Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2396
“Xoát!”
Vân Phi Dương xếp bằng trong Tịnh Thổ chầm chậm mở mắt, hai đạo ánh sáng màu vàng lóe lên một cái rồi biến mất, quanh thân lần nữa hiện ra khí tức cẩn trọng.
Đi qua mấy canh giờ cảm ngộ, hắn đã nhìn trộm ra kinh văn chi ý Ngã cùng Vô Ngã song Thụ.
Cái này phải cảm tạ Lão Tử Bất Bại, bởi vì không phải hắn dọa Kim Sí Đại Bằng Điểu sợ chạy, chỉ bằng vào một người Thiên Nhược Kỳ, không thể tranh thủ nhiều thời gian như vậy.
“Xoát!”
Vân Phi Dương đứng dậy, ánh mắt nóng rực.
– Tứ Khô Tứ Vinh đã lĩnh hội sáu Thụ, chỉ cần tìm được hai thụ sau cùng thì có thể đại công cáo thành!
Hiện tại hắn có chút kích động, dù sao, nắm giữ kinh văn chi ý bên trong Tứ Khô Tứ Vinh phật thụ liền có khả năng chưởng khống Khô Vinh chi cảnh, khống chế Viễn Cổ hung thú bên trong!
Tiếp tục, tiếp tục!
Vân Phi Dương đè ép tâm tình kích động, bay khỏi vùng tịnh thổ này, tụ hợp cùng Thiên Nhược Kỳ, quyết định tiếp tục tìm kiếm hai phật thụ còn lại.
– Xong việc?
Thiên Nhược Kỳ nhìn thấy hắn hỏi.
“Ừm.”
Vân Phi Dương gật đầu.
” “
Thiên Nhược Kỳ im lặng.
Tứ Khô Tứ Vinh bên trong Khô Vinh chi cảnh ẩn chứa phật pháp cao thâm, mấy chục vạn võ giả đều chưa có người có thể lĩnh hội, trước mặt hắn lại tuỳ tiện có thể tìm hiểu, thực khó tin.
Vân Phi Dương phát hiện Lão Tử Bất Bại, thấy tà khí phát ra quanh thân tên kia càng dày đặc so với lúc trước, cười nói.
– Quả nhiên, vẫn kháng được!
Thiên Nhược Kỳ nhỏ giọng nói.
– Hắn vừa rồi chỉ dựa vào ánh mắt đã đem dọa Kim Sí Đại Bằng Điểu chạy.
– Thật sao?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Lợi hại như vậy!
Thiên Nhược Kỳ nhắc nhở.
– Người này quá tà, ngươi tốt nhất cách xa hắn một chút.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương cười cười, nói.
– Chúng ta đi phương Bắc, tìm kiếm hai phật thụ khác.
Hắn cũng muốn cách Lão Tử Bất Bại xa một chút, nhưng là địch nhân vốn có lẫn nhau, dù tách ra chân trời góc biển, sớm muộn gì cũng sẽ gặp, phân cao thấp, phân ngươi chết ta sống.
– Vân Phi Dương.
Lão Tử Bất Bại theo phía sau, nói.
– Tìm ra Đại Đạo Quả, ta cần một khỏa.
Đây là nguyên nhân hắn theo tiến vào Khô Vinh chi cảnh.
Dù sao, nếu có thể dựa vào quả thực ngưng tụ Đạo Thân, có trợ giúp rất lớn đối với con đường tu luyện!
Vân Phi Dương.
– Yên tâm đi, đã cùng một chỗ tiến vào, tìm được Đại Đạo Thụ, lại có Đại Đạo Quả, người người đều có phần.
Thiên Nhược Kỳ mừng rỡ không thôi.
Tiến vào Khô Vinh chi cảnh, tất cả đều vì lo lắng cho Vân Phi Dương, nếu như có thể đạt được Đại Đạo Quả, tự nhiên cầu còn không được.
Ba người một đường hướng bắc.
Trong lúc đó, tự nhiên không kinh động Viễn Cổ hung thú trấn thủ Tịnh Thổ.
