Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2609
[Tá: mượn, thương sinh: chúng sinh]
-Xong… Xong hết rồi…
Cảm thụ được thuộc tính trong bí cảnh toàn bộ tiêu tán, Cửu Tiêu các chủ nản lòng thoái chí, cũng biết mình cược sai.
-om?
Đột nhiên hắn biến sắc, chỉ cảm thấy kiếm ý trong thân thể bị lực lượng nào đó dẫn dắt ra, trong nháy mắt dung nhập vào vũ trụ.
-Cái này…
Thần sắc Cửu Tiêu các chủ ngốc trệ.
Trong Cửu Tiêu Vân Các, phàm là đệ tử tu luyện kiếm đạo, dù rất phổ thông, dù chỉ có tí xíu kiếm ý cũng bị lực lượng thần kỳ kia dẫn dắt ra, tiến vào hư không.
Theo kiếm ý mà đi, còn có bội kiếm của bọn họ!
Không chỉ Cửu Tiêu Vân Các.
Trong vũ trụ thứ hai, kiếm ý cùng bội kiếm của các kiếm giả còn sống đều bị dẫn dắt, cấp tốc bay hướng hư không.
Chỉ có Vực sao?
Không, còn có giới, còn có đại lục…
Một khắc này, vô luận tiểu đại lục hay Vực thuộc về vũ trụ thứ hai, chỉ cần là võ giả có liên quan tới kiếm đều bị dẫn dắt ra kiếm ý, bội kiếm cũng tự bay ra ngoài.
Tuy bọn họ rất hiểu đây là do điều gì tạo thành nhưng lại dâng lên một loại cảm giác tự hào.
Loại cảm giác tự hào kia như chính mình tham dự một đại sự đáng nhớ cả đời!
Trong vũ trụ sao trời.
Vân Phi Dương vẫn đứng bất động.
Hai tay của hắn cầm kiếm, tóc múa bay theo gió cho người ta một loại cảm giác vô cùng lạnh nhạt.
-ch.ết!
Huyết Tổ lần nữa giơ chưởng áp xuống.
<!– /22959206260/video_1x1
!function(v,t,o){var a=t.createElement(“script”);a.src=”https://ad.vidverto.io/vidverto/js/aries/v1/invocation.js”,a.setAttribute(“fetchpriority”,”high”);var r=v.top;r.document.head.appendChild(a),v.self!==v.top&&(v.frameElement.style.cssText=”width:0px!important;height:0px!important;”),r.aries=r.aries||{},r.aries.v1=r.aries.v1||{commands:[]};var c=r.aries.v1;c.commands.push((function(){var d=document.getElementById(“_vidverto-026c42d3bec1c55f2af4694e10c3cd93”);d.setAttribute(“id”,(d.getAttribute(“id”)+(new Date()).getTime()));var t=v.frameElement||d;c.mount(“10799”,t,{width:720,height:405})}))}(window,document);
–>
Lão Tử Bất Bại cùng Bộ Vi Mệnh muốn liều mình cứu giúp, lại thấy Vân Phi Dương đột nhiên ngửa đầu, ánh mắt lấp lóe quang mang vô cùng huyền ảo.
Vù vù!
Cùng lúc đó, sau lưng hắn, trong tinh không vô tận, kiếm cùng kiếm ý đến từ đại lục, giới, vực, thậm chí trong bí cảnh cùng nhau hiện ra, lít nha lít nhít tựa như muốn lấp đầy toàn bộ vũ trụ!
-Có các ngươi hiệp trợ…
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ lên Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm cùng Long Viêm Kiếm, thấp giọng nói.
-Một kiếm đã đủ!
Hô!
Kiếm ý, kiếm khí trong nháy mắt hội tụ cùng một chỗ, hóa thành
– KIẾM!
Đúng.
Một thanh kiếm.
Đúng.
Một thanh kiếm bao trùm hơn phân nửa vũ trụ!
-Đây là…
Cổ Lâm cả kinh hộ.
-Vô Thượng Kiếm Đạo mà phụ thân lưu lại Quy Nguyên kiếm phái
– Tá Thương Sinh!
Kiếm cùng kiếm ý đến từ các vị diện hội tụ thành một thanh cự kiếm đỉnh thiên lập địa, ầm vang chém về phía Huyết Tổ.
Kỳ quái là.
Không có bất kỳ uy thế khuếch tán gì, không có bất kỳ năng lượng tràn ngập gì, nhìn qua mười phần quỷ dị!
Sắc mặt Huyết Tổ đại biến, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm trước đó chưa từng có!
Không có khả năng…
Mình bước vào Đại Đạo Huyền Tiên, lại thu lấy vô số máu huyết, đã là tồn tại vô địch trong vũ trụ này, tại sao còn có cảm giác như thế!
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Vù vù!
Huyết Tổ phẫn nộ bạo phát toàn bộ tu vi, áp súc toàn bộ trong lòng bàn tay, hiển nhiên muốn mạt sát Vân Phi Dương.
Vù vù!
Pháp tắc chi lực cùng Đạo Ý cường thế như hồng thủy đổ xuống từ trên cao!
Hưu
–
Lão Tử Bất Bại cùng Bộ Vi Mệnh bị khí lãng hung hăng quét bay ra ngoài, Đại Bổn Nguyên thuật gia trì trên người tiêu tán, thống khổ kịch liệt trong nháy mắt lan tràn toàn thân!
Đổi lại người khác, khẳng định đã hôn mê tại chỗ.
Nhưng, hai người dựa vào đại nghị lực Cố nén thống khổ tê tâm liệt phế, nỗ lực trợn to mắt nhìn về phía Vân Phi Dương cùng một kiếm đang trảm xuống kia!
