Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2488
Thời điểm trợ giúp Mục Oanh luyện hóa năng lượng táo bạo của Hồng Đạo Tử, Vân Phi Dương hoàn toàn có thể đưa năng lượng đã được tịnh hóa đi vào trong cơ thể mình.
Tuy nhiên không thể để cảnh giới bay vọt, nhưng có thể đề bạt không ít lực chiến đấu.
Nhưng hắn cũng không làm thế.
Bởi vì Oanh Oanh đang lĩnh hội trộm mộ chi thuật.
Tuy nàng nắm giữ huyết mạch dạng này nhưng Vân Phi Dương biết, không có nữ nhân nào nguyện ý đi vào mộ địa liên hệ người chết cả.
Sao còn muốn làm vậy, sao còn kiên trì như vậy?
Bởi vì mình, bởi vì muốn lần lượt mang đến kinh hỉ cho mình, chỉ như thế mới có thể cung cấp trợ giúp vì mình.
Nói thật.
Vân Phi Dương rất áy náy.
Áy náy Mục Oanh nỗ lực rất nhiều vì mình, mà mình thì ngay cả điều cơ bản nhất là bồi tiếp nàng đều khó mà làm được.
Đương nhiên.
Con hàng này cũng rất áy náy đối với các nữ nhân khác của hắn.
Hắn muốn đền bù tổn thất.
Trước mắt có rất nhiều năng lượng có thể trợ giúp để cảnh giới Mục Oanh bay vọt, chính là cơ hội tốt để đền bù tổn thất.
Cho nên dù biết rõ mình chiếm thành của mình thì Oanh Oanh cũng sẽ không để ý, Vân Phi Dương vẫn nghĩa vô phản cố cho nàng hết.
Sau khi thành công dung hợp các loại năng lượng của Hồng Đạo Tử, Mục Oanh thuận lợi đột phá đến nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên.
Cảm nhận được năng lượng càng cường đại, nàng trước ngây người một lát, sau mới ngơ ngơ ngác ngác mở miệng.
– Vân đại ca… Muội… Muội… hình như trở nên càng mạnh hơn trước kia.
– Oanh Oanh, những năm nay cực khổ cho muội.
Vân Phi Dương kéo Mục Oanh vào lòng nói.
– Vân đại ca hôm nay giúp muội đột phá đến nửa bước, nắm giữ tu vi càng mạnh, nắm giữ thọ nguyên dài hơn, đi theo ta đến trời đất tối tăm.
Nghĩ đến lúc trước, nếu như mình trễ một bước, nữ nhân mình có khả năng vẫn lạc, hắn ôm chặt nàng như vĩnh viễn sẽ không buông tay.
– Vân đại ca…
Mục Oanh dán đầu trong ngực hắn, ôn nhu nói.
– Muội sẽ một mực bồi tiếp huynh, cùng huynh đến trời đất tối tăm, cùng huynh đến sông cạn đá mòn.
Bên trong đường hầm dâng lên từng đợt khí tức của tình yêu, hai khối uyên ương ngọc dừng xoay tròn như bị cảm nhiễm, lần nữa dung hợp, xoay tròn vây quanh Mục Oanh, tựa như tinh linh nghịch ngợm.
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Cái này là vật gì?
Mục Oanh nói.
– Nghe lão giả vừa rồi nói vật này gọi là Uyên Ương Âm Dương Ngọc.
– Uyên Ương Âm Dương ngọc?
Vân Phi Dương chưa nghe nói qua.
– Oanh Oanh, lúc trước phát sinh chuyện gì, tại sao Hồng Đạo Tử lại rơi vào kết quả như vậy?
Hắn không cho rằng nữ nhân mình có năng lực giết nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên, bên trong khẳng định có biến cố.
Mục Oanh cũng rất mê mang.
Nhưng vẫn một năm một mười thuật lại chuyện lúc trước nhìn thấy.
Vân Phi Dương biết được, nhìn lấy Lục Ngọc treo bên người nàng, nỉ non.
– Chắc vật này có công năng thu lấy năng lượng người khác, Hồng Đạo Tử vẫn lạc như vậy.
Mục Oanh nói.
– Vân đại ca nói, chí bảo này thu lấy của năng lượng lão nhân, sau đó đưa cho muội?
“Ừm.”
Chỉ có thể giải thích như vậy.
Mục Oanh mờ mịt.
– muội mới vừa đạt được vật này, lại không nhận chủ, vì sao muốn đưa năng lượng cho muội đây?
Vân Phi Dương cũng khó mà giải thích, nhưng nói.
– Năm đó ở đại mộ, muội thì tuỳ tiện đạt được Linh Lung Ngọc, có lẽ trời sinh hữu duyên cùng Ngọc khí chí bảo.
– Tựa như dạng này.
Mục Oanh nhìn lấy Uyên Ương Âm Dương ngọc vây bên người, tiên niệm câu thông, nhất thời phát hiện không có mâu thuẫn như thật tán đồng chính mình.
– Vân đại ca.
– Giống như không ghét ta!
– Oanh Oanh, vật này là của muội, nhanh thu lại.
“Ừm.”
