Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2514
Trải qua thêm mấy ngày giao chiến, mấy tên cường giả nửa bước xâm phạm bị đánh đến tinh bì lực tẫn (*), tuy thương thế không nặng nhưng cơ hồ cũng không còn năng lực tác chiến.
*: Kiệt sức.
Càng bi kịch là, trong quá trình giao thủ bọn họ từng có ý phản kích nhưng lần lượt đánh vào người bốn tên lão giả tang thương lại không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Cái này phải đánh thế nào?
Cái này còn có thể đánh tiếp hay không?
Có thể nói, tâm tình hiện tại của các cường giả nửa bước bồi luyện sụp đổ cực độ, phát điên đến cực độ.
-Chư vị.
Vân Phi Dương cười nói.
-Vất vả các ngươi rồi.
Ba bộ thi thể do nhiều loại quỷ vật khống chế trải qua thực chiến phong phú bây giờ đã có thể khống chế hoàn mỹ, hắn nhất định phải cảm tạ thật tốt.
-Vân minh chủ.
Một tên cường giả cố nén suy yếu, nói.
-Tiên ấn kia… Lão phu không nhìn nữa, mời mở phong ấn để lão phu rời đi.
-Chúng ta cũng không nhìn nữa!
Các cường giả nửa bước cùng nhau nói.
Bọn họ sợ thật, bị đánh đến tinh bì lực tẫn, không nhận sợ thì có thể làm gì nữa?
-Rốt cục chư vị cũng nghĩ thông suốt, Vân mỗ rất vui mừng.
Vân Phi Dương cười rộ lên, nhưng ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, hắn nghiêm nghị nói.
-Nhưng tổng bộ Bách Tộc Liên Minh ta làm sao các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
Vù vù!
Vừa dứt lời, quanh thân hắn hiện ra bàng bạc sát cơ.
Trong lòng Lâm Viễn Minh bên cạnh âm thầm cả kinh nói.
-Sát khí thật mạnh!
Những tên cường giả nửa bước kia cảm nhận được sát khí Vân Phi Dương phóng xuất ra, sắc mặt cũng đại biến.
-Vân minh chủ.
Một tên cường giả vội nói.
-Lúc trước có nhiều mạo phạm, xin hãy tha lỗi!
Vân Phi Dương cười lạnh nói.
-Ta đến nhà ngươi mạo phạm một chút rồi nói thứ lỗi, ngươi có thể bỏ qua sao?
…
Mọi người trầm mặc.
Nếu như đổi lại bọn họ bị người ta mạo phạm, khẳng định khó có thể bỏ qua.
Nhẹ thì đánh cho tàn phế, nặng thì đánh chết.
-Đương nhiên.
Vân Phi Dương nói.
-Vân mỗ thân là Minh Chủ Bách Tộc Liên Minh, tất nhiên đại nhân có đại lượng, sẽ không làm khó chư vị.
Nghe được câu này, mọi người nhất thời buông lỏng một hơi.
Đúng thế, dù sao cũng là Minh Chủ Bách Tộc Liên Minh, phải chú ý thân phận.
-Nhưng …
Vân Phi Dương nghĩ một lát, nhìn lấy không gian vặn vẹo bốn phía rồi nói.
-Viêm Hàn Vực là tổng bộ Bách Tộc Liên Minh ta, các ngươi một phen xuất thủ giày vò không gian quá sức như thế, không bồi thường một chút, cứ như vậy rời đi, có chút không còn gì để nói.
Tên này kéo nửa ngày lại bạo phát sát khí đơn giản là muốn để bọn hắn lấy ra chút đồ mới có thể rời đi.
Mấy tên cường giả nửa bước rất phiền muộn.
Không gian vỡ nát xác thực mình có trách nhiệm, nhưng chân chính phá hư vẫn do bốn tên bạn cũ kia của ngươi nha.
Một tên cường giả xua đuổi khỏi ý nghĩ, vội vàng nói.
-Đền bù tổn thất, đền bù tổn thất!
Vân Phi Dương nói.
-Như vậy đi, giao ra toàn bộ không gian giới chỉ trên thân bọn ngươi, ta sẽ để cho các ngươi rời đi.
-Cái này. . .
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt.
Giao ra ít đồ bọn họ có thể tiếp nhận, nhưng giao ra cả không gian giới chỉ, không phải tương đương với việc giao ra nhà.
-Làm sao?
Vân Phi Dương lạnh lùng nói.
-Không vui?
Vù vù!
Sát khí cường thế lần nữa tràn ngập.
Tên này rõ ràng đang uy hϊế͙p͙ bọn họ, muốn bọn họ giao ra tất cả gia sản trên thân, không thì sẽ nhận lấy xui xẻo.
-Vui lòng, vui lòng!
Một tên cường giả nửa bước đồng ý đầu tiên, cũng ném không gian giới chỉ của mình qua.
Vân Phi Dương nói.
-Nhớ kỹ là toàn bộ, không phải một cái.
…
Gã cường giả kia chỉ có thể ném mấy cái không gian giới chỉ khác trên thân ra ngoài.
Có người dẫn đầu, các cường giả nửa bước còn lại cũng chỉ có thể giao ra toàn bộ không gian giới chỉ của mình.
Là cường giả đứng đầu, chí bảo cất giữ trong không gian giới chỉ thu thập suốt đời mới có được, bây giờ mang hết cho người khác, khẳng định đau đến muốn thổ huyết.
