Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2247
Vân Phi Dương dùng hành động thực tế để chứng minh, rất nhiều võ giả đều thấy hắn không giữ lời, lật lọng, quả thật mở rộng tầm mắt cái gì là không biết xấu hổ!
Không thể không nói, Quân Thiện Thủy thật quá ngây thơ, tin người nào không tốt sao lại hết lần này tới lần khác tin tên này?
Ở nơi xa, đôi mắt đẹp của Thiên Nhược Kỳ âm tình bất định, âm thầm nghĩ, kẻ này vô sỉ như thế, đã tự ý nhìn trộm mình rửa tắm còn nói vô ý, chắc chắn hắn cố ý!
– Chư vị.
Vân Phi Dương không nhịn được nói:
– Vân mỗ không có thời gian nơi chỗ này lãng phí, các ngươi nếu có người nào muốn so tài thì mau chóng bước lên đài để đánh với ta một trận.
Đầu tiên là Nhung Bưu bị miểu sát, sau có Quân Thiện Thủy bị đánh, việc này khiến những nhóm dòng chính đời thứ hai ai cũng đều trầm mặc không nói.
Rất hiển nhiên, bọn họ là những người thích bóp quả hồng mềm, nhưng lại không thích bóp quả hồng cứng rắn, nhất là quả có gai!
– Không ai lên đài sao?
Vân Phi Dương nâng tay chỉ một tên dòng chính nói:
– Đến, ngươi đó!
Hắn nhớ kỹ, tên này lúc ấy đã đứng tại cửa phủ dùng ánh mắt phẫn nộ phảng phất như muốn triệt để hòa tan chính mình.
Tên dòng chính bị điểm tên có vẻ mặt dị thường khó coi, dù sao tại thực lực không bằng Quân Thiện Thủy, lên đài thi đấu thì hậu quả khẳng định bị hắn đánh tả tơi!
Lúc này, nếu hắn không lên thì sẽ có vấn đề, mà chính là Vân Phi Dương đã chỉ điểm, việc này chẳng khác nào hạ chiến thư, vì mặt mũi gia tộc dù biết rõ không phải là địch thủ, cũng chỉ có thể kiên trì lên đài thi đấu.
– Oanh!
– Oanh!
Trên đài giao đấu, bạo hưởng không ngừng.
Mà tên dòng chính đời thứ hai vẫn kiên trì đi lên đã bị Vân Phi Dương nhấn trên sàn, cuồng oanh loạn đánh, chỉ trong một chút thời gian đầu đã bị đánh thành đầu heo.
Sau một phen phát tiết, Vân Phi Dương cảm thấy tinh thần sảng khoái, sau đó đá đối thủ xuống đài, hắn chỉ một tên dòng chính khác.
– Ngươi, lên đi!
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, phía dưới võ đài đã nằm sáu tên dòng chính, bọn họ đều có điểm giống nhau, từng tên bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
– Cắt.
Lần nữa thu thập xong một tên dòng chính, Vân Phi Dương vỗ vỗ tay nói:
– Rõ ràng là một đám rác rưởi, không phải muốn đi đến khoe khoang sao, vậy sao không đáng lại ta, thật không biết tự lượng sức mình.
-…
Mọi người chỉ thấy khóe miệng càng co giật.
Dòng chính Vân Vực đời thứ ba thật mạnh, dòng chính đời thứ hai các tộc đã bị đánh đến hoàn toàn không hề có lực phản lại!
– Đáng giận!
– Quá phách lối!
Mắt thấy dòng chính đời thứ hai nhà mình bị ngược, cao tầng của các tộc ai ai cũng đều phẫn nộ không thôi.
Giận cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao chỉ là luận bàn trên võ đài, chẳng lẽ lại muốn tự mình thế này lên đài để đánh cùng tiểu bối đời ba!
Các cao tầng các tộc cũng rất phiền muộn, Vân Tại Dã cùng các cao tầng Vân Vực ngược lại rất vui vẻ, dù sao dòng chính đời ba nhà mình đã ngược nhiều dòng chính các tộc loại đời thứ hai như vậy quả thực quá thoải mái!
Những kẻ ở trước cửa tuyên bố muốn luận bàn cùng dòng chính các tộc lại bị Vân Phi Dương đánh toàn bộ trong một trận, hắn còn ngẩng đầu nhìn Thiên Nhược Kỳ ở phía xa sau đó cười nói:
– Đám ruồi, ta đã giúp ngươi đánh xong.