Có lẽ kiêng kị tà mị khí tức phát ra quanh thân Lão Tử Bất Bại, chúng chỉ có thể co lại từ một nơi bí mật gần đó, không dám lao ra.
Nói thật, không ra là lựa chọn sáng suốt, bởi vì, lúc này Vân Phi Dương đã lĩnh hội được kinh văn chi ý trong tam Khổ tam Vinh cùng Lão Tử Bất Bại trưởng thành dưới sự chèn ép cúa Phật khí, chưa chắc chiếm được tiện nghi.
Đương nhiên.
Cũng có đui mù.
Khi ba người đến một Tịnh Thổ, Viễn Cổ hung thú trấn thủ nơi đây từ trên cây lao xuống, đó là một đầu quái vật khổng lồ giống như hổ giống như sư, thực lực có thể so với Huyết Điện Đại Tôn Giả.
– Làm sao bây giờ?
Nhìn thấy Viễn Cổ hung thú kia đột kích, Thiên Nhược Kỳ vội nói.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, cười nói.
– Lúc trước ba người chúng ta liên thủ công kích Đại Tôn Giả, khó có thể chiếm chiếm tiện nghi, hôm nay không bằng thử lại lần nữa, nhìn xem có trưởng thành không.
“Keng!”
Huyết kiếm Lão Tử Bất Bại ra khỏi vỏ, hiển nhiên dùng hành động nói ra ý kiến của mình —— chiến!
“Xoát!”
“Xoát!”
Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ lấy binh khí ra.
Có lẽ từng có kinh nghiệm liên thủ, ba người cùng nhau bạo phát khí tức càng thêm ăn ý.
“Rống!”
Viễn Cổ hung thú gào thét một tiếng, há miệng máu, trong nháy mắt phun ra ba đạo ánh sáng cường thế phân biệt công ba người.
– Lục Thiên Kiếm chi cảnh!
Lão Tử Bất Bại xuất chiêu trước một bước, kiếm ảnh đầy trời cấp tốc tràn ngập, nổ vang đánh tới ánh sáng.
Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ theo sát phía sau, mỗi người thi triển vũ kỹ.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Tiếng nổ mạnh vang lên trong mảnh đất hư vô mờ mịt, cường thế kiếm ý, đao ý điên cuồng tràn ngập hình thành từng tầng liên y ba động mắt trần có thể nhìn thấy.
– Kiếm ý hai người này lại mạnh hơn rất nhiều!
Thiên Nhược Kỳ âm thầm cả kinh.
Mạnh này không chỉ mạnh một điểm, mà mạnh không ít!
Vân Phi Dương mạnh bởi vì thủy chung tìm hiểu kiếm ý Đại Đạo Huyền Tiên ngưng tụ.
Lão Tử Bất Bại mạnh là lúc trước đối kháng cùng Phật khí, kinh mạch huyết dịch không ngừng tăng lên.
Nói tóm lại.
Thực lực hai người bây giờ mạnh hơn lúc ở Hóa Tinh Vực không ít.
Nếu như tái chiến tên Đại Tôn Giả kia, tuy nói không thể tuyệt đối thắng được, nhưng ít ra có thể ứng đối.
“Rống!”
Đầu Viễn Cổ hung thú kia sau một phen đối kháng cùng ba người, ánh mắt lấp lóe vẻ kiêng kị, như ý thức được thực lực ba nhân loại có chút mạnh.
Vấn đề này, đồng loại hắn đã sớm phát hiện, cho nên một mực trốn trong Tịnh Thổ không có dám ra, hết lần này tới lần khác chỉ có nó nhảy ra.
Làm sao bây giờ?
Đầu Viễn Cổ hung thú kia cân nhắc lợi hại, cuối cùng lựa chọn rút về Tịnh Thổ.
– Muốn chạy?
Thấy nó quay người lui lại, ba người Vân Phi Dương nắm lấy binh khí, bạo phát khí tức cường thế giết tới.
