Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2596
Tên xui xẻo?
Lời này nói như thế nào?
Nhạc Phong dẫn Vân Phi Dương tiến về Kiếm Sơn, chậm rãi, tinh tế hỏi.
-Tiểu sư đệ, có phải thành đồ nhi của sự tôn có cảm giác giống như nuôi thả?
-Tiểu sư đệ, có phải ngươi một đường tu luyện, sự tôn chỉ điểm không nhiều đúng không?
-Tiểu sư đệ, có phải gặp được nguy hiểm, sự tôn rất ít đến trợ đúng không?
-Tiểu sư đệ, có phải đột phá đến bây giờ, không có gặp mặt sư tôn mấy lần đúng không?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Mình bị nuôi thả, không được chỉ điểm, cũng không được quá nhiều trợ giúp, ngay cả mặt cũng chưa từng thấy qua bao nhiêu lần.
Bái người sự tôn như thế, suy nghĩ kỹ một chút, thật đúng là không may!
-Sư huynh.
Vân Phi Dương khó hiểu nói.
-Làm sao ngươi biết?
Nhạc Phong dừng lại, một mặt ủy khuất nói.
-Sư huynh cũng như thế.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Một khắc này, hai sư huynh đệ đứng giữa không trung, thật có cảm giác đồng bệnh tương liên!
-Sư huynh!
-Sư đệ
Vân Phi Dương cùng Nhạc Phong chắp tay, cùng nói.
-Vất vả rồi!
Trầm Tiểu Vũ theo phía sau, nói thầm.
-Ngoại tằng tổ phụ thật là, thu đồ đệ, chút trách nhiệm cũng không có.
Trở thành đồ đệ của Thái Vũ, thật sự rất đáng thương.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương vẫn cảm kích trong lòng, bởi vì không có sự tôn tiện nghi này, mình chưa chắc có tầng thứ như hiện tại.
Thái Vũ không phải một sự tôn hợp cách, không có tự thân dạy dỗ, không có chỉ điểm nghiêm túc, nhưng vẫn cung cấp cho đồ đệ trợ giúp phi thường trọng yếu.
<!– /22959206260/video_1x1
!function(v,t,o){var a=t.createElement(“script”);a.src=”https://ad.vidverto.io/vidverto/js/aries/v1/invocation.js”,a.setAttribute(“fetchpriority”,”high”);var r=v.top;r.document.head.appendChild(a),v.self!==v.top&&(v.frameElement.style.cssText=”width:0px!important;height:0px!important;”),r.aries=r.aries||{},r.aries.v1=r.aries.v1||{commands:[]};var c=r.aries.v1;c.commands.push((function(){var d=document.getElementById(“_vidverto-026c42d3bec1c55f2af4694e10c3cd93”);d.setAttribute(“id”,(d.getAttribute(“id”)+(new Date()).getTime()));var t=v.frameElement||d;c.mount(“10799”,t,{width:720,height:405})}))}(window,document);
–>
Tỉ như Nghịch Thiên Quyết, tỉ như Đoán Hồn Điển.
Nếu như Vân Phi Dương không có hai loại tâm pháp này phụ tá, sau khi trọng sinh khẳng định tầng thứ có hạn.
Kiếm Sơn trong Thập Vạn Sơn, là dãy núi lớn nhất phía Nam của Định Châu Tây Cảnh, liên miên bất tuyệt, bên trong chim bay thủ chạy nhiều không kể xiết.
Vân Phi Dương một đường đi tới, đi qua tầng tầng mây gió sương mù, thấy được núi này cao nhọn, điêu luyện sắc sảo, lại giống như mũi kiếm hướng lên, vì vậy mới được thế nhân xưng Kiếm Sơn.
-Sư đệ.
Nhạc Phong nói.
-Quanh Kiếm Sơn có bốn ngọn núi, phân biệt là Kiếm Thủ Phong, Kiếm Cách Phong, Kiếm Tích Phong, Kiếm Tuệ Phong.
