Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2269
Sau khi Vân Phi Dương tiến vào Linh Thanh Thành, hắn đi tìm khách điếm ở lại, sau đó bắt đầu nghĩ bước tiếp theo mình sẽ hành động như thế nào.
– Lấy thân phận chiến tướng Long Vực tiến vào, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài, nếu như phân đà Huyết Điện ở chỗ này, khẳng định cũng sẽ chú ý tới.
– Lúc trước hội minh bách tộc, Long tộc cũng không có tham dự, cũng không biết bọn họ có cảnh giác thân phận này của ta không?
Vân Phi Dương có chút ảo não, hành động vừa rồi quá cảm tính, quá mức ra vẻ khi lấy ra thân phận chiến tướng Long tộc, lỡ như đánh rắn động cỏ thì không tốt.
– Trước tiên dò xét nội thành đi.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường, vừa vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, đồng thời khuếch tán linh hồn ra trong nháy mắt lao về tứ phía.
Cường độ linh hồn của tên này dù sao cũng cao hơn tu vi, dù trước khi đột phá Đế cấp hay lúc này.
Mà dưới sự gia trì của Nghịch Thiên Quyết, trừ phi thực lực quá cường đại, nếu không rất khó có thể phát giác tiên niệm lặng yên không một tiếng động từ trong thành trì tràn ra.
Chậc chậc.
Vân Phi Dương nói:
– Trận pháp không ít.
Sau khi dò xét một lúc, hắn phát hiện bên trong Linh Thanh Thành có trận pháp cực kì lớn, giống như trận pháp cao cấp trấn phủ của một số danh môn vọng tộc.
Rất bình thường.
Nhà ai mà lại không có một mảnh đất quý giá, lại không có kho bảo khố chứ?
Vân Phi Dương không dò xét từng cái một, dù sao thì lần lượt tìm rất tốn sức, mà lại dễ đánh rắn động cỏ.
Ở trong một mật thất tối tăm, chính giữa có một cầu thang đá, phía trên có một khoả hạt châu màu xanh, nó không ngừng lấp loé những tia sáng chói mắt.
Két.
Cửa mật thất đột nhiên mở ra, hai võ giả mặc áo đen đi tới. Một người nhìn thấy Thanh Châu có dị dạng, khàn giọng nói:
– Có người phóng thích tiên niệm trong thành!
– Kỳ quái.
Người còn lại nói:
– Tại sao ta lại không phát giác ra được?
Từ giọng nói không khó có thể nhận ra, hai người chính là hai tên võ giả thần bí xuất hiện từ một nơi bí mật vào lúc Vân Phi Dương vào thành.
Ngọc xanh trên bàn đá tên là Tham Linh Châu, có thể cảm ứng được tiên niệm cùng linh hồn lực.
Vân Phi Dương dùng Nghịch Thiên Quyết khuếch trương linh hồn lực lưu lạc, người khác khó có thể phát giác, lại không có cách nào dấu được loại linh hồn chí bảo này.
– Có phải chiến tướng Long tộc kia không?
Võ giả có giọng nói khàn khàn suy đoán.
– Chắc là vậy.
Người còn lại nói.
Bọn họ đã ở trong thành từ rất lâu, nhưng lại chưa từng thấy qua Tham Linh Châu có phản ứng, bây giờ tên chiến tướng vừa tới nó lạo kích phát, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết chuyện gì xảy ra.
Võ giả có giọng khàn khàn nói:
– Lặng yên không một tiếng động phóng thích tiên niệm trong thành mà chúng ta lại không biết chút nào, thực lực của người này quả nhiên cường đại.
Người kia lại nói:
– Có thể trở thành người thủ hộ của Long tộc, thực lực tất nhiên không thể coi thường.
Hơi dừng lại, ngưng trọng nói:
– Tạm dừng kế hoạch trước đi.
– Tạm dừng?
Võ giả có giọng khàn khàn ngạc nhiên.
Người kia lắc đầu.
– Chiến tướng Long tộc đi vào Linh Thanh Thành cũng không thể nào chỉ đơn thuần đi qua, có lẽ đã biết rõ kế hoạch tập kích dòng chính của Tiểu Long Vực chúng ta rồi.
– Không thể nào.
Võ giả giọng khàn khàn nói:
– Người Long Vực từ trước đến nay đều không để Tiểu Long Vực trong mắt, họ sẽ phái chiến tướng đến giúp đỡ bọn họ sao?
Người kia nói:
– Không để vào trong mắt thì thế nào, dù sao cũng đều là Long tộc, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Võ giả giọng khàn khàn nói:
– Thời gian chủ thượng cho không nhiều, nếu như không mang huyết mạch ngạch định trở về, chúng ta sẽ bị phạt.
Nghe được hai chữ bị phạt, vẻ hoảng sợ hiện lên trong mắt người kia, hiển nhiên vô cùng sợ hãi, vô cùng kiêng kị.
– Đúng vậy.
Hắn nhớ tới điều gì đó rồi nói:
– Mấy ngày trước không phải nhận được tin tức dòng chính của Thiên Dực tộc đi ngang qua mảnh tinh vực này sao?
Võ giả giọng khàn khàn giống như đã hiểu ra điều gì rồi nói:
– Ý của ngươi là, trước tiên đi thu thập huyết mạch Thiên Dực Tộc?
Người kia đáp.
