Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2595
Cổ Lâm rời khỏi.
Hắn cũng không tiếp tục làm khó Vân Phi Dương.
Cũng có thể nhìn ra được ý muốn của hắn, cũng không phải cố ý làm gia chủ nghiêm túc.
Sau đó, Cổ Bá Đạo càng nghĩ càng thấu rõ, vô trán nói.
– Đại ca, lần này người chơi xấu, ta thiếu chút nữa còn chưa kịp phản ứng!
Vẫn luôn có khúc mắc với Vân Phi Dương, vẫn luôn không cách nào chân chính mở rộng cửa lòng, nên quan hệ với Trầm Tiểu Vũ như
gần như xa.
Làm sao bây giờ?
Mãi luôn bận tâm?
Nếu như không phải Cổ Lâm, nếu như không phải hắn tận lực làm khó dễ, thật sự sẽ ảnh hưởng như thế sao?
Lệnh của phụ mẫu, một lời đã định, nếu Vân Phi Dương to gan dám tiến vào, sẽ không thể sống sót bước ra.
Không thể không nói.
Có thể đảm nhiệm gia chủ Cổ gia, người đại ca này của Cổ Bá Đạo rất có bản lĩnh.
Hiện tại đã ổn thỏa.
Vân Phi Dương nói muốn cưới Trầm Tiểu Vũ, dựa vào tính cách của hắn, khẳng định nói được làm được.
Đương nhiên.
Trước tiên, phải xử lý xong mọi việc.
Chuyện quan trọng, chỉ liên quan đến Huyết Tổ, dù sao thứ tai họa này một ngày chưa diệt trừ, đừng nói toàn bộ vũ trụ, cả hắn cũng ăn ngủ không yên.
Giữa thương khung.
Hai đạo lưu quang cực tốc lao đi, chính là Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ, phương vị hai người đi là Định Võ quận của Thái Vũ Vực.
Trên đường đi.
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Là thật sao?
Câu nói này nàng đã hỏi lặp lại rất nhiều lần, mà Vân Phi Dương vẫn kiên nhẫn đáp lại.
– Ta nói cưới nàng, là thật.
Trầm Tiểu Vũ nắm thật chặt tay của hắn, e thẹn nói.
– Cảm giác như đang nằm mơ.
Vân Phi Dương lắc đầu.
<!– /22959206260/video_1x1
!function(v,t,o){var a=t.createElement(“script”);a.src=”https://ad.vidverto.io/vidverto/js/aries/v1/invocation.js”,a.setAttribute(“fetchpriority”,”high”);var r=v.top;r.document.head.appendChild(a),v.self!==v.top&&(v.frameElement.style.cssText=”width:0px!important;height:0px!important;”),r.aries=r.aries||{},r.aries.v1=r.aries.v1||{commands:[]};var c=r.aries.v1;c.commands.push((function(){var d=document.getElementById(“_vidverto-026c42d3bec1c55f2af4694e10c3cd93”);d.setAttribute(“id”,(d.getAttribute(“id”)+(new Date()).getTime()));var t=v.frameElement||d;c.mount(“10799”,t,{width:720,height:405})}))}(window,document);
–>
Hắn biết, nữ nhân này khẳng định vẫn sẽ còn hỏi tiếp, cho nên nói sang chuyện khác.
– Có thể kể sơ về Quy Nguyên Kiếm Phái cho ta nghe được không?
Trầm Tiểu Vũ gật đầu.
– Quy Nguyên Kiếm Phái ở trong Định Vũ quận phía trên Kiếm Sơn, là tông môn mạnh nhất của Thái Vũ Vực.
– Mạnh nhất?
Vân Phi Dương cực kỳ chờ mong.
Nếu là kiếm phái, thì nhất định chủ tu kiếm đạo, trong tông môn nhất định sẽ có rất nhiều cường giả kiếm đạo, nếu như có thể được bọn họ chỉ điểm, ích lợi tất nhiên sẽ không nhỏ!
Trầm Tiểu Vũ nói tiếp.
