Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2448
Vân Phi Dương từ bỏ tìm kiếm Đạo Hóa lệnh, lên đường trở về cao đẳng vũ trụ.
Sau khi Huyết Điện công kích Hữu Hùng nhất tộc thất bại vẫn không biến mất, tiếp tục công kích tộc quần khác.
Mấy ngày ngắn ngủi.
Lại có hai tộc quần cổ lão bị diệt.
Đối mặt hành động đại quy mô lần thứ hai của Huyết Điện, bách tộc hoàn toàn không có sức hoàn thủ, kết quả là tinh nhuệ bị giết, tổ địa luân hãm.
Càng bi kịch là.
Đại quân Bách Tộc Liên Minh trên đường lọt vào Huyết Điện bao vây, trì hoãn thời gian cứu viện.
Khi hai tộc quần bị diệt, bọn họ mới đi đến Hữu Hùng nhất tộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn sơn hà vỡ vụn.
Lần lượt có mấy tộc quần luân hãm, sĩ khí Bách Tộc Liên Minh giảm mạnh.
Minh chủ Lâm Viễn Minh thở dài không thôi, trong lòng thậm chí dâng lên một loại cảm giác bất lực.
Luận thực lực, hắn có một không hai trong bách tộc.
Nhưng bàn về mưu lược lại khó có thể đối kháng cùng Huyết Điện – loại tổ chức súc thế đã lâu này.
– Minh chủ.
Cường giả tộc nào đó lên tiếng.
– Thiên tộc trưởng kịp thời chạy đến, cũng suất lĩnh quân đoàn chiến cùng Huyết Điện, điều này rất kỳ quái.
– Nghe nói đoạn thời gian trước, phân đà Huyết Điện cũng do Thiên tộc trưởng dẫn người diệt trừ.
Thiên Nhược Kỳ cùng Hiên Viên Vấn Thiên trước kia không ngừng xuất thủ, Bách Tộc Liên Minh có nghe thấy, nhưng không có để trong lòng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, diệt phân đà Huyết Điện không giải quyết được vấn đề.
Bây giờ, người ta nhanh hơn mình một bước cứu tổ địa Hữu Hùng nhất tộc nguy cơ trong sớm tối, không thể nghi ngờ là hung hăng đánh mặt.
– Theo ta thấy.
Một tên trí giả nói.
– Khẳng định có người tài ba đang phụ tá Thiên tộc trưởng.
Lâm Viễn Minh nói.
– Lão phu đi Thiên Dực Vực.
…
Thiên Dực thành, tộc điện.
Đệ nhất truyền kỳ Lâm Viễn Minh đi tới đây.
Ngồi ở vị trí đầu. Thiên Nhược Kỳ hỏi.
– Lâm minh chủ không suất lĩnh các tộc chống lại Huyết Điện, sao có thời gian đến Thiên Dực Vực ta?
– Thiên tộc trưởng.
Lâm Viễn Minh.
– Lâm mỗ nghe nói, lúc quý tộc viện trợ Hữu Hùng nhất tộc, từng có quân đoàn tinh nhuệ.
Thiên Nhược Kỳ lắc đầu.
– Quân đoàn kia không phải của Thiên Dực Tộc ta.
“Ồ?”
Lâm Viễn Minh kinh ngạc.
– Không phải Thiên Dực Tộc? Là ai?
– Thật có lỗi.
Thiên Nhược Kỳ đáp.
– Không thể trả lời.
Không có Vân Phi Dương bày mưu đặt kế, nàng sẽ không nói ra binh lính Linh tộc, dù đối phương là Minh chủ Bách Tộc Liên Minh.
Người ta đã không nói, khẳng định có nguyên nhân.
Lâm Viễn Minh không có hỏi thêm, mà ngưng trọng nói.
– Thiên tộc trưởng, Huyết Điện là trường hạo kiếp đối với bách tộc, chúng ta phải đoàn kết lại cộng đồng kháng địch.
Thiên Nhược Kỳ thản nhiên nói.
– Lâm minh chủ, Thiên Dực Tộc ta vẫn đang một mực đối kháng cùng Huyết Điện, diệt vô số phân đà, ngược lại là liên minh cứ yên lặng nhìn thay đổi, không có hành động gì, quả thực làm lòng người rét lạnh.
Lâm Viễn Minh bị nghẹn lời đến im lặng.
“Ai.”
Hắn thở dài.
– Tuy bách tộc thành lập liên minh nhưng thống nhất rất khó, Lâm mỗ dù muốn đấu cùng Huyết Điện lại cũng không thể không bận tâm nhiều việc.
Đừng nhìn Lâm Viễn Minh là Minh chủ liên minh phong quang vô hạn, nhưng khi tác chiến lại phải trưng cầu ý kiến các tộc, nếu như xuất hiện ý kiến bất đồng, sẽ rất khó tiếp tục.
Lần trợ giúp Hữu Hùng nhất tộc này cũng vậy.
Bách Tộc Liên Minh có hai ý kiến trái chiều, một là đồng ý đi cứu, một lựa chọn từ bỏ, tăng cường phòng ngự tổ địa bọn hắn.
Về sau, nếu hắn không nói một câu môi hở răng lạnh được đại bộ phận tộc quần chống đỡ, sợ rằng phải nghị luận thêm lãng phí không ít thời gian.
Nói đơn giản.
Tuy bách tộc thành lập liên minh, Lâm Viễn Minh là minh chủ lại không có quyền lợi tuyệt đối để sai phái bọn họ, hết thảy hành động phải đi qua thương nghị cẩn thận.
– Lâm tiền bối.
Thiên Nhược Kỳ nói.
