Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2277
La Vực.
Một đại vực cách Linh Thanh Vực khá xa, chủ thành La Thành phồn hoa không kém gì Linh Thanh Thành.
Một ngày nọ có một đôi phu thê đi tới, nam chất phác, nữ thanh tú, cho người ta cảm giác rất xứng đôi.
-Kỳ nhi.
Nam tử tướng mạo chất phác nhìn người đến người đi trong nội thành, cười nói.
-La Thành này rất phồn hoa.
Khi nói chuyện tay cũng đưa tới.
Thê tử vô ý thức đi về phía trước hai bước, hai đầu lông mày hiện ra một tia không vui.
Ây.
Nam tử cứng ngắc cười một tiếng.
Hai người xuất hiện đã khiến người qua đường chú ý, nhìn thấy nam nhân muốn bắt tay nữ nhân kết quả bị không để ý tới, nhao nhao lắc đầu cười rộ lên.
Thê tử thanh tú này xem ra không hài lòng đối với phu quân của mình.
-Kỳ nhi, ngươi mệt không?
Nam tử chất phác cười hỏi.
-Nếu không, chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi trước?
Nữ tử vẫn không nói chuyện, chỉ gật đầu.
-Phía trước có một nhà trọ, chúng ta đi xem một chút.
Nam tử chất phác mang theo thê tử đi về phía vừa chỉ, người qua đường xem náo nhiệt nhao nhao thu hồi ánh mắt.
Mỗi ngày, bên trong La Thành đều có không ít người ra ra vào vào, chuyện gì chưa thấy qua? Cho nên cũng sẽ không chú ý mãi hai phu thê nhìn như không thế nào ân ái.
Hai vợ chồng này xác thực không ân ái.
Bởi vì bọn họ đang giả bộ, chính là Vân Phi Dương và Thiên Nhược Kỳ.
Hai người họ đã cải trang dịch dung trà trộn vào đây, Vân Phi Dương tất nhiên hy vọng có thể giả vờ ân ái để không lòi đuôi, nhưng hết lần này tới lần khác Thiên Nhược Kỳ nhất định phải cho mặt lạnh.
Vốn đã chán ghét đồ vô sỉ kia, bây giờ còn muốn giả bộ phu thê cùng hắn, thật sự đấu tranh tâm lý rất lớn.
-Chưởng quỹ, có phòng trọ không?
Vân Phi Dương đi vào khách điếm, sảng khoái đem kim tệ nhét vào trên quầy.
Chưởng quỹ nhìn thấy vội vàng cười nói.
-Có có!
Đây mới là làm ăn bình thường.
Chưởng quỹ nhìn xem Thiên Nhược Kỳ, cười nói.
-Vị công tử này mở hai gian phòng hay một gian phòng?
Vân Phi Dương ẩn ý cười nói.
-Một gian phòng.
Chưởng quỹ cũng là lão sành đời, nhất thời khẳng định đây là phu thê đến nội thành du ngoạn, cho nên lưu loát mở một gian phòng trọ.
-Không tệ, không tệ.
Tiểu nhị dẫn dắt Vân Phi Dương vào phòng trọ, bên trong không tệ để hắn rất hài lòng.
Chỉ là, còn chưa dỡ xuống phần ngụy trang chất phác thì Hỗn Nguyên Càn Khôn Đao đã gác trên cổ hắn.
Thiên Nhược Kỳ lạnh lùng nói.
-Tại sao không đặt hai gian phòng?
Vân Phi Dương nói.
-Thiên tộc trưởng, chúng ta bây giờ là vợ chồng, mở hai gian phòng sẽ cho người sinh nghi.
Xoát!
Thiên Nhược Kỳ thu đao nói.
-Đúng thế.
…
Vân Phi Dương muốn thổ huyết.
Sự việc đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, IQ của tộc trưởng này đúng là không ai bằng.
Hay là nói, thượng thiên cho nàng một gương mặt mỹ lệ, một đôi vũ dực trắng noãn nhưng lại không cho một cái đầu để suy nghĩ?
-Bước kế tiếp như thế nào?
Thiên Nhược Kỳ nói.
Có thể chịu đựng giả bộ làm phu thê với Vân Phi Dương, tất nhiên hi vọng nhanh điều tra ra vị trí Huyết Điện phân đà.
-Không vội, không vội.
Vân Phi Dương cười nói.
-Mấy ngày kế tiếp, chúng ta cứ du ngoạn trong thành trước đã.
Thiên Nhược Kỳ cau mày nói.
-Huyết Điện gần đây nhiều lần hành động, nguy hại các đại tộc, ngươi còn có tâm tư du ngoạn?
Vân Phi Dương nói.
-Không du ngoạn làm thế nào thấy được ẩn tàng bí mật trong thành này chứ.
Du ngoạn là không thể.
Hắn chủ yếu nhờ vào đó tới yểm hộ, từ đó tìm hiểu La Thành.
-Tốt thôi.
Thiên Nhược Kỳ thỏa hiệp nói.
Đã tới nơi này, lại giả bộ thành phu thê, nàng ngược lại muốn xem xem, người quân sư này đến cùng có năng lực gì.
Ở tại khách điếm khẳng định phải nghỉ ngơi.
Nhưng có một vấn đề lớn, hai người cũng không phải phu thê chân chính, trong một phòng làm thế nào để ngủ đây?
Vân Phi Dương rất biết điều, hắn xếp bằng ngồi trên bàn, bắt đầu tu luyện, còn Thiên Nhược Kỳ ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, cả hai giữ khoảng cách nhất định với nhau.
Hôm sau.
Hai người rời khỏi khách điếm, bắt đầu du ngoạn trong thành.