– Ngoại tằng tổ phụ của ta từng là chưởng giáo Quy Nguyên Kiếm Phái.
– Thật ư?
Vân Phi Dương càng thêm chờ mong.
Sư tôn đã từng là người mạnh nhất ở Quy Nguyên kiếm phái, khẳng định sẽ có lưu lại kiếm pháp ngưu bức!
Định Vũ quận.
Địa phương nổi danh nhất Thái Vũ Vực.
Vì nơi đây có ngọn núi tên Kiếm Sơn, trên núi có một môn phái, tên Quy Nguyên Kiếm Phái.
Trải qua vô tận năm tháng, có những đại tông môn từ cực kỳ phồn thịnh đến điêu linh, từ điêu linh đến phồn thịnh, trải qua một vòng luân phiên nhau.
Nhưng Quy Nguyên kiếm phái từ khi xuất hiện đến nay thì chưa từng xuống dốc, vẫn luôn đứng vững ở Thái Vũ Vực, là nơi ao ước của nhiều người.
Vì sao?
Vì chưởng giáo tiền nhiệm của tông môn này là Thái Vũ, là Chúa Tể duy nhất của Thái Vũ Vực.
Vô luận còn sống hay không, vô luận có rời đi hay không, khí vận và hương hòa của Quy Nguyên kiếm phái đều sẽ vô cùng hưng thịnh, mãi mãi trường tồn.
Xoát!
Xoát!
Vân Phi Dương mang theo Trầm Tiểu Vũ bay đến trực tiếp, nhìn thấy môn phái kia ẩn mình vào trong mây mù của Kiếm Sơn.
– Kiếm ý thật nồng nặc!
Lúc khoảng cách còn rất xa, Vân Phi Dương đã cảm nhận được có một cỗ kiếm ý cường thế giữa thiên địa.
Kiếm ý này như tự nhiên lại như được tạo hóa thai nghén sinh ra.
– Không đúng.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói.
– Cũng không phải tự nhiên, cũng không phải uẩn dục của thiên địa, mà chính do người phóng xuất ra!
Không chỉ một người, mà rất nhiều người!
Những kiếm ý này đều có khác biệt, lại có thể°hòa làm một thể, quả thật thật kỳ lạ!
– Phi Dương.
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Ngoại tằng tổ phụ từng nói qua, phạm vi bên trong Kiếm Sơn được kiếm ý ngàn dặm bao phủ, người có duyên có thể học được kiếm pháp từ đó…
Âm thanh bỗng im bặt, vì đột nhiên Vân Phi Dương dừng lại, đứng giữa Thương Khung, hơi hơi nhắm mắt lại, như đang lĩnh hội thứ gì?
– Không phải chứ?
Cái miệng nhỏ nhắn của Trầm Tiểu Vũ mở to.
– Nhanh như vậy đã có thể học lén được kiếm pháp?
Đúng.
Vân Phi Dương đang học trộm kiếm pháp.
Linh hồn và kiếm ý sớm đã hòa làm một thể.
Một lúc sau.
Hắn như có minh ngộ, nỉ non.
– Mỗi một loại kiếm ý mặc dù có khác biệt nhưng có thể dung hợp lẫn nhau, nói lên kiếm đạo cũng có thể dung nạp bách xuyên!
Keng!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xuất hiện, bay ra khỏi vỏ!
Vân Phi Dương mở mắt ra, cầm kiếm chém về phía hư không.
Vù vù!
Trong khoảnh khắc, kiếm ý tràn ngập ngàn dặm như được dẫn dắt mang theo vô thượng kiếm uy cuốn tới.
Chúng nó hội tụ trong kiếm khí Vân Phi Dương trảm ra, không ngừng lớn mạnh, sau cùng hình thành kính thiên kiếm khí hung hăng chém về phía hư không.
Oa!
Trầm Tiểu Vũ kinh hộ.
Vù vù!
Thanh thế của kiếm khí ngập trời rất to lớn lại không kéo theo khí lưu, càng không dâng lên nửa điểm năng lượng gợn sóng, như kiếm
vô hình.