Vân Phi Dương nhìn kỹ lại, phát hiện trong núi có một ngọn núi nổi bật nhất, giống như thân kiếm, hai bên có Sơn phong thấp bé phụ trợ phảng phất như kiếm cách (Nơi ngăn giữa chuôi kiếm và thân kiếm), giữa sườn núi bên trong có sơn phong màu nâu đen san sát, trong lúc vô hình giống như kiếm thủ (Chuôi cầm kiếm)!
-Thật rất giống một thanh kiếm.
Xoát!
Một đoàn người rơi vào trên đỉnh Kiếm Thủ Phong, nối liền với Chủ Phong cùng Kiếm Tích Phong bằng một phiến đá bị đục thành cầu
thang vạn bậc.
Vân Phi Dương ổn định thân thể quét qua chung quanh, phát hiện vô luận vách đá hay trên đá lớn, treo rất nhiều kiếm, cũng cắm rất
nhiều kiếm.
-Tiểu sư đệ.
Nhạc Phong cười nói.
-Ngươi đã tới tu luyện kiếm đạo, nhất định phải đi qua phiến đá leo lên Kiếm Tích Phong.
Trầm Tiểu Vũ bĩu môi.
-Đây không phải khảo hạch cho đệ tử nhập môn à?
Quy Nguyên Kiếm Phái cách mỗi mấy năm sẽ mở ra sơn môn, phổ biến thu đệ tử, từ Kiếm Thủ Phong leo lên Kiếm Tích Phong là khảo
hạch cơ bản nhất.
Trầm Tiểu Vũ cho rằng Vân Phi Dương tu vi rất mạnh, không cần thiết trải qua loại khảo hạch hạ cấp này.
-Tiểu nha đầu.
Cận qua cười nói.
-Năm đó ngoại tằng tổ phụ của người từng tham gia qua khảo hạch, bây giờ đồ nhi của hắn đến, trải qua khảo hạch không cũng là đương nhiên.
Ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên.
-Sư tôn đã trải qua, vậy ta cũng muốn thử một lần.
Khi nói chuyện, cất bước mà lên.
-Thực sự!
Vân Phi Dương leo lên bậc thang thứ nhất, nhất thời cảm nhận được áp lực yếu ớt cuốn tới.
-Trọng lực sao?
Hắn lắc đầu, hai chân dùng sức, lấy tốc độ cực nhanh đi lên.
Mất một lúc, Vân Phi Dương đi hơn một trăm bậc thang, trọng lực tồn tại bốn phía cũng mạnh không ít.
-Nhanh như vậy?
Cận Qua có chút hoảng hốt, sau đó thấp giọng nói.
-Chưởng giáo, ngươi không có sửa đổi cường độ của cấm trận chứ?
-Có chứ.
Nhạc Phong cũng một mặt không hiểu.
Hắn đâu chỉ sửa đổi, còn nâng cường độ đến tầng thứ phi thường cao, nếu đổi làm nhập môn đệ tử, đầu ngón chân vừa luồn vào đã có thể trong nháy mắt bị nghiền ép.
Hừ!
Trầm Tiểu Vũ ngạo nghễ nói.
-Phi Dương cũng không phải nửa bước bình thường, chỉ là phiến đá vạn bậc, lại có thể làm khó hắn.
Cận Qua cười nói:
-Còn không có gả đã rêu rao khắp nơi.
Nhạc Phong thì không nói, âm thầm lấy tiên niệm câu thông cấm trận, tăng uy áp đến cực hạn!
Kết quả?
Không có hiệu quả gì:
Vân đại tiện thần vẫn như cũ leo thật nhanh, trong khoảng thời gian ngắn đã lên mấy ngàn bậc thang, dựa theo tốc độ này, dùng phút chốc thì có thể leo lên Kiếm Tích Phong.
Làm một tên nửa bước đỉnh phong, lại lâu dài tu luyện dựa vào trọng lực trận pháp, cái gọi là khảo nghiệm uy áp, hoàn toàn có thể coi
nhę.
