Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2361
Kế hoạch của Vân Phi Dương là tìm cách giết chết Đại Tôn Giả, Lão Tử Bất Bại cũng muốn nh vậy.
Cuối cùng hai người quyết định, phải xuất thủ trước khi đến tổng bộ Huyết Điện.
Thiên Nhược Kỳ cũng nhận được tin, cau mày.
-Ngươi và ta liên thủ có thể giết chết Đại Tôn Giả?
Vân Phi Dương cười nói.
-Nếu như lại thêm một võ giả có thực lực không khác gì ta, cô có tin hay không?
-Người nào?
Thiên Nhược Kỳ hiếu kỳ.
Vân Phi Dương không có nói Lão Tử Bất Bại ra, mà chỉ nói.
-Thì hỏi cô, có tin hay không?
Thiên Nhược Kỳ hơi chút trầm mặc, nói.
-Nếu quả thật có thêm một võ giả có tu vi tương tự ngươi, ba người chúng ta chắc có thể giải quyết Đại Tôn Giả.
Vân Phi Dương cười nói.
-Chứ sao nữa.
Đại Tôn Giả tổng bộ Huyết Điện phái đến sợ rằng sẽ không nghĩ tới mình sẽ bị một người do Thiên Mệnh chọn lựa, một người Thiên Mệnh không lường trước, lại thêm tộc trưởng Thiên Dực Tộc để mắt tới.
Vân Phi Dương tiếp tục ở lại khách điếm.
Trước giờ bắt đầu đại hội luận võ, tiểu nhị đưa tới một phong thư.
-Công tử, có người gửi đến một phong thư.
-Ồ?
Vân Phi Dương tiếp lấy, mở thư ra phát hiện bên trong là thiệp mời, địa điểm là Thiên Tinh lầu.
Thiên Nhược Kỳ hỏi.
-Có người mời ngươi ăn cơm?
Vân Phi Dương cười nói.
-Muốn cùng ta đi ăn nhờ ở đậu hay không?
-Không hứng thú.
Thiên Nhược Kỳ đáp.
-Tốt.
Vân Phi Dương nói.
-Vậy mình ta đi dự tiệc.
Đêm đến.
Vân Phi Dương đổi một bộ y phục màu trắng phong độ, nhẹ nhàng tiến về Thiên Tinh lầu, nơi có quy cách cao nhất trong Thiên Tinh Thành.
Sẽ là ai mời đây?
Lúc đang suy nghĩ, hắn đứng trước Thiên Tinh lầu đèn đuốc sáng trưng, nhìn thấy lão giả trước cửa có thì quay người bước đi.
-Vân công tử.
Lý lão thản nhiên nói.
-Đã đến sao lại đi?
Vân Phi Dương ngừng chân, lúng túng nói.
-Vị tiền bối này, chúng ta quen biết nhau sao?
Lão Lý tức giận nói.
-Tiểu tử ngươi cướp của công tử nhà ta, đừng giả bộ hồ đồ.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Lúc trước đi cướp rõ ràng đã ẩn nấp kỹ, sao hắn biết được thân phận mình?
Lão Lý thản nhiên nói.
-Công tử nhà ta đã chuẩn bị tiệc rượu, mời Vân công tử nhanh lên lầu.
Vân Phi Dương nhất thời hiểu rõ, người phát thiệp mời mình đến dự yến tiệc là kẻ đã từng bị mình đánh cướp – Chu Chân Chu công tử.
Ai.
Hắn thở dài một hơi, tiến vào Thiên Tinh lầu, vào một gian phòng cao cấp.
-Vân công tử.
Chu Chân chờ đợi đã lâu, cười nói.
-Chúng ta lại gặp mặt.
Vân Phi Dương tuy có chút cứng ngắc nhưng cũng đặt mông ngồi xuống, chắp tay nói.
-Chu công tử, lúc trước Vân mỗ có nhiều đắc tội, xin hãy tha lỗi.
Chu Chân có chút khó hiểu nói.
-Vân công tử đắc tội ta?
Nhìn thấy ánh mắt mê hoặc kia, Vân Phi Dương liền biết người này đang giả bộ hồ đồ, sau đó cười nói.
-Không có đắc tội qua.
Chu Chân cười nói.
-Đã không có đắc tội qua ta, sao lại xin thứ lỗi.
Vân Phi Dương nói.
-Ta nhận lầm người.
Chu Chân cười cười, bỏ đề tài đó qua một bên, nói.
-Vân công tử chính là dòng chính ưu tú nhất Vân Vực, hôm nay có thể nể mặt tới đây là vinh hạnh của Chu Chân ta.
-Chu thiếu gia nói quá lời rồi.
Vân Phi Dương nói.
Khi nói chuyện thì thấy trên bàn toàn món ngon mỹ vị, hắn nhất thời muốn ăn.
Chu Chân cười nói.
-Vân công tử, đây đều là những món đặc sắc của Thiên Tinh Thành, mời thưởng thức.
-Vậy thì ta không khách khí.
