Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2593
Tây viên của Cổ gia có một ngọn núi, tên Diện Bích Nhai, bình thường dòng chính làm hỏng việc bị trừng trị, phần lớn sẽ tới Diện Bích hối lỗi.
Một ngày này, Cổ Bá Đạo đi vào chân núi, sau khi một quan sát xung quanh, thấp giọng nói.
– Ngươi chỉ có thời gian một khắc đồng hồ, đi nhanh về nhanh.
– Đa tạ tiền bối!
Vân Phi Dương chắp tay, sau đó theo đường núi tiến lên.
Cổ Bá Đạo lắc đầu.
Để tên kia đi vào Diện Bích Nhai, nếu bị đại ca biết, khẳng định sẽ răn dạy mình.
Hắn xem như thần không biết quỷ không hay?
Kì thực trong thư phòng Cổ gia, Cổ Lâm gác tay đứng phía sau cửa sổ, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào Diện Bích Nhai.
Vân Phi Dương lên núi, hắn đã biết.
Trên núi mây trắng lượn lờ, cảnh sắc hợp lòng người.
Vân Phi Dương thư thả ngắm cảnh, bước đi từng bước một, cuối cùng leo lên Diện Bích Nhai.
Đường núi dưới chân rất bằng phẳng trơn nhẵn như bị người dùng đao san bằng.
Trên sườn núi có một gian nhà lá và một pho tượng đá.
Thạch tượng được điêu khắc sinh động như thật, Vân Phi Dương liếc một chút thì nhận ra đây chính là phiên bản khác của sự tôn.
Xoát!
Hắn cất bước đến.
– Đừng tới đây!
Đột nhiên, Trầm Tiểu Vũ từ trong túp lều đi ra, bối rối ngăn lại.
Dát.
Vân Phi Dương ngừng chân.
Tuy ngoại giới chỉ mới trôi qua hơn một năm, nhưng bên trong cấm trận lại vượt qua hơn một vạn năm.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng, tâm hắn phân thành hai dùng để tu luyện, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới nữ nhân này, vì tranh thủ cơ hội cho mình, quỳ ở bên ngoài một ngày một đêm.
Mỗi lần nhớ tới, tim càng đau.
<!– /22959206260/video_1x1
!function(v,t,o){var a=t.createElement(“script”);a.src=”https://ad.vidverto.io/vidverto/js/aries/v1/invocation.js”,a.setAttribute(“fetchpriority”,”high”);var r=v.top;r.document.head.appendChild(a),v.self!==v.top&&(v.frameElement.style.cssText=”width:0px!important;height:0px!important;”),r.aries=r.aries||{},r.aries.v1=r.aries.v1||{commands:[]};var c=r.aries.v1;c.commands.push((function(){var d=document.getElementById(“_vidverto-026c42d3bec1c55f2af4694e10c3cd93”);d.setAttribute(“id”,(d.getAttribute(“id”)+(new Date()).getTime()));var t=v.frameElement||d;c.mount(“10799”,t,{width:720,height:405})}))}(window,document);
–>
Vân Phi Dương vẫn luôn âm thầm nhắc nhở chính mình, còn có chuyện quan trọng yếu hơn cần làm, không thể bận tâm tư tình với nhi nữ, cho nên vẫn mãi luôn kiềm chế suy nghĩ để tu luyện.
Hắn chặt đứt qua thất tình lục dục, sau khi khôi phục lần nữa, đã có thể khống chế tình cảm rất tốt, để không bị quấy rối lúc tu hành.
Chỉ là.
Lần nữa nhìn thấy Trầm Tiểu Vũ, phần tình cảm kia kìm nén không được nữa.
– Tiểu Vũ.
Vân Phi Dương nói khẽ.
– Cảm ơn.
Hai chữ này, hắn vốn nên nói trước khi tiến vào cấm trận, lại để trễ hơn một vạn năm.
Trầm Tiểu Vũ quay lưng đi, cố gắng để không để nước mắt chảy ra, nói.