– Đúng.
Võ giả giọng khàn khàn lo lắng nói:
– Chiến tướng Long tộc đang ở Linh Thanh Vực, chúng ta động thủ rất có thể sẽ bị hắn phát hiện.
Trước khi Vân Phi Dương đến, rất tự do.
Từ sau khi Vân Phi Dương đến, họ cảm thấy mình bắt đầu bó tay bó chân.
– Không sao.
Người kia tự tin nói:
– Long tộc cùng Thiên Dực Tộc có thù oán, cho dù phát hiện, hẳn cũng sẽ lãnh đạm xem như nhìn không thấy.
Võ giả giọng khàn khàn nghe vậy, nhất thời nhớ tới, hai tộc xác thực có ân oán, sau đó gật đầu nói:
– Chỉ có thể vậy thôi.
Hai người cùng thống nhất ý kiến.
Tạm thời dừng động thủ với dòng chính của Tiểu Long Vực, đổi mục tiêu thành Thiên Dực Tộc.
Dù sao thì Vân Phi Dương cũng không có bản lĩnh thông thiên, sẽ không ý thức được có người núp trong bóng tối nghị luận về mình.
Nhưng có một phán đoán rất chính xác, đến ngày thứ hai, tin tức chiến tướng Long tộc đang ở Linh Thanh Thành truyền đi khắp nơi điều đó đã gây nên trận oanh động cực kì lớn.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều võ giả ngưỡng mộ đi vào khách điếm, họ muốn chiêm ngưỡng người thủ hộ của Long Vực có danh xưng đệ nhất cường giả.
Hào môn vọng tộc trong nội thành đều tới, hơn nữa còn mang theo hậu lễ, chỉ hi vọng nhận được chút cảm tình của chiến tướng Long tộc.
Trong vũ trụ, mạnh nhất là quần tộc.
Một số ít người không phải xuất phát từ danh gia vọng tộc, đương nhiên họ hi vọng mình có thể trèo lên chút quan hệ cùng đại gia tộc.
Ví dụ như Vân Vực, xung quanh các thế lực to to nhỏ nhỏ, tranh đến vỡ đầu cũng muốn phụ thuộc vào họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, khách điếm mà Vân Phi Dương ở chật ních người, có tiếng nói nhiều nhất trong số đó, không phải thế lực gia tộc, mà chính là thành chủ của Linh Thanh Thành, Tôn Kiêu.
Đừng nhìn vóc dáng người ta hơi lùn mà tưởng nhầm, là cấp trên Đế hàng thật giá thật, thực lực không khác đại trưởng lão của Tiểu Long Vực.
– Tô chưởng quỹ.
Tôn Kiêu nói:
– Khách nhân hôm qua vào ở, còn trong phòng không?
– Có.
Chưởng quỹ cung kính đáp, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi hột.
Khách điếm từ khi mở cửa đến nay, chưa từng gặp nhiều đại nhân vật cùng tề tựu về đây như vậy.
Két.
Đột nhiên, cửa phòng tầng hai bị đẩy ra, khách điếm đang ồn ào lập tức an tĩnh lại.
A Cáp!
Vân Phi Dương từ trong phòng đi ra, vặn eo bẻ cổ ngáp một cái, hiển nhiên đêm qua thu hồi tiên niệm đã đắc ý ngủ một giấc.
Tôn Kiêu còn vội vàng chủ động chắp tay nói:
– Linh Thanh Thành thành chủ Tôn Kiêu, bái kiến Long tướng quân!
Vân Phi Dương nghe vậy, lúc này mới ý thức được phía dưới chật ních người, sau đó âm thầm lắc đầu, nói:
– Quả nhiên, có chút làm quá.
Đã giả mạo chiến tướng Long tộc, lại có nhiều người tới bái phỏng như vậy, khẳng định phải diễn đến cùng, sau đó chắp tay nói:
– Hoá ra là Tôn thành chủ, nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu.
Tôn Kiêu cười nói:
– Long tướng quân lần này đến Linh Thanh Thành là có chuyện quan trọng sao?
– Cũng không có việc gì.
Vân Phi Dương nói:
– Cũng vô ý đi ngang qua, tính toán nghỉ ngơi ở chỗ này mấy ngày.
– Thì ra là thế.
Tôn Kiêu không hổ là đệ nhất thành chủ, hắn chắp tay cười nói:
– Tôn mỗ đêm nay thiết yến tại Linh Thanh Tửu lầu, vì Long tướng quân bày tiệc mời khách.
– Việc này sao mà được chứ.
Nói thì nói như thế, nhưng vẻ mặt của Vân Đại Tiện Thần lại không có chút ý muốn cự tuyệt nào, hiển nhiên, đây là đồng ý dự tiệc.
Người khác mời khách, không đi là kẻ ngu.
Huống hồ cùng thành chủ nói chuyện với nhau, có lẽ có thể từ đó biết được một số tin tức hữu dụng.
Vân Phi Dương đáp ứng đến tiệc rượu, Tôn Kiêu mừng rỡ cáo từ rời đi, tiếp theo chính là khi cao tầng của các tộc biểu diễn.
Vân Phi Dương vô sỉ, cũng không có xuất ra phong phạm của chiến tướng Long tộc cần phải có, chỉ cần có gia tộc lấy lòng, có gia tộc tặng lễ, hắn đều nhận lấy!