Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2348
Vân Phi Dương giao thủ mấy chục hiệp cùng Thiên Nhược Kỳ, sau khi ngừng chiến nhìn trạng thái hai người thì thấy rõ ràng Vân Phi Dương cao hơn nàng một bậc.
Thực ra cũng không thể nói một bậc, nhiều lắm cũng một chút.
Các trưởng lão xem chiến thì rất phiền muộn, dù sao, trong mắt họ, Vân Phi Dương là kẻ không đáng chú ý vậy mà lúc này lại chiếm thượng phong khi giao thủ với tộc trưởng!
Nếu như các nàng biết, lúc tên dòng chính đời ba Vân Vực kia cùng Thiên Nhược Kỳ giao thủ vẫn chưa đấu hết sức sợ rằng rất buồn bực.
Vân Phi Dương xem đối phương là nữ nhân lại là tộc trưởng một tộc nên ẩn giấu thực lực, nếu không, cũng không phải chỉ mạnh hơn một chút.
Xoát!
Thiên Nhược Kỳ lần nữa cầm đao xông lên.
Nàng khó có thể tiếp nhận sự thật đối phương mạnh hơn mình một chút.
-Tốt.
Vân Phi Dương chỉ có thể giơ Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm nghênh tiếp.
Oanh! Oanh!
Hai người nhất thời kịch chiến giữa không trung, mà mấy chục chiêu về sau Thiên Nhược Kỳ càng đánh càng cố hết sức, thể lực cũng dần yếu đi.
Vân Phi Dương nắm giữ hai tiên hạch, ngưng tụ ba ngàn Hỏa Viêm chi thể, càng đánh càng có tinh thần, cũng áp chế tuyệt đối rất nhanh.
Bốn tên cường giả Huyết Điện đường chủ cấp đều bị hắn giết, đối mặt Thiên Nhược Kỳ tất nhiên cũng không vấn đề.
-Thiên tộc trưởng.
Vân Phi Dương chém tới tuỳ tiện phá mất đao khí của đối phương, cười nói.
-Tình hình chiến đấu đã rất rõ ràng, cũng không cần phải tiếp tục đánh chứ?
-Đánh!
Thiên Nhược Kỳ cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, tiếp tục rót lực lượng vào thân đao hình thành đao khí cẩn trọng, nhưng cuối cùng vẫn bị tuỳ tiện phá mất.
Vù vù!
Nàng đứng giữa không trung, hai tay hơi run rẩy, đôi mắt đẹp lại lộ ra vẻ bất lực.
Thực lực từng trên Vân Phi Dương, bây giờ lại bị hắn áp chế, thật khó có thể tiếp nhận.
Các trưởng lão xem chiến cũng đã ý thức được bất luận lực lượng hay trạng thái tộc trưởng đều rõ ràng hạ xuống, đánh tiếp kết quả chính là thua.
Thực lực dòng chính đời ba Vân Vực rõ ràng mạnh hơn tộc trưởng, điều này thật khiến các nàng rất thống khổ, rất khó chịu.
Hô!
Nhưng vào lúc này, Thiên Nhược Kỳ huy động vũ dực bay về phía không trung, hai tay cầm đao, quát lạnh nói.
-Đại Phá Diệt thuật!
-Ngọa tào!
Vân Phi Dương cả kinh nói.
-Cô làm thật à!
Vù vù!
Đột nhiên Hỗn Nguyên Càn Khôn Đao chém ra giữa không trung, pháp tắc chi lực táo bạo mang theo Phá Diệt Chi Lực ầm vang áp xuống, không gian bốn phía bị chấn động đến phân mảnh!
Loại thần thông này bài danh mười vị trí đầu, Vân Phi Dương từng thấy Thiên Nhược Kỳ đã từng thi triển qua lúc đối kháng với Đại Tôn Giả, hắn biết rõ uy lực rất khủng bố nên vội vàng né tránh.
Nhưng …
Tốc độ của hắn tuy nhanh nhưng cũng khó có thể tránh né.
Bởi vì lúc Thiên Nhược Kỳ ngưng tụ Phá Diệt Chi Lực đã khóa chặt, coi như chạy tới chân trời góc biển cũng có thể bị đuổi kịp.
-Kết thúc rồi!
Tất cả trưởng lão cười rộ lên.
Tộc trưởng vận dụng át chủ bài lớn nhất, tuy có chút khi dễ người nhưng sự thật đã thành, chắc chắn tiểu tử kia sẽ thua.
-Đáng giận!
Vân Phi Dương cũng ý thức được mình không trốn thoát, ánh mắt lạnh lùng, tóc đen hóa thành màu trắng, giơ kiếm chém tới, cũng quát.
-Đại Tê Liệt chi vô địch cuồng ngạo kiếm khí!
Đại Tê Liệt chi vô địch cuồng ngạo kiếm khí?
Các trưởng lão nghe vậy khịt mũi coi thường, nghĩ thầm, một thần thông dung hợp kiếm khí cũng dám tự xưng vô địch, thật tự đại.
Vù vù!
