Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2366
Võ giả trên đài quan chiến đã không còn tâm tư xem Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại giao thủ mà đem toàn bộ ánh mắt khóa chặt trên thân bọn người chưởng môn Hóa Tinh phái.
Trời ơi.
Hai người trẻ tuổi giao thủ bên trong.
Lại làm cho hơn ba mươi cường giả trên Đế đồng thời gia trì trận pháp phòng ngự, cái này hùng vĩ cỡ nào, thật không thể tin!
Oanh! Oanh!
Âm thanh giao đấu vẫn đang không ngừng truyền lại, sắc mặt cường giả phụ trách gia trì trận pháp cũng lần lượt biến hóa.
Bọn họ lúc này tuy có thể dựa vào người đông thế mạnh để giữ vững trận pháp, nhưng nghĩ tới hai tên tiểu bối đánh kịch liệt như thế, thì thật khủng bố cùng cực.
-Chư vị.
Chưởng môn Hóa Tinh phái nói.
-Không được thư giãn, ổn định trận pháp!
Mọi người gật đầu, không dám có bất kỳ khinh thường, hết sức chăm chú gia trì trận pháp, từ đó tránh bớt công kích tổn thương cho người vô tội.
Nói thật.
May mà có nhiều cao thủ.
Nếu không, một khi trận pháp nổ tung, không nói sinh ra dư uy, chỉ khí tức bạo lệ cùng nóng rực tràn ngập bên trong cũng đủ để mạt sát võ giả trên đài quan chiến.
Chết không còn gì.
Chưởng môn Hóa Tinh phái đang lo lắng là, loại lực lượng cường thế kia một khi hiện ra, rất có thể sẽ nguy hiểm cho cả Hóa Tinh Thành.
Cường giả khác cũng lo lắng, cho nên vì thành trì nhà mình, vì tộc nhân nhà mình phải liều mạng bảo trì trận pháp!
Có rất nhiều cường giả trên Đế đang gia trì trận pháp, Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại bên trong thì không cố kỵ gì mà toàn diện bạo phát.
Oanh!
Oanh!
Lục Thiên Kiếm Ảnh cùng Tam Thiên Hỏa Diễm trong không gian nhỏ lần lượt điên cuồng đập vào nhau, tràng diện chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
…
Các cường giả dần dần ổn định trận pháp, hơi chút phân tâm quan sát trận chiến, nhìn thấy kiếm ý lạnh lùng cùng hỏa diễm nóng rực điên cuồng giao phong, tâm thần đều rung động.
Hai người trẻ tuổi này thấu phát khí tức cùng lực lượng mạnh hơn xa mình, muốn giao thủ sợ là khó địch nổi mười chiêu.
Những người dự thi cũng nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Một khắc này, bọn họ rốt cục ý thức được chênh lệch giữa mình và hai người bọn họ vô cùng to lớn!
…
Giao thủ cường hãn hơn nữa, chung quy cũng có thời điểm kết thúc.
Tại khu vực trận pháp bao phủ, kiếm ý không ngừng va chạm, lực lượng cùng khí tức dần dần nhược hóa.
Sức ép lên hơn ba mươi tên Đế Gia trì trận pháp cũng biến mất, bọn họ thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nói thật.
Bọn họ thật may mắn.
May mắn lúc hai người kia giao thủ, chỉ dùng Lục Thiên Kiếm chi cảnh cùng Tam Thiên Hỏa Diễm, không có dùng tầng thứ cao hơn để chiến đấu.
Ánh mắt võ giả xem chiến tập trung trong trận pháp trên đài giao đấu, tập trung tại Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại.
Hai người vẫn bảo trì khoảng cách nhất định.
Trải qua một trận giao thủ khủng bố mà bọn hắn một chút việc đều không có.
Không phải chứ?
Xuất động hơn ba mươi tên trên Đế đến gia trì trận pháp.
Hai người đối kháng lại không phân ra cao thấp, không phân ra thắng bại?
Hô!
Đột nhiên, Lão Tử Bất Bại thở ra một ngụm trọc khí, tay phải cầm kiếm thả lỏng, thản nhiên nói.
-Ngươi lại thắng ta nửa chiêu.
Vân Phi Dương cười nói.
-Nếu như sinh tử chiến, ai thắng ai thua còn khó nói.
Bang.
Lão Tử Bất Bại thu huyết kiếm vào, thản nhiên nói.
-Thua nửa chiêu cũng là thua, ta sẽ không lấy cớ.
Nói xong hắn đứng dậy đi xuống đài giao đấu.
Khi hắn vừa đi qua trận pháp, đáp xuống mặt đất, cả người giống như già nua không ít trong nháy mắt.
Đây không phải lão.
Mà tinh bì lực tẫn.
Trong lúc đối kháng Tam Thiên Hỏa Diễm của Vân Phi Dương, tuy hắn không ở vào thế yếu tuyệt đối, nhưng vẫn bị ép một bậc, tiêu hao gần chín thành năng lượng trong tiên hạch.
Tiếp chiến?
Đã không thể nào.
Cho nên chỉ có thể lựa chọn đi xuống, lựa chọn nhận thua.