Cuối cùng, kiếm khí bị vô số kiếm ý bao khỏa xẹt qua thương khung rồi tiêu tán, hết thảy yên tĩnh lại.
Vân Phi Dương đứng nguyên tại chỗ, nói:.
– Toàn diện hoàn mỹ, dung nạp bách xuyên, đây cũng là một kiểu tầng thứ của kiếm đạo?
Trầm Tiểu Vũ nghe không hiểu, lại biết, hắn nhất định đã lĩnh ngộ được ảo diệu mà ngoại tằng tổ phụ nói qua.
Hưu… …
Đúng vào lúc này, một đạo kiếm mang sắc bén từ Kiếm Sơn bay tới.
Trong chớp mắt, kiếm mang cách xa mười trượng trước mặt hai người, bày biện ra một trung niên mặc đạo bào.
– Kiếm ý thật đáng sợ!
Vân Phi Dương bắt được kiếm ý cường thế tràn ngập quanh thân đối phương, dù chỉ một cử chỉ nho nhỏ đều như ẩn chứa ảo diệu thâm bất khả trắc.
– Tiểu Vũ.
Trung niên nhân cười nói.
– Vì sao người tới đây?
Trầm Tiểu Vũ ngòn ngọt cười nói.
– Đương nhiên dẫn vị hôn phu của ta tới thăm hỏi Cận gia gia rồi.
Nàng truyền âm giới thiệu.
– Phi Dương, tên của Cận gia gia là Cận Qua, huynh đệ của ngoại tằng tổ phụ ta, thái trưởng lão của Quy Nguyên Kiếm Phái.
Huynh đệ của sư Tôn?
Sắc mặt của Vân Phi Dương xuất hiện kinh ngạc.
Cận Qua cũng có chút ngạc nhiên nhìn hắn, nói.
– Có thể trở thành vị hôn phu của tiểu nha đầu, nhất định không phải hạng người bình thường?
Năm đó Trầm Tiểu Vũ từng thề vĩnh viễn không lấy chồng, thậm chí cố ý biến thành hình dáng tiểu loli để thể hiện rõ y chi.
Ai quen nàng đều trêu chọc vì
– hận không thể gả cho tiểu nha đầu.
– Vãn bối Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương chắp tay nói.
– Gặp qua Cần tiền bối.
– Vân Phi Dương?
Người trung niên cả kinh.
– Ngươi chính là tiểu đồ đệ Thái Vũ thu trong vũ trụ thứ hai?
Tiểu đồ đệ?
Vân Phi Dương không nhịn được thầm nghĩ.
– Chẳng lẽ, sự tôn còn có đồ đệ, ta còn có sự huynh?
– Đúng.
Trầm Tiểu Vũ cười nói.
– Chính là hắn.
– Chậc chậc.
Trung niên tỉ mỉ quan sát Vân Phi Dương một phen, nói.
– Khó trách lại được Thái Vũ coi trọng, tư chất võ đạo quả nhiên bất phàm.
Vù vù!
Đúng vào lúc này lại có một đạo kiếm mang bay tới, hiện ra hình dáng một trung niên mặc áo bào tím.
– Tiểu sư đệ!
Người kia cười nói.
– Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt!
Ây…
Vân Phi Dương như nằm mơ.
Trầm Tiểu Vũ còn truyền âm giới thiệu.
– Tên ngài ấy là Nhạc Phong, chưởng giáo đương nhiệm của Quy Nguyên Kiếm Phái, đồ đệ của ngoại tằng tổ phụ ta.
Ta khinh!
Mình thật có sư huynh!
Xoát!
Nhạc Phong theo sát tới, một tay khoác lên trên bả vai hắn, cười nói.
– Sư tôn từng truyền âm cho ta, nói trong thứ hai vũ trụ thu một tiểu đồ đệ.
– Đoạn thời gian trước ta còn đang suy nghĩ, lúc nào có thể gặp mặt vị tiểu sư đệ xui xẻo này, không nghĩ nhanh như vậy đã gặp nhau?
Vân Phi Dương im lặng.
Vì sao ta là người xui xẻo?