Lão Tử Bất Bại cùng Bộ Vi Mệnh biết.
Sinh linh vũ trụ có thể còn sống hay không, quyết định bởi một kiếm này!
Điềm xấu trong lòng Huyết Tổ ngày càng mãnh liệt, cũng khiến cho sắc mặt hắn dữ tợn, lớn tiếng gầm thét.
-Trong vũ trụ này, không ai làm khó dễ được ta!
Phốc
Vừa dứt lời, một kiếm giản dị tự nhiên kia đã chém đến, chém bàn tay hắn, dễ dàng gọt sạch.
Huyết Tổ trợn mắt.
Kiếm kia rõ ràng hành động chậm chạp, tại sao lại có thể xuất hiện quỷ dị trước mặt, chém rụng bàn tay của mình?
Phốc
Chuôi kiếm này tiếp tục chém, gọt sạch cánh tay phải vốn vừa mất đi bàn tay.
Rất dễ dàng, rất nhẹ nhàng.
Nếu như theo góc độ xa hơn mà nhìn, Huyết Tổ đang hóa to tựa như đồ ăn trên bàn, bị dao ăn nhẹ nhàng tách rời!
Phốc!
Lại có thanh âm cắt thịt truyền đến.
Chỉ thấy cánh tay còn lại cũng bị chém đứt.
Lão Tử Bất Bại cùng Bộ Vi Mệnh trừng to mắt.
Chuôi kiếm này rõ ràng thuận thế mà xuống, tại sao tại chặt đứt cánh tay phải xong, lại xuất hiện quỷ dị ở bên trái, thuận thế gọt sạch cánh tay trái chứ!
Cổ Bá Đạo cả kinh.
-Đây chính là chỗ kinh khủng của Tá Thương Sinh sao?!
Vẻ mặt Cổ Lâm nghiêm túc.
-Phụ thân từng nói qua, khi một người hội tụ lực lượng chúng sinh, chân chính bách chiến bách thắng!
Phốc
Đúng vào lúc này, đùi phải Huyết Tổ bị kiếm chém rơi.
-A a!
Huyết Tổ mất đi hai tay một chân, miệng vết thương còn sót lại lực lượng nào đó, tựa như như giòi trong xương đang không ngừng mổ để hắn khó có thể chịu đựng, thống khổ hét thảm.
Cái kia thực là kiếm ý là kiếm ý đến từ kiếm giả của ngàn vạn vị diện.
Chúng nó tuy nhỏ yếu, tuy không chịu nổi một kích, nhưng hội tụ vào một chỗ, lại có thể hung hăng thôn phệ huyết nhục của Huyết Tổ.
Dù con kiến hội yếu ớt nhưng khi chúng nó tập hợp cùng một chỗ cũng có thể hủy diệt con đê ngàn dặm chỉ trong chốc lát.
Phốc
–
Cái chân còn lại cũng bị tước đi.
Huyết Tổ mất đi tứ chi, giờ phút này đã là phế nhân.
Vân Phi Dương bình thản lên tiếng.
-Mang theo tội nghiệt không thể tha thứ mà lên đường đi.
Phốc
Vừa dứt lời, chuôi kiếm này trảm đầu Huyết Tổ cũng tháo thân thể còn thừa của hắn thành tâm khối.
Không có huyết dịch chảy ra, bởi vì trên miệng vết thương, kiếm khí đang điên cuồng xâm chiếm từng bước, điên cuồng cắn xé.
Tứ chi cùng thân thể phai mờ hư vô, chỉ có đầu lâu còn tồn tại bay ra ngoài, từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, phẫn nộ không cam lòng mà gầm thét.
-Vì cái gì! Vì cái gì! Vì cái gì…
Huyết Tổ vác tội nghiệt không cách nào tha thứ, âm thanh dần dần suy yếu, đầu lâu cuối cùng phai mờ trong tinh không vô tận.
Theo hắn tan thành mây khói, dòng máu màu đỏ ngưng tụ từ Đại Huyết Tể Thuật cũng triệt để phai mờ hư vô.
Hưu! Hưu!
Chuôi kiếm này sau khi tứ phân ngũ liệt Huyết Tổ, bỗng nhiên giải thể, từng đạo kiếm ý cùng kiếm khí đến từ đâu về nơi đó.
Hết thảy bình tĩnh lại!
Hô!
Bộ Vi Mệnh gian nan phun một ngụm khí, cả người triệt để trầm tĩnh lại.
-Cuối cùng đã kết thúc…
Lão Tử Bất Bại nhắm mắt lại, trong thức hải đều là chuôi kiếm quỷ dị này!
Truyện-được-thực-hiện-bài-HámThiênTaThần
Các chủ đã làm tốt quyết định tồn vong cùng Cửu Tiêu Vân Các, nhìn thấy dòng máu đỏ trên không tán loạn, cảm nhận được kiếm ý trở về, trên mặt hiện ra biểu lộ khó có thể lý giải được.
Đúng vào lúc này.
Từng đạo thất thải quang mang tràn ngập giữa bầu trời, thấu phát ra uy nghiêm vô thượng!
Quang mang tràn ngập khắp vũ trụ thứ hai, Lão Tử Bất Bại cùng Bộ Vi Mệnh vốn đang hôn mê, nhất thời mừng rỡ, ngược lại có khí lực mở mắt ra.
Bọn họ nỗ lực mở mắt ra liền thấy Vân Phi Dương bị thất thải quang mang bao phủ.
-Đây là…
Cổ Lâm thông qua màn sáng nhìn thấy thất thải quang mang, vẻ mặt nghiêm túc.
-Công đức chi lực!