, tự nhiên muốn ăn ngon một bữa thật đã!
– Ta dẫn muội đi.
– Cái kia… Cha ta không có đánh người đau đó chứ?
– Không, không, Vân tiền bối chỉ thăm dò, xuất thủ cũng không nặng.
Chân Vũ Thần Vực.
Lâm Chỉ Khê ngồi trong thư phòng xử lý sự vụ nội vực như trước, liễu mi khi thì hơi nhíu, khi thì giãn ra.
Hai vạn năm qua, nàng một mực quản lý Chân Vũ Thần Vực, cẩn trọng quả lý.
Cũng nhờ Lâm Chí Khê nghiêm túc quản lý, Chân Vũ Thần Vực mới có thể trong khoảng thời gian ngắn trở thành Vực mạnh nhất vũ trụ thứ hai.
Đương nhiên, rất nhiều người đều biết, nàng dụng tâm như vậy là muốn dùng sự việc bận rộn để phân tâm, phân tâm tưởng niệm đối với Phi Dương ca.
– Văn phu nhân.
Dịch tiên sinh có dáng vẻ cao tuổi từ bên ngoài đi vào, nói.
– Phi Dương Thần Giới đưa tới mười thiên tài ưu tú thua, vẫn theo quy củ cũ chấp hành sao?
Vị mưu sĩ này một mực tận tâm tận lực phụ tá.
Nhưng bởi vì tư chất, miễn cưỡng tu luyện tới đại vị Tiên Vương, người cũng dần dần già đi trong năm tháng dài đằng đẵng.
– Dịch tiên sinh.
Lâm Chí Khê nói.
– Trước để bọn hắn nghiệm chứng từ chất, nếu như không tệ thì lưu lại Đế Cung, nếu như tạm được thì đưa trở lại.
Trong khoảng thời gian này, Chân Vũ Thần Vực kín người hết chỗ, thiên tài tư chất tốt nhiều không kể xiết, nàng nhất định phải không chế thích hợp, nếu không rất khó phân phối tư nguyên võ đạo.
– Tuân lệnh.
Dịch tiên sinh lui ra.
Lâm Chỉ Khê khép sổ sách lại, hai tay xoa nhẹ huyệt thái dương, thần sắc hơi có vẻ rã rời.
Nhưng, chỉ buông lỏng rất nhỏ, tâm tình mong nhớ xông lên đầu, nhớ lại từng cảnh cùng Vân Phi Dương năm đó.
Càng nghĩ, càng đau lòng.
Lâm Chỉ Khê cưỡng ép ném đi tạp niệm, lần nữa mở sổ sách ra, xem các hạng chi tiêu cùng thu nhập của nội vực phía trên.
– Mệt mỏi, không nghỉ ngơi à?
Bên tại truyền đến âm thanh.
Lâm Chỉ Khê vừa ném đi tạp niệm, thân thể mềm mại run lên, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Thanh âm này là của chàng sao?
Là chàng!
Lâm Chí Khê đắng chát cười một tiếng.
Chắc mình quá mệt mỏi ngủ mất, lại mơ thấy chàng ấy trong mơ.
Đúng vào lúc này, một cánh tay đưa qua, khoác lên vai nàng, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp.
Ánh mắt Lâm Chí Khê đột nhiên lạnh lẽo.
“Xoát!”
Bạo phát tu vi đặt bên trên cánh tay kia, tay trái ngưng tụ năng lượng, quay người đánh tới.
Nàng trước tiên ý thức được đây không phải mộng, có người xuất hiện trong thư phòng, đang chiếm tiện nghi của mình!
“Ba!”
Bàn tay đánh tới bị nhẹ nhàng chế trụ.
Bên tại truyền đến tiếng cười.
– Uy uy uy, nàng muốn mưu sát thân phu à.
Lâm Chi Khê lúc này nhìn thấy hình dáng người kia, nhìn thấy trên mặt mang mỉm cười vô sỉ, cả người như bị sét đánh, ngốc trị tại chỗ.
– Mộng?
Vân Phi Dương theo sát đi tới, kéo nàng vào lòng, ôn nhu nói.
– Không phải là mộng, nam nhân của nàng còn sống.
Lâm Chí Khê dán vào ngực hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, cảm nhận được tiếng tim đập, trong nháy mắt ý thức được đây thực không phải mộng, là thật!
“Xoát!”
Nàng ôm chặt hắn, nước mắt rơi như mưa.
Tính cách nữ nhân này bằng lãnh, quản lý Chân Vũ Thần Vực hai vạn năm qua, biểu hiện rất cường thế, khiến người ta nhìn không ra ý nghĩ trong nội tâm.
Nhưng khi nam nhân mình xuất hiện, cũng biết được hắn còn sống, kiên cường che giấu hai mươi ngàn năm đổ sụp.
Giờ phút này, Lâm Chỉ Khê càng giống một nữ nhân điềm đạm đáng yêu, dán tại trong ngực phu quân, thương tâm khóc ròng.
Lòng Vân Phi Dương đau xót, ôm chặt nữ nhân trong ngực, tự trách.
– Thật xin lỗi, để nàng ủy khuất 20 ngàn năm.
Thần Ma Sơn.
Hỏa diễm nóng rực điên cuồng thiêu đốt phảng phất như hòa tan thiên địa.
“Hô!”
Một lúc sau, Lương Âm thu hồi hỏa diễm, mồ hôi lâm ly ngồi xếp bằng xuống.
Lâm Chỉ Khê lấy quản lý Chân Vũ Thần Vực để phân tâm, nàng thì lấy tu luyện điên cuồng để đừng nhớ đến Vân Phi Dương.
– Đáng giận!
Ngồi xếp bằng một lát, Lương Âm giận dữ nắm tay nói.
– Đã ch.ết lâu như vậy, vì cái gì còn không quên được hắn!
Đâu chỉ không quên được.
Càng nghĩ càng rõ ràng, càng nghĩ càng đau lòng!
Đột nhiên, sau lưng có âm thanh truyền đến.
– Ta mới ch.ết 20 ngàn năm thì đã định quên mất ta, còn có tình cảm vợ chồng hay không?
Lương Âm khẽ giật mình, vội vàng quay lại phía sau lưng.
Chỉ thấy, Vân Phi Dương ngậm một cọng cỏ đuôi chó, thảnh thơi ngồi xổm trên đá lớn, trên mặt mang hiện mỉm cười rất tiện.
Lương Ấm chút đứng, cả kinh hộ.
– Chàng… chàng là người hay quỷ?!
Vân Phi Dương phiêu nhiên rơi xuống trước người nàng, bá đạo kéo tay, lệch đầu ngang nhiên xông qua.
“Ngô
Lương Âm không kịp né tránh, bị tên vô sỉ kia hôn trùng, đồng thời thầm nghĩ.
– Không phải quỷ, là người…