Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2364
Dù người dự thi bên Huyết Điện cũng không hy vọng gặp phải Vân Phi Dương hay Lão Tử Bất Bại ở vòng thứ tư, dù sao, thực lực hai người này quá mạnh.
Sau khi rút số, hai người trở thành đối thủ của nhau, đây là điều khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều vui lòng.
-Thật phiền phức.
Thiên Nhược Kỳ hơi nhíu mi.
Thực lực người trẻ tuổi cõng huyết kiếm kia vô cùng khó lường, Vân Phi Dương tuy có thể thắng nhưng sợ cũng cần đánh đổi khá nhiều, đối với các trận giao đấu về sau sẽ rất bất lợi.
Có thể thắng sao?
Hiện Vân Phi Dương đang suy nghĩ không phải vấn đề này.
Điều hắn cân nhắc là Lão Tử Bất Bại có thể đánh thoải mái với mình hay không!
Đối thủ giao đấu cả ba trận quá yếu, muốn làm nóng người cũng không có, dạng đại hội luận võ này đối với Vân Phi Dương mà nói không có một chút ý nghĩa gì.
Hắn khát vọng một trận chiến quy cách cao, khát vọng đối thủ cường đại.
Mà tên kia là số mệnh chi địch của mình, từng nhiều lần giao phong, Lão Tử Bất Bại hẳn sẽ không để cho mình thất vọng.
Vân Phi Dương càng nghĩ càng phấn khởi, ánh mắt lấp lóe như hỏa diễm nóng rực.
Tên này còn có kế hoạch nhằm vào Huyết Điện, nhưng đối thủ chiến đấu trước mặt làm kế hoạch không còn quan trọng nữa, dù sao danh hào Chiến Thần cũng không phải vô duyên vô cớ mà có.
Lão Tử Bất Bại cũng như thế.
Hắn quên rằng mình muốn nhằm vào Huyết Điện, điều hắn vô cùng chờ mong bây giờ là nhanh chóng chiến đấu với Vân Phi Dương, có thể cùng số mệnh chi địch quyết một trận thắng thua.
Hai kẻ hiếu chiến này gặp nhau ngay vòng thứ tư, một trận giao đấu đặc sắc không thể tránh.
…
-Vòng chiến đấu thứ tư, bắt đầu!
Chưởng môn Hóa Tinh phái hô, chính thức mở màn vòng giao đấu thứ tư.
Xoát! Xoát!
Rất nhiều người dự thi nhao nhao lên đài.
Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại cũng tới lôi đài giao đấu, bọn họ cách xa nhau mấy trượng, ánh mắt trở nên nóng rực, quanh thân bị chiến ý mãnh liệt bao phủ.
Vù vù!
Hai cỗ khí tức khác biệt đan vào một chỗ sinh ra giao phong kịch liệt, trong nháy mắt để không khí xung quanh bị đè nén cực độ.
Người dự thi đang chuẩn bị chiến đấu thì bị khí tức lộng hành quấy rối nhất thời rất cảm thấy áp lực, sắc mặt trở nên khó nhìn.
-Lạy trời!
-Chỉ đối kháng khí tức mà đã mãnh liệt như thế sao?
-Giao phong giữa hai người, sợ là rất kịch liệt!
Rất nhiều cường giả cảm nhận được khí tức thì tranh nhau nghị luận.
Người dự thi gần đấy còn áp lực, còn phiền muộn hơn, dù sao bị làm nhiễu như vậy còn thế nào đi giao đấu được?
Thậm chí bọn họ còn lo lắng, một khi hai tên đó đánh nhau, lực lượng phóng xuất ra có thể tác động đến mình hay không?
Chưởng môn Hóa Tinh phái cũng ý thức được nếu hai người trẻ tuổi này giao phong sẽ rất kịch liệt, lúc này tuyên bố.
-Người dự thi khác lui ra, chờ bọn họ phân ra thắng bại sẽ tái chiến!
Xoát! Xoát!
Vừa dứt lời, những người dự thi nhao nhao lui ra.
-Đường chủ.
Huyết Thập Bát truyền âm.
-Tổng bộ để mắt tới hai người kia, thực lực họ không đơn giản!
Vẻ mặt Huyết Thập Nhất nghiêm túc nói.
-Cho nên muốn đối phó bọn hắn vẫn phải trông cậy vào Đại Tôn Giả, nếu chúng ta động thủ thì chỉ đi chịu chết.
…
Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại vẫn chưa động thủ, vẻn vẹn chỉ có khí tức giao phong đã để thần sắc rất nhiều võ giả đại biến, có thể thấy được thực lực bọn họ bưu hãn bao nhiêu.
Võ giả quan sát trở nên kích động, hưng phấn.
Bọn họ vô cùng chờ mong, không biết một khi hai người họ giao thủ có thể đặc sắc đến đâu?
Càng chờ mong thì càng nhìn hết sức chăm chú.
Nhưng để mọi người sụp đổ là, sau khi Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại lên sân khấu vẫn thủy chung dùng khí tức chém giết nhau, căn bản không có dấu hiệu động thủ.