– Hừ.
Thiên Nhược Kỳ lạnh hừ một tiếng, tay áo dài vung lên, tà áo uyển chuyển nhảy múa như tiên tử.
– Thật lạnh lùng.
Vân Phi Dương lắc đầu, đứng dậy đi xuống đài.
Một đám dòng chính đời thứ hai dùng ánh mắt ghen ghét, từng tên lần lượt bị thu thập một hồi, chuyện này nhất định sẽ trở thành đề tài nói chuyện của các võ giả ở các trà lâu, tửu quán.
Đương nhiên.
Rất nhiều người cũng ý thức được.
Dám ôm Thiên Nhược Kỳ tên dòng chính Vân Vực này, đừng nhìn chỉ là dòng chính đời ba, thực lực thật ra không kém các dòng chính đời thứ hai tộc khác.
Ngay cả cao tầng cá tộc lớn còn rất ngưỡng mộ Vân Vực.
Dù sao có hậu bối ưu tú đến như thế, Vân thị nhất tộc về sau khẳng định sẽ chỉ càng thêm hưng thịnh!
Một bộ tộc trong tương lai, vẫn phải nhìn lại hậu bối thế nào, rất nhiều cổ lão tộc cứ theo thời gian trôi qua mà suy sụp, nguyên nhân rất lớn là do hậu bối không ưu tú để tiếp nối tổ tiên.
Ví dụ như Vân Vực, hiện tại ở giai đoạn dòng chính ba đời, tuy nhiên lại có tư chất không tệ, nhưng chỉnh thể thực lực cùng Lâm Vực so ra, chỉ có thể dùng từ yếu bạo để hình dung.
Vân Phi Dương xuất hiện vừa vặn bù vào ba đời phía trên không đủ, cho nên trưởng lão Thái cùng Vân Tại Dã mới có thể coi trọng hắn đến như thế.
– Ha ha ha!
Vân Phi Dương vừa mới trở lại về phủ đệ, ngũ trưởng lão cùng thập tam trưởng lão đã cao hứng bừng bừng đi tới, họ vỗ bả vai hắn rồi nói:
– Tiểu tử, đánh tốt lắm, haha!
Bọn họ thật sự đã lâu rồi không có vui vẻ như vậy.
Nhìn thấy Vân Phi Dương ở trên đài cuồng loạn đánh đám dòng chính đời thứ hai kia đã đủ để bọn hắn cảm thấy thật thoải mái, vô cùng thoải mái!
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, bày ra vẻ mặt vô hại mà nói:
– Ta cũng chỉ may mắn mới có thể thắng được bọn họ.
Ngũ trưởng lão cùng thập tam trưởng lão nghe thế liền im lặng.
Đây là kẻ vừa mới đứng trên đài, chỉ từng tên dòng chính lên đài, kẻ đã phách lối đứng ở đó đâu?
– Phi Dương.
Đúng vào lúc này, Thái trưởng lão phát ra âm thanh uy nghiêm từ trong điện truyền đến:
– Đến nội điện một chuyến, bản trưởng lão muốn nói ra suy nghĩ của mình.
– A.
Vân Phi Dương đáp một tiếng, bắt đầu khởi hành đi đến điện.
Ngũ trưởng lão cùng thập tam trưởng lão hai mặt nhìn nhau, tự nhủ suy đoán, thái trưởng lão gọi đến tiểu tử này, khẳng định phải thật tốt tán dương một phen.
Quả nhiên.
Vân Đại Tiện Thần vừa bước vào bên trong bọc hậu, Thái trưởng lão bày ra gương mặt mỉm cười đi tới và nói:
– Ở trước mặt nhiều người như vậy, truyền bá được uy của Vân Vực ta, quả không tệ, không tệ!
Vân Phi Dương hết sức vẻ mặt vui cười, nói:
– Thái trưởng lão, nói miệng không bằng cho chút khen thưởng không phải thực tế hơn sao?
Thái trưởng lão phiêu nhiên ngồi xuống, hắn giơ lên chén trà nhấp một ngụm rồi cười nói:
– Tiểu gia hỏa, nói đi, ngươi muốn ta khen thưởng cái gì?