Đại Hồn Huyết Mạch bí pháp đệ ngũ biến bạo phát cùng Đại Tê Liệt Thuật gia trì, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xẹt qua hư không, trong nháy mắt phun ra một đạo vô song kiếm khí lạnh lùng.
Nó mạnh cỡ nào?
Rất mạnh, mạnh phi thường!
Trong quá trình kiếm khí ầm vang chém xuống, kiếm ý táo bạo hướng bốn phía khuếch tán, hình thành một cổ năng lượng cuồn cuộn đến mắt trần cũng có thể thấy.
Ông! Ông!
Bội kiếm treo trên không càng kịch liệt đung đưa.
-Đó là cái gì!
-Trời ơi, kiếm khí thật khủng khiếp!
Rất nhiều võ giả có thể nhìn thấy rõ ràng một đạo kiếm khí cường đại ngưng tụ trong tộc điện, kiếm ý thấu phát lực lượng khiến tâm thần bọn hắn rung động!
…
Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ giao thủ đơn giản là luận bàn, bây giờ một bên vận dụng Đại Phá Diệt thuật, một bên lại vận dụng Đại Tê Liệt Thuật, nghiêm chỉnh đến cùng!
Không có cách nào khác.
Thiên Nhược Kỳ cao lạnh quả thật khó có thể tiếp nhận thực lực tên nam nhân thường xuyên bị gác đao trên cổ bây giờ lại mạnh hơn mình, cho nên chỉ có thể sử dụng át chủ bài cứu lấy danh dự.
Vân Phi Dương bị khóa tuy không nghĩ đến sinh tử chiến nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vận dụng thần thông để phá chiêu, nếu bị oanh khẳng định sẽ phải ngỏm củ tỏi.
Vù vù!
Hai loại thần thông gia trì theo phương vị khác nhau gào thét đến, thanh thế mạnh mẽ làm người ta kinh ngạc đến run rẩy!
Ầm ầm!
Cuối cùng, tất cả trưởng lão tận mắt chứng kiến đao khí cùng tê liệt kiếm khí hung hăng đụng vào nhau, năng lượng sinh ra chấn động đến tộc điện run lẩy bẩy.
-Không tốt!
-Như muốn đổ sụp rồi!
Sắc mặt mọi người đại biến, vội vàng phóng thích tiên niệm, cùng nhau gia trì tộc điện, không để dư uy lộng hành quấy rối.
Vù vù!
Đao kiếm chi khí táo bạo vẫn điên cuồng, có thể thấy rõ ràng trên hết thảy diễn võ trường, chung quanh cũng dần dần bình tĩnh lại.
Các trưởng lão Thiên Dực Tộc đang bọc hậu tốt, lúc này chuyển mắt nhìn lại chỉ thấy Vân Phi Dương cùng Thiên Nhược Kỳ lư lửng trên không trung duy trì khoảng cách nhất định với nhau.
Ai thắng, ai thua?
Oa!
Thời khắc đang suy nghĩ bọn họ phát hiện, Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bọn họ rất vui mừng.
Tên này rõ ràng đã bị thương!
Vân Phi Dương gian nan nhấc tay lau đi khóe miệng chảy máu, khổ sở nói.
-Cô thắng, ta thua.
Bang.
Sau khi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm vào vỏ, hắn kéo lấy suy yếu thân thể rời đi.
Các trưởng lão ở hiện trường thấy thế nhất thời vênh váo tự đắc lên, nghĩ thầm.
-Tiểu tử, biểu hiện vừa rồi của ngươi không tệ, nhưng so với tộc trưởng bọn ta vẫn kém chút.
Nhìn bóng lưng đang dần dần bước đi kia, đôi mắt Thiên Nhược Kỳ như rất phức tạp, thầm nghĩ.
-Người thua là ta.
Chỉ có nàng biết, tại thời điểm đập đến, hắn lại rút về không ít kiếm ý.
Cũng chỉ có nàng biết, vừa rồi giao phong dù hắn nhường nhưng cũng chỉ cho thấy mình thật yếu.
Sau khi Vân Phi Dương tỷ thí với Thiên Nhược Kỳ thì bị thương thổ huyết.
Thực lực rõ ràng mạnh hơn đối phương nhưng vì sao muốn nhường bước, chẳng lẽ tên này có khuynh hướng thích bị ngược?
Vân Phi Dương rất bình thường, không có đam mê không tốt.
Hắn làm vậy vì muốn cho Thiên Nhược Kỳ một lối đi, dù sao một đám trưởng lão nhìn lấy, nếu mình đánh bại nàng khẳng định họ sẽ rất mất mặt.
Khi nào thì cao điệu khi nào thì điệu thấp, Vân Đại Tiện Thần hiểu rất rõ.
Cũng may lần này Thiên Nhược Kỳ hiểu rõ ý hắn nên sau khi kết thúc giao đấu liền mang đan dược tốt nhất tới thăm, nói.
-Ngươi không sao chứ?
Vân Phi Dương cười nói.
-Không có việc gì.
Trước mặt bọn hắn biểu hiện như thế nếu như độ thiện cảm không tăng lên, vậy thật không có thiên lý.