– Cửu Thiên Kiếm!
– Nếu ta thành kiếm, thiên hạ vô kiếm!
– Đại Phá Diệt thuật!
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Một lúc lâu sau.
Vân Phi Dương ngồi trên đầu Viễn Cổ hung thú trên vùng tịnh thổ, nói.
– Tới đây, dung nhập linh hồn vào bức tranh.
” “
Trong lòng Viễn Cổ hung thú kêu khổ thấu trời.
Sớm biết ba tên nhân loại này mạnh như vậy, mình đã không đi ra, nên tiếp tục trốn một bên rồi.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc chữa hối hận, đối mặt ba võ giả hữu duyên cùng Thiên, nó bị cuồng loạn một trận, cuối cùng chỉ có thể khuất phục, trở thành khế ước thú của Vân Phi Dương.
Chắc có người sẽ hỏi.
Ba người Vân Phi Dương hiện tại liên thủ có thể chiến thắng Huyết Điện Đại Tôn Giả?
Cái này khó mà nói, dù sao, Viễn Cổ hung thú trước mắt dù có thể so với Đại Tôn Giả, chung quy chỉ là hung thú, trước mặt cường giả chân chính vẫn có khoảng cách.
Nhưng có thể khẳng định, không có lĩnh hội kiếm ý, không có lịch luyện Phật khí, ba người bọn họ dù liên thủ cũng tuyệt không có khả năng chiến thắng đầu Viễn Cổ hung thú này.
– Chúng ta đi thôi.
Hàng phục một con hung thú, ba người Vân Phi Dương tiếp tục xuất phát, lần lượt đi ngang qua rất nhiều Tịnh Thổ, nhưng thủy chung không tìm được song Thụ còn lại.
– Vị trí đúng rồi.
– Làm sao lại không có?
Thiên Nhược Kỳ đi sau đột nhiên ngừng bước, chỉ một chốn cực lạc nơi xa, kích động hô.
– Mau nhìn, là Đại Đạo Thụ!
“Xoát!”
“Xoát!”
Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu nhìn lại, thì thấy trên vùng tịnh thổ phía trước sinh trưởng một gốc đại thụ cành lá rậm rạp!
Thiên Nhược Kỳ chỉ đọc trong sách cổ biết được, Đại Đạo Thụ tồn tại ở Khô Vinh chi cảnh, lại không biết hình thái, sao có thể liếc mắt nhìn ra?
Rất đơn giản, gốc cây kia đứng trên tịnh thổ, quanh thân có nồng đậm Đạo Ý, chỉ hơi chạm đến thì có thể cảm nhận được vô cùng mạnh mẽ!
Giữa thiên địa, đại thụ phát ra Đạo Ý nồng đậm như thế, nếu như không phải Đại Đạo Thụ, vậy thì kỳ quái.
“Ha ha ha!”
Vân Phi Dương cười ha hả.
Hắn khẳng định đây là Đại Đạo Thụ, bởi vì trên nhánh cây treo mấy quả thực cùng giống Đại Đạo quả mình đã từng ăn như đúc!
Mẹ trứng.
Rốt cuộc tìm được Đại Đạo Quả!
“Xoát!”
Đột nhiên, Lão Tử Bất Bại tiến lên.
Vân Phi Dương sớm đã có đề phòng, lúc này giẫm Độ Vân Bộ tiến lên, hai người trong nháy mắt dáng tiến.
Thiên Nhược Kỳ im lặng nói:
– Không phải đã nói, muốn chia đều sao? Làm sao bọn họ một người còn muốn nhanh hơn một người, sợ đi trễ sẽ không có?
Chia đều?
Không có vấn đề.
Nhưng Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại đều có tâm tư riêng, cũng đều có tâm cơ, tự nhiên muốn trước một bước lấy được Đại Đạo Quả, từ đó trở thành một phương có lợi.
Từ điểm đó mà xem, hai người tuy tạm thời hợp tác nhưng vẫn không tin lẫn nhau, vẫn là địch nhân vốn có.