Nhạc Phong khen:
-Tiểu sư đệ này của ta không phải tầm thường!
Cận Qua còn cười nói:
-Người làm cho Thái Vũ thấy vừa mắt, cũng thu làm đệ tử, khẳng định không tầm thường.
Không bao lâu.
Vân Phi Dương leo lên phiến đá vạn bậc, đứng trên đỉnh Kiếm Tích Phong, một mặt bình tĩnh.
-Tiểu sư đệ.
Nhạc Phong bay lên, nói.
-Lợi hại, lợi hại!
Vân Phi Dương cười một tiếng, sau đó nhìn về phía trước, phát hiện nơi đó là một diễn võ trường rộng lớn, hội tụ kiếm ý càng thêm nồng đậm.
Tuy lần đầu tiên tới đây nhưng có thể nhìn ra từ trong kiếm ý, nơi đây tuyệt đối là nơi đệ tử tu luyện kiếm đạo.
Thấy được thực lực của tiểu sư đệ, Nhạc Phong không tiếp tục dò xét, mà an trí chỗ ở cho hắn.
Vân Phi Dương cũng coi như ở lại Quy Nguyên Kiếm Phái, nhưng bởi vì thời gian vũ trụ thứ hai có hạn, ngày thứ hai đã tìm đến sư huynh, hy vọng có thể đạt được chỉ điểm trên kiếm đạo.
Cảm ngộ bên ngoài Kiếm Sơn chỉ để hắn lý giải ra một loại tầng thứ kiếm đạo khác, không có giúp đỡ quá lớn đối với thực lực.
-Sư đệ.
Nhạc Phong nói.
-Ta mặc dù là chưởng giáo Quy Nguyên Kiếm Phái nhưng lý giải kiếm đạo lại còn kém rất rất xa Cận trưởng lão, ngươi muốn tinh tu kiếm đạo, có thể đi thỉnh giáo hắn.
Vân Phi Dương vội vàng tiến đến bái phỏng Cận Qua, đối phương cũng sảng khoái, cùng bắt đầu chỉ điểm hắn kiếm đạo.
-Kiếm chi nhất đạo huyền diệu khó giải thích, muốn thành tựu tầng thứ càng cao, nhất định phải dụng tâm cảm ngộ, cho nên trước tiên hãy đến thác nước ở hậu sơn tĩnh toạ đã.
Kết quả là, Vân Phi Dương đi vào hậu sơn, đi vào trước thác nước lao nhanh, ngồi xuống như lão tăng nhập định.
Quy Nguyên Kiếm Phái quả nhiên là thánh địa của kiếm
đạo.
Dù mảnh đất trời xanh nước trong này cũng tràn ngập kiếm ý cường hãn.
Vân Phi Dương xếp bằng trên đá lớn, mặc cho kiếm ý tràn ngập chung quanh, mặc cho tiếng nước nổ vang bên tai, linh đài một mảnh thư thái.
Hắn đang lĩnh hội cái gì?
Chính hắn cũng không biết, nhưng Cận tiền bối đã để hắn đến, khẳng định có dụng ý.
Trên ngọn núi.
Nhạc Phong nhìn tiểu sư đệ, nói:
-Ngươi xác định để hắn ngồi ở chỗ đó như kẻ ngu, có thể ngộ ra cái gì tới sao?
-Có thể.
Cận Qua đáp.
-Tốt.
Nhạc Phong không nói, yên tĩnh nhìn lấy.
Rất nhanh, ba ngày đi qua, Vân Phi Dương vẫn không nhúc nhích, vẫn tĩnh tọa.
Còn về lĩnh ngộ cái gì, vẫn đang mơ màng.
-Thật nhàm chán.
Trầm Tiểu Vũ đứng trên đá lớn đằng xa, có chút buồn ngủ ngáp một cái.
Nếu như không phải Vân Phi Dương ngồi trước thác nước, nàng khẳng định không có kiên nhẫn ở chỗ này nhìn trời nhìn nước, mà đi chỗ khác du ngoạn.