Liên tiếp mấy ngày, Vân Phi Dương đã nhớ hết đường lớn, đường nhỏ, đến cả một cái ngõ hẻm trong La Thành cũng nhớ rõ.
-Có thu hoạch gì rồi?
Thiên Nhược Kỳ hỏi.
Vân Phi Dương lắc đầu nói.
-Vẫn chưa có thu hoạch.
Thiên Nhược Kỳ lạnh lùng nói.
-Theo ta thấy, không cần điều tra trong bóng tối, trực tiếp hủy diệt tòa thành trì này có lẽ có thể bức ra người của Huyết Điện.
-Xuất thủ như vậy sẽ chỉ làm bị thương người vô tội.
Vân Phi Dương nói.
Thiên Nhược Kỳ thản nhiên nói.
-Chỉ cần có thể tìm được Huyết Điện phân đà, thương tới người vô tội thì đã sao?
Vân Phi Dương hoảng hốt nhìn nữ nhân xinh đẹp này.
Khó trách động một chút lại rút đao, thì ra còn có một mặt bạo lệ như thế.
-Thiên tộc trưởng.
Hắn nói.
-Ngươi tuyệt đối đừng làm loạn, ta đã phái người tìm hiểu trong thành, tin tưởng không cần bao lâu sẽ có manh mối.
-Bao lâu là bao lâu?
Thiên Nhược Kỳ nhìn hắn.
-Cái này…
Vân Phi Dương hơi chút trầm tư, nói.
-Đại khái nửa tháng đi.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Cho ngươi thời gian nửa tháng, nếu như điều không tra được, thì dùng biện pháp của ta.
-Được.
Vân Phi Dương gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ.
-Độc Hạt, Vũ Thanh Vũ, các ngươi hãy dùng hết sức lực, nhanh tìm cho ra Huyết Điện phân đà.
Không để hắn thất vọng.
Vài ngày sau, Độc Hạt mang tới một tin tức giá trị, hắn phát hiện trong nội thành mấy có mấy thứ lộ ra cổ quái.
-Cổ quái?
Vân Phi Dương hỏi.
Độc Hạt nói.
-Ta cũng không nói lên được, nhưng trực giác nói cho ta biết, mấy cửa hàng này khẳng định không muốn người khác biết bí mật.
-…
Vân Phi Dương im lặng.
Đừng nói cửa hàng, coi như gia tộc lớn nhỏ đều không muốn người khác biết bí mật, dựa vào cái này đã đoán khả nghi thật giống như có cảm giác dựa vào vận may.
Nhưng Vân Phi Dương vẫn chọn tin tưởng Độc Hạt, ngày thứ hai, hắn mang Thiên Nhược Kỳ tiến về một tiệm trang phục khả nghi.
-Kỳ nhi.
Sau khi vào cửa hàng, hắn cười nói.
-Y phục nơi này không tệ, nàng chọn mấy món đi.
Thiên Nhược Kỳ làm gì có tâm tư chọn y phục, nhưng vì diễn kịch vẫn qua loa tùy tiện chọn mấy món.
-Chưởng quỹ.
Sau khi chọn y phục, Vân Phi Dương nói.
-Tính tiền đi.
Chưởng quỹ cũng nhiệt tình, tính toán một hồi, cười nói.
-Công tử, ba bộ y phục này tổng cộng hai trăm kim tệ.
Vân Phi Dương sảng khoái trả tiền, mang Thiên Nhược Kỳ rời đi.
Nhưng sau khi trở về khách điếm, lại cười nói.
-Du ngoạn kết thúc, buổi tối hành động.
-Buổi tối hành động?
Thiên Nhược Kỳ ngạc nhiên nói.
-Là có ý gì?
Vân Phi Dương chân thành nói.
-Ta đã tìm được vị trí của Huyết Điện phân đà.
-Ở chỗ nào?
Thiên Nhược Kỳ vội vàng nói.
Vân Phi Dương nói.
-Tiệm trang phục lúc trước.
-Tiệm trang phục?
Thiên Nhược Kỳ không hiểu.
Sau khi vào cửa hàng nàng cũng một mực âm thầm quan sát cửa hàng, cũng không phát hiện có chỗ khả nghi nào.
Vân Phi Dương không giải thích cho nàng.
Cho đến tối, cả hai thay đổi áo đen bịt kín mặt, thần không biết quỷ không hay bay về phía tiệm trang phục.
Xoát!
Vân Phi Dương rơi vào sân tiệm trang phục.
Bởi vì trời tối người yên, gian phòng bên trong cũng không có ánh nến.
Thiên Nhược Kỳ theo phía sau, tiên niệm thi triển, phát hiện tiệm trang phục rất bình thường, nói.
-Ngươi xác định nơi này là phân đà Huyết Điện?
-Xác định.
Vân Phi Dương nói.
Xoát! Xoát!
Đột nhiên, bốn phương tám hướng bay đến vô số ánh sáng âm u, chợt nhìn chính là từng cây ngân châm dài nhỏ.
-Không tốt!
Sắc mặt Thiên Nhược Kỳ biến hóa liền muốn rút đao phòng ngự, nhưng nàng chưa động thủ, trước người nhất thời hình thành vòng xoáy màu đen, lặng yên không một tiếng động hút hết ngân châm vào.
Đại Hắc Thiên Thôn Phệ Thuật?
Nàng ngạc nhiên nhìn Vân Phi Dương, hiển nhiên khó có thể nghĩ đến, kẻ này có thể thi triển ra thần thông bất truyền của Hắc Đế.
Vân Phi Dương truyền âm.
-Tiệm trang phục này nhìn rất bình thường nhưng lại giấu giếm cơ quan, nhất định phải cẩn thận, chớ có đánh rắn động cỏ.