Tâm niệm Mục Oanh động.
Uyên Ương Âm Dương ngọc lơ lửng nhất thời được thu vào không gian giới chỉ, bởi vậy có thể thấy thật đã nhận nàng làm chủ nhân.
– Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương nhìn về phía thi thể khô quắt, nhếch miệng cười nói.
– Năng lượng trong cơ thể ngươi giúp nữ nhân ta đột phá nửa bước, nên làm sao cảm tạ ngươi đây?
Nếu như Hồng Đạo Tử còn sống, khẳng định sẽ bị câu nói này chọc cho tươi tức chết.
Lúc trước ngưng tụ pháp tắc chi lực muốn giết chết Mục Oanh để đả kích Vân Phi Dương, kết quả không những không có toại nguyện còn giúp người ta đột phá đến nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên.
Buồn thai a.
Vân Phi Dương phất tay, Tam Thiên Hỏa Diễm xuất hiện, trong nháy mắt bao phủ thi thể Hồng Đạo Tử, đốt thành hư vô.
Các loại năng lượng cho Mục Oanh hết.
Thi thể dù hoàn chỉnh cũng không có bất kỳ giá trị gì, trực tiếp hỏa táng xem như kết cục tốt nhất.
– Oanh Oanh.
Vân Phi Dương nói.
– Chúng ta đi thôi, tiếp tục tìm kiếm mộ chủ.
– Vân đại ca.
Mục Oanh nói.
– Nơi này còn có rất nhiều chôn cùng mộ, không bằng chúng ta trước lấy hết bảo vật bên trong.
– Cũng tốt.
Vân Phi Dương đồng ý.
Nói thật, trên la bàn hiện ra năm khối Đạo Hóa lệnh, tìm tới toàn bộ để hắn không có hứng thú gì đi tìm chôn cùng mộ.
Nhưng Mục Oanh bên trong lại tìm thấy Lục Ngọc có thể thu lấy năng lượng võ giả nhất thời ý thức được, trong các mộ chôn cùng tản mát có lẽ tồn tại chí bảo không tệ.
…
Huyết Tổ chạy, Hồng Đạo Tử chết.
Vân Phi Dương cũng không vội mà đi tìm chủ mộ, bắt đầu đi theo Mục Oanh thăm dò từng mộ chôn cùng.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Hai người vào xem rất nhiều mộ chôn cùng cũng thu hoạch được không ít chí bảo.
Nhưng phẩm chất không tính quá cao, miễn cưỡng có thể cho bọn La Mục sử dụng.
Vài ngày sau.
Mộ chôn cùng tản mát các nơi bị bọn họ khám phá hết, các loại chí bảo được bắt tới tay.
Bên trong cũng có thu hoạch.
Tỉ như trong một mộ chôn cùng, thu được khoáng thạch có phẩm chất cực cao.
– Vật này sợ là mạnh hơn so với Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Có thể giao cho Âu Dương Tuệ cải tạo Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
Từ sau khi trải qua Viễn Cổ Bất Diệt Hỏa thối luyện, trừ Trường Sinh Chung, hắn không dùng qua trang bị phòng ngự gì, chủ yếu là vì chiến giáp có tầng thứ không cao, cung cấp phòng ngự rất mơ hồ.
Thực ra, Vân Đại Tiện Thần sớm đã có suy nghĩ cải tạo Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, dù sao vật này và Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đã đi theo hắn rất nhiều năm từ Thần Giới đến giờ.
Một mực không có hành động cũng vì khó tìm được tài liệu không tệ.
Bây giờ tìm được khoáng thạch có phẩm chất cao hơn Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch từ trong mộ địa, tự nhiên có ý tưởng.
– Không được.
Tạo hóa giới chỉ, Âu Dương Tuệ nhìn khoáng thạch lấp lóe ánh sáng, lắc đầu.
– Bằng vào kỹ thuật của ta, rất khó giúp ngươi cải tạo chiến giáp.
Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch đã hao phí mấy ngàn năm mới chế tạo ra một trang bị.
Khoáng thạch này còn cao hơn, nàng rất khó giải quyết.
– Không thử một chút?
Vân Phi Dương hỏi.
Âu Dương Tuệ nói.
– Ngươi có Tam Thiên Hỏa Diễm, lại có Đại Luyện Khí Thuật Thiên Dực Tộc, sao không tự mình cải tạo, nhất định để ta làm?
Vân Phi Dương cười nói.
– Bởi vì ta lười.
Âu Dương Tuệ nguýt hắn một cái.
– Cho nên giao loại việc có độ khó cực cao này cho một nữ nhân như ta làm?
Vân Phi Dương nói.
– Không phải cũng vì đề cao kỹ thuật chế tạo của cô à.
– Quên đi.
Âu Dương Tuệ nói.
– Khoáng thạch cấp bậc này, ta căn bản không thể luyện chế, cưỡng ép làm chỉ có một kết quả, lãng phí hết.
Thấy nàng nói nghiêm túc, Vân Phi Dương nâng cằm lên.
– Đã như vậy, vậy ta tự mình cải tạo, cô ở bên cạnh trợ thủ.