Chiến đấu đặc sắc cần ấp ủ.
Chờ được, chờ được.
Rất nhiều võ giả tự an ủi mình, nhưng mà, hai người đứng trên lôi đài nửa canh giờ vẫn chỉ lấy khí tức đối kháng, trong gió nhất thời lộn xộn.
Đại ca.
Các ngươi rốt cuộc có đánh nhau không!
Đối phương nhìn nhau thế này có ý gì?
Rất nhiều người rất nóng lòng.
Nhưng cường giả chân chính vẫn chăm chú nhìn không chuyển mắt, theo khí tức xuất hiện thì đoán ra, tuy giờ phút này hai người họ không động thủ nhưng đã mở ra chiến đấu rất kịch liệt!
Mà loại chiến đấu này chính là linh hồn giao phong cấp độ sâu.
Cường giả chân chính giao đấu, lực lượng đối kháng là một bộ phận, linh hồn đối kháng cũng là một bộ phận, trước mặt có thể nhìn bằng mắt thường dùng thị giác hưởng thụ, còn nếu không nhìn thấy chỉ có thể theo khí tức mà cảm thụ.
Vù vù!
Trên đài giao đấu, hai cỗ linh hồn lực không cách nào thăm dò như hai Thượng Cổ Hung Thú đang điên cuồng va chạm chém giết nhau.
Không gian biến hóa càng nặng nề, càng đè nén.
Bành!
Đột nhiên bàn đá băng liệt.
Hưu! Hưu!
Tạch tạch tạch ——
Từng khối đá vụn treo lên bị khí tức khủng bố đè xuống hóa thành bột mịn.
Võ giả phổ thông nhìn thì không hiểu tại sao, nhưng cường giả chân chính nhìn thì hãi hùng khiếp vía, cũng âm thầm nghĩ nếu có người xâm nhập lôi đài kết cục khẳng định sẽ rất thảm.
Linh hồn lực của Vân Phi Dương rất mạnh, Thiên Nhược Kỳ biết, nhưng không nghĩ tới tên áo đen kia đối kháng với hắn lại không hề rơi vào thế hạ phong!
-Vậy ra trên đời này quả thật có kẻ yêu nghiệt như tên kia.
Thiên Nhược Kỳ âm thầm cảm thán.
…
Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại dùng linh hồn giao phong, chỉ chấn vỡ sàn nhà cũng không mang đến cảnh đẹp ý vui chiến đấu gì, điều này khiến rất nhiều võ giả cảm thấy rất nhàm chán.
Nhưng biểu hiện trên mặt người dự thi quan chiến thì biến sắc.
Bọn họ ý thức được, linh hồn lực của mình so với bất kỳ ai trong hai người bọn họ cũng đều sẽ bị bạo thành một đống phân.
May mắn thay hai người sớm đã bắt cặp giao đấu, quyết một trận thắng thua tại vòng thứ tư.
Nếu không, gặp được bọn họ thì làm sao thắng được!
Thực lực của Vân Phi Dương và Lão Tử Bất Bại khiến cho người dự thi rung động.
Hai người giao thủ sớm để cho bọn hắn nhìn thấy hi vọng, dù sao, muốn phân thắng bại, miễn không ác đấu tất nhiên tiến vào vòng tiếp theo cũng sẽ bị tiêu hao không ít.
Là thế này phải không?
Trên lý luận mà nói là như thế.
Nhưng lý luận chung quy vẫn là lý luận, đụng phải Vân Phi Dương không theo lẽ thường thì cuối cùng vẫn không tốt.
Huống chi, Lão Tử Bất Bại cũng không thể so sánh.
Vù vù!
Trên đài giao đấu, linh hồn lực hai người bọn họ không ngừng tăng cường quấy rối không gian, hình thành từng đợt cuồng phong.
Mà loại đối kháng này, tiếp tục trọn vẹn nửa canh giờ mới bắt đầu thu liễm.
Đợi gió êm sóng lặng, sau khi toàn bộ áp lực tiêu tán, Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại đều thối lui hai bước, đối phương đều nhìn nhau, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Không phân thắng thua.
Đúng vậy.
So đấu linh hồn gần một canh giờ, hai người ai cũng không có chiếm một chút hạ phong nào.
Xoát!
Lão Tử Bất Bại nhẹ nhàng đưa tay, huyết kiếm ra khỏi vỏ, khí tức thấu phát khát máu, nói.
-Năm đó Tiên Đế chi tranh bại ngươi nửa chiêu, hôm nay ta sẽ đòi lại.
Ông! Ông! Ông!
Trong khoảnh khắc, vô số kiếm ảnh đỏ như máu tràn ngập ra như khổng tước vễnh đuôi, tại hiện trường giao đấu càng tràn ngập kiếm ý cường thế!
Lục Thiên Kiếm chi cảnh?
Theo khí thế hình như càng mạnh hơn lúc Tiên Đế chi tranh.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, tay phải mở ra, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm theo hư không phiêu nhiên hiện ra, kiếm ý lạnh lùng lại ngạo nghễ.