Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2197
Đạo Thân?
Chính là sự lĩnh ngộ cực hạn của VVõ Giả đối với Đạo Ý, sau đó hình thành một “chính mình” khác.
Thông thường mà nói đó cũng chính là phân thân.
Năm đó Đạo Ma lão tổ giết đến Tác La Vực cũng là dựa vào Đạo Ý ngưng tụ ra Đạo Thân khi mà bản tôn còn bị vây trong Trấn Hồn giới.
Võ giả để hiểu được đạo ý vốn là rất khó khăn, muốn đạt tới trình độ có thể ngưng tụ Đạo Thân càng khó như lên trời.
Không biết có bao nhiêu cường giả đẳng cấp trên Đế cho đến nay vì muốn ngưng tụ được Đạo Thân mà vẫn đang rất nổ lực.
Không khoa trương chút nào khi nói, muốn trở thành đỉnh phong đại năng chân chính thì điều cơ bản nhất chính là phải ngưng tụ ra nhất trọng Đạo Thân.
Tại sao lại là nhất trọng Đạo Thân?
Rất đơn giản, vì phía trên còn có nhị trọng, tam trọng thậm chí càng cao hơn Đạo Thân rất nhiều.
Giống như Đạo Ma lão tổ từng cùng Thái Vũ đại năng giao thủ, tuy bị Vân Phi Dương chém chết một Đạo Thân nhưng thực ra vẫn còn có nhiều Đạo Thân khác tồn tại.
Đạo Thân có tác dụng gì?
Tác dụng quan trọng nhất chính là tăng tốc tu luyện.
Dù sao, bản tôn và Đạo Thân đều có lực lĩnh ngộ, hai bên đồng thời tu luyện, tốc độ cảm ngộ tuyệt đối càng nhanh thêm.
Có lần bản tôn bế quan tu luyện nhưng trùng hợp lại có chuyện cần phải xử lý, liền điều động Đạo Thân đi giải quyết.
Đương nhiên trong mắt rất nhiều cường giả việc ngưng tụ ra Đạo Thân còn có việc tốt hơn khác, đó là có hiều hơn một cái mạng!
-Có Đạo Thân vậy có thể ở cùng các nàng nhiều hơn.
Vân Phi Dương nỉ non nói.
Hắn càng để ý là nếu ngưng tụ ra Đạo Thân thì mình sẽ có thời gian đi bồi chờ nữ Lâm Chỉ Khê.
Khoan hãy nói đến việc đó.
Xác thực là như thế này.
Khi Đạo Thân của Vân Phi Dương bay khỏi vị diện hoang phế trở về Vân Vực thì bản tôn vẫn còn trong tạo hóa giới chỉ bồi nữ nhân của mình.
Thực lực của hắn chỉ có ở cửu phẩm Đế cấp mà đã ngưng tụ ra được Đạo Thân, nếu như chuyện này truyền đi không biết có bao nhiêu nhóm trên Đế đang cố gắng phải hâm mộ tới chết.
Xoát! Xoát!
Bên trong vũ trụ vô tận, Đạo Thân của Vân Phi Dương phi hành tốc độ cao, nhưng cũng âm thầm nói.
-Ngũ trưởng lão bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?
Nghĩ đến việc mình tự tiện nuốt hết Đại Đạo Quả, trên mặt hắn nhất thời hiện ra mấy phần áy náy.
Cái tên không biết xấu hổ này còn biết áy náy? Thật không thể nghĩ tới.
-Không được, khi về đến Vân Vực phải giải thích thế nào đây?
Vân Phi Dương đau đầu suy nghĩ.
Ngược lại hắn không lo lắng Vân Tại Dã sẽ trách trách mình, chỉ sợ đám Ngũ mạch trưởng lão mượn cớ để làm khó mình, cho nên nhất định phải nghĩ kỹ lý do để vượt qua kiểm tra.
Tại tộc điện Vân Vực.
Vân Tại Dã ngồi ở đầu vị thở dài một hơi như đang bực tức chuyện gì, Ngũ trưởng lão cùng Thập tam trưởng lão ở phía dưới hổ thẹn cúi đầu.