– Vân thúc, ngươi không phải tu luyện trong Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận, làm sao lại tới Diện Bích Nhai?
Nàng không có trải qua gia tốc thời gian, ở Diện Bích này cũng hơn một năm, nhưng vẫn luôn bận tâm về Vân Phi Dương, nên một ngày như dài bằng một năm.
Nhìn thấy nam nhân kia xuất hiện, đầu tiên nàng rất mừng rỡ, nhưng nhớ tới bóng dáng từ chối mình lúc trước, lại không khỏi đau lòng.
Vân Phi Dương nói.
– Ta đã tu luyện xong, chuẩn bị trở về vũ trụ thứ hai.
Hắn muốn đi sao?
Tâm Trầm Tiểu Vũ lại càng đau.
Tu luyện đã xong, khẳng định sẽ phải trở về, dù sao nơi đó còn có người chờ hắn.
– Vân thúc.
Trầm Tiểu Vũ vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, miễn cưỡng cười, nói.
– Ta sẽ không tiễn ngươi.
Vân Phi Dương nói.
– Nàng không đi?
Hắn có phải thằng ngốc hay không?
Bản thân làm bạn với vách tường ba năm, bây giờ mới đi qua một nửa thời gian, tính toán muốn đi cũng đi không được.
– Không đi.
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Ta muốn ở Cổ gia thêm một thời gian ngắn.
– Còn đang giận?
Khi nói chuyện, Vân Phi Dương lần nữa cất bước tiến lên.
Trầm Tiểu Vũ vội nói.
– Nơi này có cấm trận tồn tại, người bên ngoài không thể tự tiện tiến vào, nếu không sẽ bị chịu trừng phạt!
– Thật sao?
Vân Phi Dương cười cười, cũng không dừng lại, đôi chân đã giẫm lên trên mặt núi bóng loáng.
Vù vù!
Đột nhiên, không gian đang yên tĩnh đột nhiên ngưng tụ khí lãng ngập trời phảng phất hóa thành hung thủ viễn cổ áp xuống.
– Um?
Cổ Bá Đạo như cảm nhận được, sụp đổ nói.
– Đại ca bố trí Vạn Pháp Đại Trận trong Diện Bích Nhai!
– Xong, xong rồi!
– Tiểu tử kia thật không may!
Vạn Pháp Đại Trận là một cấm trận kiểu công kích cấp bậc rất cao.
Hắn thấy, chỉ cần có người phát động, sẽ bị giam sâu bên trong, trải qua nhiều loại phương thức tr.a tấn tàn khốc!
– Đại ca!
Cổ Bá Đạo im lặng nói.
– Tiểu Vũ quan tâm hắn như vậy, người cần gì phải nhiều lần làm khó dễ?
Bên trên Diện Bích Nhai.
Mắt thấy thân thể Vân Phi Dương bị giam trong cấm trận, tâm thần của Trầm Tiểu Vũ xiết chặt, đôi mắt đẹp tràn ngập lo lắng.
Những năm nay, nàng chỉ biết có cấm trận tồn trong Diện Bích Nhai nhưng chưa từng nghĩ lại là Vạn Pháp Đại Trận cao cấp!
– Đại cữu gia!
Trầm Tiểu Vũ la lớn.
– Xin hãy thu hồi cấm trận đi!
Âm thanh vang vọng trên núi, vang vọng Cổ gia.
Trong thư phòng, tuy Cổ Lâm nghe được tiếng vọng, nhưng vẫn luôn gác tay, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.
– Đại cữu gia!
– Tiểu Vũ van cầu ngài, triệt tiêu cấm trận đi!
Trầm Tiểu Vũ vẫn đang kêu to, cố gắng kiềm nén nước mắt sắp tràn ra khỏi bờ mi, không cho rơi ra.
Vạn Pháp Đại Trận, là loại hình trận pháp công kích cường thế nhất của Cổ gia, thường thường dùng để đối phó với địch nhân, Vân thúc đi vào bên trong khẳng định lành ít dữ nhiều!