Đau lòng cũng phải giao, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi Viêm Hàn Vực, đại giới nỗ lực thế nào bọn họ đều chỉ có thể tiếp nhận.
Vân Phi Dương thu lại từng cái không gian giới chỉ rồi kiểm kê, phát hiện đồ tốt bên trong thật không ít, lúc này mới hài lòng nói.
-Chư vị có thể đi.
Hưu!
Thiên Cẩu thu hồi linh hồn, không gian bị phong ấn cũng nhất thời mở ra.
-Vân minh chủ, cáo từ.
Một tên cường giả chắp tay nói, sau đó bay đi.
Người khác đau lòng khi giao ra toàn bộ chí bảo, hắn chỉ bắt chuyện mà không hề động thủ, mình thì lại chật vật rời đi.
-Vân minh chủ.
Thấy bọn họ biến mất, Lâm Viễn Minh mở miệng nói.
-Những người này tham niệm quá lớn, thả bọn hắn đi chẳng khác nào thả hổ về rừng.
-Không sao.
Vân Phi Dương cười nói.
-Bọn họ không có uy hϊế͙p͙.
Bách Quỷ Dạ Hành đã thao túng hoàn mỹ bốn tên mộ chủ, hắn căn bản không quan tâm đối phương sẽ đánh tới lần nữa.
Đương nhiên, lần này Vân Phi Dương không cho rằng bọn họ còn có gan tới tiếp.
…
Mấy tên cường giả nửa bước xâm phạm Viêm Hàn Vực mặt mày xám xịt rời đi nhưng để lại rất nhiều chí bảo, dược tài, khoáng thạch, đan dược thậm chí vũ khí chiến giáp, có thể nói nhiều không kể xiết.
Chậc chậc.
Vân Phi Dương vào tạo hóa giới chỉ, sau khi phân loại các loại thiên tài địa bảo thì sợ hãi than.
-Những nửa bước này thật giàu có.
Nói nhảm, bọn họ có thể thành tựu tu vi như thế, chí ít đã trải qua hơn mười vạn năm, mà năm tháng dài đằng đẵng như thế khẳng định sẽ tích lũy tư nguyên to lớn.
Quả thực, thiên tài địa bảo của những cường giả nửa bước này không có trợ giúp đối bản thân họ, lại có giá trị liên thành nhưng đối Vân Phi Dương.
Bởi vì có thể mang cho binh lính Linh tộc dùng.
Tỉ như một số vũ khí trang bị cao phẩm, lại tỉ như các loại Tiên thạch cao cấp.
Gia Cát Cẩm nói.
-Có những tư nguyên này có thể để 100 ngàn binh lính Linh tộc đề bạt không ít thực lực.
Vân Phi Dương cười nói.
-Thật hi vọng còn có người có thể tới tặng đồ.
…
Thời gian sau đó mọi thứ lại trở về bình tĩnh.
Vân Phi Dương một bên đặt tâm tư lĩnh hội Đại Thiên Mệnh Thuật, một bên theo dõi Đạo Thân nằm vùng tại tổng bộ.
Rất không lạc quan, thậm chí có thể nói rất phiền muộn.
Bởi vì khi Đạo Thân tiến vào Ngưng Luyện đường, nguyên một tháng đều chỉ được phân lấy dược tài, căn bản không tiếp xúc ngưng luyện Thần Huyết.
-Sư huynh.
Một ngày nọ, sau khi lấy các loại dược tài về, hắn càu nhàu.
-Đã một tháng trôi qua, rốt cuộc phải chờ tới khi nào.
Tiểu Lệnh nói.
-Sư đệ, bình thường thành viên mới vào Ngưng Luyện đường cần phân lấy dược tài ba tháng, ngươi thiên tư dị bẩm thì không cần lâu như vậy.
Quả nhiên là thế.
Ngày hôm sau, Vân Phi Dương dậy thật sớm, hắn đang chuẩn bị tiếp tục đi lấy dược tài, Tiểu Lệnh chạy tới nói.
-Quan sư đệ, đường chủ cho ngươi đi Đan Lô đường!
Đan Lô đường cũng là nơi ngưng luyện Thần Huyết.
Vân Phi Dương vui mừng trong lòng, nói.
-Rốt cục cũng muốn truyền thụ cho ta phương pháp ngưng luyện Thần Huyết?
Vừa nghĩ tới, nếu như mình nắm giữ được kỹ thuật này liền có thể ngưng luyện máu, trợ giúp các huynh đệ cùng binh lính Linh tộc nhanh chóng tăng cao tu vi, hắn có chút kích động nhỏ.
Đan Lô đường.
Vân Phi Dương đi theo Tiểu Lệnh.
Bên trong không chỉ có đường chủ, còn có rất nhiều đại sư đan đạo.
-Tiểu Quan.
Đường chủ Ngưng Luyện đường nói.
-Những ngày nay một mực phân lấy dược tài, phải chăng có đã có nhận biết không tệ?
-Bẩm đường chủ.
Vân Phi Dương nói.
-Đã ổn.
Đường chủ Ngưng Luyện đường cười nói.
-Nếu đã như vậy, hôm nay sẽ để mấy vị trưởng lão đến dạy ngươi làm thế nào để ngưng luyện Thần Huyết.
Tiểu Lệnh bên cạnh trợn tròn mắt.
Nhiều trưởng lão như vậy đến dạy Quan Sơn Bá ngưng luyện Thần Huyết, đãi ngộ này quả thực cao đến không thể tưởng tượng!