– Lúc này nếu như bận tâm quá nhiều, làm sao chống lại Huyết Điện.
Lâm Viễn Minh trầm mặc.
Thiên Nhược Kỳ lắc đầu.
– Lâm tiền bối, thứ vãn bối nói thẳng, lấy tính tình ngươi không thích hợp làm minh chủ.
Đây không phải nhục nhã, mà ăn ngay nói thật.
Lâm Viễn Minh cũng không tức giận, bất đắc dĩ nói.
– Lâm mỗ cũng bị các tộc đẩy lên.
Chẳng ai hoàn mỹ.
Làm truyền kỳ một thời đại, hắn có tư chất cực cao, có tu vi cực mạnh, nhưng trên việc quan sát, quyết định toàn cục thì chưa hẳn xuất sắc.
Thiên Nhược Kỳ nói.
– Đã không thích hợp thì nên nhường vị để người thích hợp hơn đến làm minh chủ, suất lĩnh mọi người đối kháng Huyết Điện.
Lâm Viễn Minh hỏi.
– Thiên tộc trưởng có nhân tuyển thích hợp?
– Có.
– Người nào?
Thiên Nhược Kỳ hơi chút trầm ngâm, nói.
– Vân Phi Dương.
– Vân Phi Dương?
Lâm Viễn Minh khẽ giật mình, tiếp theo lắc đầu.
– Kẻ này đã chặt đứt thất tình lục dục, không có tình cảm, người cũng biến mất không còn tăm tích, há có thể thống lĩnh bách tộc tác chiến cùng Huyết Điện.
“Ai.”
Thiên Nhược Kỳ thở dài.
Nếu như tên kia không có chặt đứt thất tình lục dục, không có biến mất, hoàn toàn có nhậm chức minh chủ lãnh đạo bách tộc đối kháng Huyết Điện.
– Huống chi.
Lâm Viễn Minh lại nói.
– Vân Phi Dương chính là dòng chính đời ba Vân Vực, để hắn làm minh chủ, sợ rằng khó phục tùng kẻ dưới.
Lời này nói ra ý tưởng của mọi người.
Bách tộc tổ kiến liên minh, sao đề cử Lâm Viễn Minh làm minh chủ? Còn không phải xem ở bối phận cao, tu vi mạnh của hắn.
Nếu đổi thành một võ giả khác, khẳng định sẽ phản đối, từ đó khó thống nhất ý kiến.
– Lâm minh chủ.
Nhưng vào lúc này, Dịch tiên sinh từ bên ngoài đi tới, lên tiếng.
– Dã tâm Huyết Điện diệt bách tộc rõ rành rành, lúc này nếu còn suy nghĩ lợi ích của chính mình, sớm muộn gì cũng sẽ tan rã từng cái.
– Các hạ là?
Lâm Viễn Minh hỏi.
Dịch tiên sinh đứng thẳng người, đáp.
– Mưu sĩ dưới trướng Vân thành chủ.
– Vân thành chủ?
Lâm Viễn Minh có chút mờ mịt.
Thiên Nhược Kỳ giải thích.
– Dịch tiên sinh là thủ hạ Vân Phi Dương, lúc trước diệt phân đà Huyết Điện cùng cứu viện Hữu Hùng nhất tộc chính là hắn phụ trách.
Lâm Viễn Minh tỉnh ngộ, chắp tay nói.
– Nguyên lai vị bằng hữu này là người tài ba phía sau Thiên tộc trưởng, thất kính, thất kính.
Đừng nhìn tu vi Dịch tiên sinh không cao, nhưng đối mặt nửa bước Đại Đạo Huyền Tiên, lại không luống cuống, nói.
– Lâm minh chủ, theo Dịch mỗ suy đoán, tiếp theo, Huyết Điện sẽ tấn công Hóa Vũ Vực, còn mời sớm chuẩn bị.
– Hóa Vũ Vực?
Lâm Viễn Minh nhíu mày.
Nơi này cách Hữu Hùng nhất tộc không xa.
– Cáo từ!
Hắn lúc này rời khỏi Thiên Dực Vực, lên đường trở về tổ địa Hữu Hùng nhất tộc, nơi đại quân đang đóng quân.
– Dịch tiên sinh.
Thiên Nhược Kỳ nói.
– Ngươi cảm thấy, Bách Tộc Liên Minh có thể sớm đuổi tới trợ hóa giải nguy cơ?
Dịch tiên sinh nói.
– Nếu như có thể đuổi tới thì chứng minh còn có thể cứu, nếu như đuổi không đến thì chứng minh bệnh đã nguy kịch.
Thiên Nhược Kỳ trầm mặc.
Không bao lâu, có tin tức truyền đến.
Hóa Vũ Vực bị Huyết Điện công kích, Bách Tộc Liên Minh không thể điều động viện quân đuổi đến kịp lúc, toàn bộ cao tầng cùng dòng chính Hóa Vũ nhất tộc chiến tử, tổ địa triệt để luân hãm.
Rõ ràng cho tin tức, tại sao viện quân không tới?
Rất đơn giản, sau khi Lâm Viễn Minh trở về, báo việc này cho cường giả các tộc, kết quả vì muốn nghị luận thảo luận, từ đó bỏ lỡ thời cơ cứu viện tốt nhất.
Thiên Nhược Kỳ xem như triệt để ý thức được Bách Tộc Liên Minh chính là một đống bùn nhão không dính tường, chỉ nhờ bọn họ đối kháng Huyết Điện, hoàn toàn không thể.
– Thiên tộc trưởng.
Dịch tiên sinh nói.
– Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính chúng ta.