Năm đó trên lôi đài tại Tiên Đế chi tranh, hắn cũng như thế, tuy không cam tâm nhưng cũng không thể tránh được.
…
Vân Phi Dương thắng.
Hắn cũng phải trả giá lớn, tiêu hao đến chín thành năng lượng.
Tinh thần của hắn sở dĩ tốt như vậy bởi vì bên trong thân thể còn có một tiên hạch khác tồn tại.
Như thế.
Lão Tử Bất Bại cũng không thua do chiêu thức kia, mà thua về số lượng tiên hạch.
…
Vân Phi Dương thủ thắng, tấn cấp vòng thứ năm.
Chưởng môn Hóa Tinh phái sau khi bình tĩnh, tuyên bố người dự thi khác tiếp tục trận đấu.
Nhưng tiếp theo, các trận giao đấu tiếp theo bất luận đánh kịch liệt cỡ nào, võ giả quan chiến đều tỏ vẻ tẻ nhạt vô vị.
Sau hai canh giờ.
Vòng thứ tư giao đấu kết thúc, 20 võ giả thành công tiến vào vòng tiếp theo, bắt đầu chọn thẻ số.
Một khắc này.
Người dự thi trên đài đều âm thầm cầu nguyện, đụng phải ai cũng được, tuyệt đối đừng đụng phải Vân Phi Dương!
Trận chiến đấu vừa rồi quá kinh khủng, bọn họ dù biết thể lực tên kia đã hết, nhưng cũng không muốn giao thủ cùng hắn.
Mười chín người, chung quy vẫn có một người phải bắt cặp với hắn.
Sau khi rút xong thẻ số, Huyết Thập Nhất chính là đối thủ của Vân Phi Dương.
…
Nhìn lấy thẻ số mười ba của mình, lại nhìn thẻ số mười hai trong tay Vân Phi Dương, Huyết Thập Nhất chợt cảm thấy phỏng tay.
-Đường chủ!
Huyết Thập Bát truyền âm khích lệ.
-Tiểu tử kia vừa rồi trải qua một phen ác chiến, thể lực khẳng định tiêu hao, thừa thế xông lên giải quyết hắn!
-Ừm!
Ánh mắt Huyết Thập Nhất lấp lóe chiến ý, chờ lúc chưởng môn Hóa Tinh phái hô lên bắt đầu, hắn hùng tâm bừng bừng leo lên đài giao đấu.
-Rốt cục cũng đụng phải người Huyết Điện.
Vân Phi Dương vừa nghĩ vừa đi lên sân đấu, khóe miệng hiện ra ý vị thâm trường mỉm cười.
Huyết Thập Nhất thấy thế, trong lòng dâng lên bất an.
Võ giả đẳng cấp càng cao dự cảm càng chuẩn xác, sau khi trận đấu bắt đầu, Vân Phi Dương mở ra cường thế công kích, ép hắn chỉ có thể thở dốc.
-Ngọa tào!
-Tên này còn sức?
-Quá khoa trương?
Nhìn thấy Vân Phi Dương vẫn cường thế, hoàn toàn không giống tiêu hao thể lực, võ giả xem chiến nhất thời trừng mắt.
-Quả nhiên…
Lão Tử Bất Bại thối lui đến chỗ tối, nói thầm.
-Tên này còn có thể tái chiến.
Oanh! Oanh!
Vân Phi Dương đang trên đài tỷ đấu điên cuồng xuất thủ, Huyết Thập Nhất bắt đầu thì bị áp chế, đừng nói phản kích, chỉ phòng thủ cũng đang cố hết sức.
-Sắp thua rồi!
Huyết Thập Bát bất đắc dĩ lắc đầu.
Thua thì thua.
Tên này ôn hòa hơn Lão Tử Bất Bại rất nhiều, mặc dù đường chủ thua nhưng chí ít còn có thể sống…
Phốc ——
Đột nhiên, tay phải Vân Phi Dương trực tiếp xuyên thủng ngực Huyết Thập Nhất, để sắc mặt Huyết Thập Bát đột nhiên ngốc trệ, suy nghĩ cũng ngưng đọng.
Dòng chính Vân Vực luôn luôn muốn đánh cho đối thủ chịu thua, vì sao lại hạ độc thủ!
-A!
Huyết Thập Nhất thống khổ hét thảm.
Cùng lúc đó, máu trong cơ thể hắn bị thu lấy điên cuồng, dần dần hội tụ vào một chỗ.
Đây là…
Thần thông của Luyện Huyết nhất tộc ta!
Ánh mắt Huyết Thập Nhất tan rã nhìn lấy Vân Phi Dương, thời khắc tư duy phai mờ bỗng nhiên cảm thấy được ánh mắt tên này rất quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào.
Là ai…là ai…là ai?
Trước khi thân thể ngã xuống, đường chủ phân đường Hóa Tinh Vực rốt cục nhớ được ánh mắt này rất giống Quan Sơn Bá!
Hiểu rõ, đã hiểu rõ.
Quan Sơn Bá là Vân Phi Dương!
Huyết Thập Nhất muốn truyền tin tức này ra ngoài, truyền cho Huyết Thập Bát, nhưng chưa kịp hành động, tư duy đã triệt để phai mờ.