Vân Phi Dương cầm lấy đũa, thật không có khách khí bắt đầu ăn, tốc độ kia tựa như mấy ngày đã không được ăn gì.
Lý lão chờ bên ngoài nhìn thấy tướng ăn vô cùng thê thảm của tên kia, cau mày.
-Dòng chính Vân Vực đều như thế này?
Chu Chân yên tĩnh nhìn Vân Phi Dương, nói.
-Vân công tử, rượu Thiên Tinh Thành cũng không tệ, ngươi có muốn nếm thử.
-Thật sao?
Vân Phi Dương giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, khen.
-Quả nhiên là rượu ngon!
Sau nửa canh giờ.
Vân Đại Tiện Thần bỏ đũa trên bàn, lười biếng ợ một cái no nê, mâm mỹ thực thì bị hắn ăn sạch.
Thịt rượu miễn phí, hắn nhất định có thể ăn thì ăn, có thể uống thì uống.
Chu Chân nói.
-Vân công tử có hài lòng?
-Hài lòng, hài lòng.
Vân Phi Dương cười nói.
-Chu công tử an bài món ngon mỹ vị như thế, hẳn tốn không ít tiền?
Chu Chân cười nói.
-Chút tiền lẻ này trong mắt Chu mỗ căn bản không là gì.
Không phải trang bức mà là có nhiều tiền thật.
Ai.
Vân Phi Dương thở dài một hơi.
-Vân mỗ rất hâm mộ ngươi có tiền như Chu công tử đây.
-Hâm mộ?
Chu Chân lắc đầu, khổ sở nói.
-Sợ Vân công tử không biết, có tiền cũng là một loại thống khổ.
-Nếu có tiền cũng thống khổ…
Vân Phi Dương nói.
-Ta tình nguyện đau thấu tim gan, khổ không thể tả.
Chu Chân cười nói.
-Vân công tử lần này tới Thiên Tinh Thành muốn tham gia đại hội luận võ?
-Đúng vậy.
Vân Phi Dương đáp.
Chu Chân giơ ly rượu lên, cười nói.
-Chu mỗ cầu chúc Vân công tử đoạt được hạng nhất đại hội luận võ.
Vân Phi Dương sảng khoái giơ chén.
-Cảm ơn cát ngôn của Chu công tử.
Chu Chân nói.
-Vân công tử huyết mạch cực cao, quang minh chính đại xuất hiện tại Hóa Tinh Vực không sợ bị người Huyết Điện để mắt tới?
Vân Phi Dương không trả lời vấn đề này, mà cười nói.
-Hình như Chu công tử cũng từng bị võ giả Huyết Điện tập kích.
-Đúng vậy.
Chu Chân nói.
-Tổ chức Huyết Điện này không chỉ coi trọng nhóm tộc quần có huyết mạch mà cũng nhìn túi tiền của ta.
Vân Phi Dương cười nói.
-Nếu nói như thế chúng ta cũng coi như có chung kẻ địch.
Chu Chân lắc đầu.
-Phụ thân thường dạy ta mọi thứ đều phải dĩ hòa vi quý, tuyệt đối không thể trở mặt cùng người khác.
…
Vân Phi Dương im lặng.
Bị người ta khi dễ còn muốn dĩ hòa vi quý, Thông Vận Thương Hội này làm ăn cũng thật vững vàng.
-Vân công tử.
Chu Chân nói.
-Nếu như Chu mỗ gặp nguy hiểm, ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn không?
Vân Phi Dương cười nói.
-Tu vi lão giả bên ngoài tên kia vô cùng cao thâm, Chu công tử có cao thủ như thế này bảo hộ sao có thể gặp nguy hiểm.
-Không có gì tuyệt đối.
Chu Chân nói.
-Có lẽ một ngày kia, Chu mỗ cũng sẽ lâm vào tuyệt cảnh.
Vân Phi Dương cười nói.
-Nếu quả thật Chu công tử có ngày gặp rủi ro, Vân mỗ khẳng định giúp đỡ hết sức.
Chu Chân nâng chén nói.
-Có câu nói này của Vân công tử Chu mỗ yên lòng.
Vân Phi Dương cùng nâng chén, nhưng cũng thầm nghĩ.
-Tên này có phải bị bệnh, ước gì gặp được nguy hiểm? Để cho mình đi cứu?
Một lúc lâu sau.
Vân Phi Dương cơm nước no nê, cáo từ rời đi.
-Lý lão.
Chu Chân đứng tại cửa sổ nhìn xuống bóng lưng đang biến mất dần trong màn đêm,.
-Ta nói không sai, trên đời này vẫn còn người có lương tri.
Lão Lý nói.
-Công tử, mọi người đều sẽ nói lời xã giao.
-Không.
Chu Chân kiên định nói.
-Lời Vân Phi Dương nói cũng không phải xã giao, nếu như ta gặp nguy hiểm, hắn khẳng định sẽ tới cứu.
Lý lão trầm mặc.
Bởi vì hắn biết trước đến nay công tử luôn tin tưởng phán đoán của mình.