– Việc này…
Vân Phi Dương hơi cân nhắc một chút mới yếu ớt nói:
– Ta muốn bảo đao trong tay Thiên tộc trưởng.
– Phốc!
Thái trưởng lão đang uống một ngụm trà trong miệng đều phun ra ngoài, biểu hiện trên mặt cực đặc sắc mới nói:
– Đây chính là chí bảo trấn tộc vủa Thiên Dực nhất tộc – chí bảo Hỗn Nguyên Càn Khôn Đao, ngươi muốn nó, còn không bằng đến giết ta!
– Hỗn Nguyên Càn Khôn Đao?
Vân Phi Dương mắt trợn tròn.
Không phải chứ?
Đao này vậy mà cùng Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm của mình chỉ có kém một chữ thôi.
– Thái trưởng lão!
Vân Phi Dương vội vàng hỏi:
– Bảo đao của Thiên Dực nhất tộc chính là dùng Hỗn Nguyên Thạch để chế tạo sao?
– Nói nhảm.
Thái trưởng lão lườm hắn một cái rồi nói:
– Không phải vậy thế nào lại có thể gọi là Hỗn Nguyên Càn Khôn Đao?
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương than nhẹ nói:
– Ta là Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, nàng là Hỗn Nguyên Càn Khôn Đao, xem ra việc này nhất định là hữu duyên.
Thái trưởng lão cả kinh nói:
– Ngươi trước kia dùng binh khí, là dùng Hỗn Nguyên Thạch chú tạo?
– Đúng thế.
Vân Phi Dương nói.
Thái trưởng lão vội vàng nói:
– Mau lấy ra để ta xem một chút.
– Xoát!
Vân Phi Dương đem Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm gọi ra đến, đứng trên sàn nhà.
Thái trưởng lão vội vàng đi sát theo tới, sau một phen tỉ mỉ dò xét liền nói:
– Quả nhiên là từ Hỗn Nguyên Thạch chú tạo!
– Tiểu tử.
Hắn dừng một chút nói:
– Kiếm này của ngươi hiện tại có phẩm chất gì?
Vân Phi Dương gãi gãi đầu nói:
– Không dám dối gạt Thái trưởng lão, kiếm này là bản mệnh Tiên Ấn của ta, còn về phẩm chất tầng thứ gì chứ, ta cũng không rõ lắm.
Những năm nay cảnh giới của hắn lên như diều gặp gió, ngược lại đem Tiểu Tiện Tiện hất ra.
Nhưng mà, có một chút có thể khẳng định, theo phương diện phẩm chất mà nói, phẩm chất của Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm quả thật kém xa Chân Long Bá Vương Thương.
Đây cũng là lí do vì sao Vân Phi Dương tại đối mặt Thiên Nhược Kỳ, cùng dòng chính đề về sau đều tế thương không tế kiếm.
Thái trưởng lão cả kinh nói:
– Kiếm này là bản mệnh Tiên Ấn của ngươi?
– Có vấn đề gì sao?
Vân Phi Dương hỏi lại.
– Xú tiểu tử!
Thái trưởng lão nói:
– Có vấn đề lớn!
Vân Phi Dương vừa nghe xong, nhất thời không khỏi khẩn trương, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ cầm Hỗn Nguyên Thạch chú tạo vũ khí làm bản mệnh Tiên Ấn sẽ có nguy hiểm?
– Ai nha.
Thái trưởng lão thở dài một hơi.
Vân Phi Dương nghe xong, càng căng thẳng hơn.
Thái trưởng lão lại lắc đầu, lúc này mới lên tiếng nói:
– Hỗn Nguyên Thạch chính là thiên địa sơ khai lúc ngưng tụ Thần Thạch, ngươi có thể đem nó kết làm bản mệnh Tiên Ấn, thật là cơ duyên phi phàm!
Vân Phi Dương khóe miệng co giật nói:
– Thái trưởng lão, ta cùng kiếm này định ra bản mệnh Tiên Ấn, đến cùng là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?
– Đương nhiên là chuyện tốt, vô cùng tốt nữa là!
Thái trưởng lão nói.
Vân Phi Dương kém chút đặt mông ngã xuống đất.
Nếu là chuyện tốt, vì sao lại nói là một vấn đề lớn, vì sao lại than thở, có biết vừa rồi đã khiến trái tim nhỏ này của ta đập liên tục một cách cuồng loạn hay không?