Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2274
Linh hồn của hai tên trên Đế cấp tự bạo sinh ra uy lực có thể nói to lớn chưa từng có, ngay cả Linh Thanh Vực cũng có thể rõ ràng bắt được, vũ trụ xa xa có một khoảng không gian đổ sụp rồi lõm xuống rất lớn, phạm vi lên đến mấy ngàn dặm quang!
Đương nhiên.
Võ giả Linh Thanh Vực không có tâm tư đi xem, bởi vì vụ nổ lớn chấn động đến khí huyết bọn hắn quay cuồng.
Mẹ ơi!
Việc này cũng quá kinh khủng, quá dọa người rồi!
Tất cả võ giả đang cố cưỡng chế huyết dịch chạy bên trong thân thể, ánh mắt họ vô cùng hoảng sợ nhìn về phía hư không đang tựa như ngày tận thế kia, tâm thần không khỏi bị rung động thật sâu.
Hôm nay…
Sẽ được Linh Thanh Vực vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng!
– Tộc trưởng!
Thiên Như Lâm cùng dòng chính Thiên Dực Tộc vô cùng lo lắng, dù sao khu vực nổ phía kia chính là hướng mà tộc trưởng nhắm đến.
Yên tâm.
Thiên Nhược Kỳ không việc gì.
Bởi vì lực lượng vụ nổ sinh ra dù khủng bố đều đã bị Vân Phi Dương dùng thân thể đỡ lấy, thậm chí thời khắc nguy cấp đã triệu ra Trường Sinh Chung sau đó liên kết với nữ nhân kia rồi bao phủ xả hai người vào trong.
Vù vù!
Vụ nổ qua đi, vũ trụ đổ sụp, cuồng phong gào thét.
Trường Sinh Chung Tổ tiên Vân Vực lưu lại lưu giữ trong hư không lần lượt tiếp nhận lực lượng oanh kích, phát ra ánh sáng ảm đạm.
Mặc dù trợ giúp được cho chủ nhân triệt tiêu đại bộ phận thương tổn, nhưng bản thân cũng gặp phải trọng thương.
Phốc!
Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu, máu đỏ thấm lên trên y phục của Thiên Nhược Kỳ cùng với cánh của nàng.
Nàng vốn có bệnh thích sạch sẽ, theo thường lệ, nếu thấy thế sẽ nên nổi giận nhưng giờ phút này nàng còn ngây ngốc khi nhìn thoáng qua gương mặt trung niên vì bị thương mà hóa thành một diện mạo khác.
Gương mặt này tuy yếu ớt, rất suy yếu nhưng lại làm cho ký ức Thiên Nhược Kỳ hiện về, đến chết không quên!
Là hắn?
Không ngờ lại là hắn.
Trong lòng Thiên Nhược Kỳ dâng lên cảm xúc khó tả, nàng thấy nam nhân kia cười với mình một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Hưu!
Sau khi chủ nhân hôn mê, Trường Sinh Chung liền hóa thành lưu quang rồi tự hành dung nhập vào cơ thể hắn.
Vù vù!
Mất đi chí bảo phòng ngự, cuồng phong cũng vì thế mà lao đén, hai người không ngừng rơi xuống, tùy thời dung nhập vào sâu trong hư không.
Phốc! Phốc!
Thiên Nhược Kỳ huy động vũ dực nhuốm máu, sau đó trở tay ôm Vân Phi Dương vào trong ngực hóa thành một đạo bạch biến mất trong vũ trụ rộng lớn.
Linh hồn Huyết Cửu và Huyết Thập Tam tự bạo quả thật rất khủng bố.
Không chút khoa trương nào khi nói, nếu Linh Thanh Vực ở gần khu vực nổ cũng có thể sẽ bị chia năm xẻ bảy chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn hóa thành cát bụi.
Đáng được ăn mừng duy nhất là…
Thiên Nhược Kỳ đột nhiên cải biến đao khí tấn công về hướng Huyết Cửu cùng Huyết Thập Tam, đột nhiên như vậy khiến bọn hắn không kịp thiêu đốt huyết dịch trong đan điền.
Nếu không, lần tự bạo này sẽ hình thành uy lực càng khủng bố hơn, thậm chí còn có thể tác động đến Linh Thanh Vực cách đó mấy ngàn quang trong.
Đến lúc đó, đừng nói Vân Phi Dương có thể dựa vào Trường Sinh Chung, coi như Thiên Nhược Kỳ cũng chỉ có chết.
Chắc sẽ có người hỏi.
Hai chính phó đà chủ Huyết Điện gặp tộc trưởng của Thiên Dực Tộc đều phải chạy, chỉ tự bạo thôi mà có thể lợi hại như vậy sao?
Đúng, Rất lợi hại.
Dù sao cảnh giới của bọn họ đều trên Đế, hơn nữa còn đồng thời tự bạo.
Huống chi, tổ chức Huyết Điện này cũng không phải ăn chay, trong người có huyết dịch thần bí, càng khó tưởng tượng được uy năng.
Ví dụ như Lão Tử Bất Bại, năm đó bị mười mấy tên trên Đế vây quanh tấn công mà chỉ cần dựa vào bí pháp Luyện Huyết nhất tộc mà thành công chạy trốn.
Nếu như huyết dịch thu thập không có tác dụng gì thì Huyết Điện làm sao phải khổ sở mà đi đắc tội với bách tộc để cưỡng ép thu lấy?
Rất may mắn, vô cùng may mắn.