– Đại ca!
Âm thanh của Cổ Bá Đạo truyền đến.
– Là ta để tiểu tử kia đi lên Diện Bích Nhai, muốn trừng phạt thì trừng phạt ta đi!
Hắn không chịu nổi, không chịu nổi ca ca vô tình như thế, tên kia là người Tiểu Vũ để ý, dám dùng Vạn Pháp Đại Trận tàn nhẫn!
Nhưng.
Cổ Lâm vẫn giữ im lặng.
Ai!
Cổ Bá Đạo tức giận dậm chân!
Phù phù!
Trầm Tiểu Vũ quỳ trên mặt đất, khóc cầu xin.
– Mời ngài thu hồi cấm trận!
Cổ Bá Đạo cũng không có tuyệt tình như đại ca mình, nghe được tiếng khóc của cháu gái, lúc này đã muốn bay lên Diện Bích Nhai phá trận!
– Bá Đạo.
Âm thanh của Cổ Lâm vang lên bên tai.
– Không nên quen tộc quy phụ thân định ra.
– Thật đáng ghét!
Hai tay của Cổ Bá Đạo nắm chặt, lại cũng chỉ có thể áp chế suy nghĩ phá trận.
Bên trên Diện Bích Nhai lấp lóe lưu quang, trận pháp đứng sừng sững.
Trầm Tiểu Vũ quỳ gối bên trên mặt đá lạnh lẽo, nước mắt đã rơi mặt đầy.
Nàng không tiếp tục cầu xin nữa, vì nàng biết, đại cữu gia là nhất gia chi chủ, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Làm sao bây giờ?
Ta nên làm cái gì?
Trầm Tiểu Vũ khóc, cảm thấy rất bất lực…
Oanh!
Đột nhiên, âm thanh định tại nhức óc vang lên, từng đợt cuồng phong gào thét lao đến, thổi tung bay sợi tóc của nàng, sự ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt đã phủ đầy nước mắt.
– Tình huống này là sao?
Cổ Bá Đạo dưới chân núi trợn tròn, khi hắn phóng thích tiên niệm quan sát, chỉ thấy lưu quang trận pháp vốn dĩ đã xuất hiện trên Diện Bích Nhai đã biến mất.
Chẳng lẽ, đại ca đã rút lại?
Không đúng không đúng!
Nếu như rút lại thì không nên nổ tung như vậy!
Đây chính là…
Sau khi Cổ Bá Đạo tổng kết suy nghĩ xong.
Vì bắt được khí lãng bao phủ bên trong, Vân Phi Dương bước ra với cái đầu nửa đen nửa trắng, song quyền ánh lên tia sáng chưa hoàn
toàn mất đi.
Không phải chứ?
Tên kia phá được Vạn Pháp Đại Trận?
– Thực sự.
– Thực sự.
Vân Phi Dương từng bước một đi tới.
Theo mỗi bước đi, khí tức tràn ngập quanh thân sẽ suy yếu, người cũng khôi phục lại bộ dáng trước khi thi triển bí pháp.
Thần sắc của Trầm Tiểu Vũ ngốc trễ nhìn hắn.
Vẫn chưa hoàn hồn lại trong cơn khiếp sợ, hình như vẫn còn đang nghĩ, vì sao hắn đột nhiên ra khỏi nơi đó?
Không cần mơ mộng.
Khẳng định bạo phát đệ lục biến, dựa vào lực lượng tuyệt đối phá nát.
Nếu như dựa vào lực lượng lúc trước đấu với Cổ Lâm, hắn không có khả năng phá được Vạn Pháp Đại Trận, nhưng trải qua hơn ngàn năm củng cố và tăng cường thì có thể làm được.
– Thực sự.
Vân Phi Dương đứng trước mặt Trầm Tiểu Vũ, vươn tay ra nói.
– Theo ta đi.