Lúc linh hồn Huyết Cửu cùng Huyết Thập Tam tự bạo, chưa kịp thiêu đốt huyết dịch trong đan điền.
Nhưng dù như thế cũng đả kích Vân Phi Dương trầm trọng, dù sao, linh hồn hai tên trên Đế tự bạo cũng không phải một Tiểu Đạo Huyền Tiên như hắn có khả năng tiếp nhận.
Cũng không biết qua bao lâu…
Vân Phi Dương từ hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một căn phòng có chút đơn sơ, trong không khí thoáng qua nhàn nhạt mùi thuốc.
Cảnh giống như đã từng quen biết.
Năm đó hắn bị trấn áp ở Thập Vạn Đại Sơn, vừa mới chui từ dưới đất lên trọng sinh thì bị Mục Oanh bắn bị thương, tỉnh lại là hình ảnh như thế.
Chẳng lẽ…
Mẹ nó! Ta lại chuyển thế trùng sinh?
Về sau, tư duy cũng dần dần rõ ràng, hắn cố gắng nhớ lại, rất nhanh nhớ tới hai linh hồn võ giả Huyết Điện nổ tung, hắn thì phấn đấu quên mình nhào về phía Thiên Nhược Kỳ tiếp nhận dư uy còn sự việc đằng sau thì không còn nhớ.
Vân Phi Dương ơi Vân Phi Dương.
Vì cứu nữ nhân cao lạnh kia mà ngươi dám liều mạng!
Két.
Đột nhiên, phòng cửa bị đẩy ra.
Thiên Nhược Kỳ khí chất cao quý từ bên ngoài đi vào, không lạnh không nhạt nói:
– Tỉnh rồi?
Vân Phi Dương thấy nàng cầm chén thuốc trong tay liền hiểu rõ sau khi mình bị hôn mê, hẳn là được nàng cứu, sau đó cười nói:
– Đa tạ Thiên tộc trưởng cứu giúp, Long mỗ vô cùng cảm kích.
Thiên Nhược Kỳ thản nhiên nói:
– Còn ở trước mặt ta giả vờ làm dòng chính Long tộc?
Ách?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Đột nhiên hắn nhớ tới, mình dịch dung dựa vào năng lượng bên trong thân thể, bây giờ bị nội thương, năng lượng hao hết sạch, chắc đã khôi phục nguyên dạng.
– Cái này…
Vân Phi Dương nhất thời cứng ngắc.
Bộp.
Thiên Nhược Kỳ đặt dược thang lên bàn, thản nhiên nói:
– Ngươi tỉnh rồi, xem ra có thể xuống được giường, tự mình uống đi.
Cô nói xong liền ra khỏi phòng.
– Xem ra trong lúc hôn mê, nữ nhân này một mực chăm sóc cho mình.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Hắn bị nội thương không uổng phí, chí ít chiếm được hảo cảm của nữ nhân, có thể sẽ vì đó mà nhận được Đại Luyện Khí Thuật.
Vân Phi Dương hôn mê bảy ngày bảy đêm rốt cuộc cũng tỉnh.
Nhưng, thương thế vẫn rất nghiêm trọng, nếu hắn muốn khôi phục triệt để thì cần một khoảng thời gian rất dài.
Không quan tâm.
Có thuật Đại Hắc Thiên Thôn Phệ thuật, chỉ cần tìm mấy vị diện hoang phế to lớn rồi luyện hóa thì có thể nhanh chóng khỏi hẳn.
Điều Vân Phi Dương đau lòng là Trường Sinh Chung vì mình tiếp nhận oanh kích cường đại, năng lượng phòng ngự bên trong gần như đã hao hết.
Muốn triệt để khôi phục thì phải điều dưỡng trong tạo hóa giới ít nhất ngàn năm.
Nói đúng hơn là ít nhất trong khoảng một năm, Vân Phi Dương không thể sử dụng phòng ngự chí bảo này.
Két
Một lúc sau, hắn đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy trước mắt là một biển hoa vô biên vô hạn, mùi thơm nhào tới trước mặt.
– Thật đẹp.
Vân Phi Dương duỗi cái lưng mệt mỏi, tâm tình vui sướng không ít.
Nhưng khi hắn chuẩn bị muốn ra khỏi mộc phòng dung nhập vào biển hoa thì giọng nói của Thiên Nhược Kỳ lạnh như băng truyền đến.
– Đừng dùng cái chân thối của ngươi làm bẩn mặt đất ở đây.
-…
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi rút, thu hồi chân.
Thiên Nhược Kỳ đặt mình vào trong biển hoa, đưa lưng về phía Vân Phi Dương, mà bóng người còn mỹ lệ hơn so với mấy bông hoa đang nở rộ.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay, khoác lên hoa lá, nói:
– Sau khi thương thế tốt lên thì lập tức rời đi đi.
Vân Phi Dương nói:
– Ta tiếp nhận linh hồn tự bạo của hai tên trên Đế cấp, thương thế không phải ba năm sợ rằng rất khó khỏi hẳn.
– Đáng đời.
Thiên Nhược Kỳ thản nhiên nói
Vân Phi Dương cạn lời.
– Ta bởi vì cứu cô mới bị nội thương, không nói tiếng cám ơn thì thôi, làm gì phải châm chọc khiêu khích.
Thiên Nhược Kỳ nói:
– Với thực lực của bản tộc trưởng sao phải quan tâm đến linh hồn hai tên Thượng Đế tự bạo kia, ngươi xuất thủ cứu giúp đơn giản là muốn chết.
– Được thôi.
Vân Phi Dương không còn cách nào khác.