Lần này bọn họ đi cứu viện Thất trưởng lão, người thì toàn mạng trở về nhưng tin tức của Vân Phi Dương lại hoàn toàn không có.
-Thập tam trưởng lão, đầu óc ngươi có phải bị ngốc hay không, sao có thể đem Đại Đạo Quả ném cho Vân Phi Dương!
Vân Tại Dã tức giận nói.
-…
Thập tam trưởng lão trầm mặc.
Nói thật, sau khi hắn tĩnh hồn lại cũng cho rằng mình rõ ràng bị ngốc mới có thể đem Đại Đạo Quả ném cho Vân Phi Dương, kẻ chỉ có cửu phẩm Đế cấp.
Phải biết rằng tình huống lúc đó rất phức tạp, rất nhiều kẻ có đẳng cấp trên Đế đỏ mắt dòm ngó, việc đem Đại Đạo Quả ném cho Vân Phi Dương chẳng khác nào ném một khỏa bom!
-Tộc trưởng.
Ngũ trưởng lão liền nói.
-Lúc ấy chúng ta ngăn cản địch nhân cướp đoạt chí bảo để Vân Phi Dương thuận lợi đào thoát.
-Đào thoát?
Vân Tại Dã lạnh lùng nói.
-Vậy ngươi nói cho ta biết, vì cái gì mà hắn vẫn chưa trở lại?
-Cái này…
Ngũ trưởng lão nhất thời yên lặng.
Dù sao đã qua hơn một tháng, tên kia dù ở chân trời góc biển cũng cần phải trở về rồi.
-Tộc trưởng.
Bát trưởng lão thản nhiên nói.
-Theo lão phu thấy có lẽ Vân Phi Dương đã mang theo bảo bối bỏ trốn rồi.
Thương thế lão gia hỏa này đã khôi phục gần như khỏi hẳn, cho nên không thể chờ đợi mà tiếp tục nhằm vào Vân Phi Dương.
-Kẻ này mãi vẫn không về, có lẽ đã đem Đại Đạo Quả chiếm làm của riêng, sau đó chạy trốn a?
-Tiểu tử kia tuy nắm giữ hai phần năm huyết mạch, nhưng dù sao cũng là tu luyện ở ngoài, tính cách có phần không đoán được, làm nên loại chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Tất cả các trưởng lão cùng nhau nghị luận.
Bọn họ ngược lại không phải cố ý nhằm vào Vân Phi Dương, mà là theo góc độ lý tính phán đoán phân tích.
Nói thật, việc này nếu đổi lại là người khác, mang theo bảo bối bỏ trốn cũng là việc hoàn toàn bình thường, dù sao việc có thể ngưng tụ nhất trọng Đạo Thân, sức hấp dẫn thật quá lớn.
Tất cả các trưởng lão đều đang nghi ngờ Vân Phi Dương đã mang theo bảo bối bỏ trốn, Ngũ trưởng lão lại nói.
-Hắn tuy không tu luyện ở Vân Vực nhưng dù sao cũng là tộc nhân của Vân thị nhất tộc ta, làm sao có thể làm ra chuyện này!
-Đúng vậy.
Thập tam trưởng lão nói.
-Nếu như Vân Phi Dương không để ý tới thân phận tộc nhân của mình, tự tiện mang bảo bối bỏ trốn, vậy làm thế nào lại bỏ bế quan ra giáo huấn những tên Lâm thị dòng chính phách lối kia!
Bát trưởng lão thản nhiên nói.
-Mang theo bảo bối bỏ trốn và đánh bại Lâm thị dòng chính rõ ràng là hai chuyện khác nhau, sao có thể nhập làm một được?
-Thôi được rồi.
Nhìn thấy hai tên trưởng lão lại tranh cãi, Vân Tại Dã tâm phiền ý loạn phất tay, nói.
-Chờ thêm một thời gian nữa xem sao.
-Tộc trưởng.
Bát trưởng lão nói.
-Theo lão phu thấy, cần phải phái tộc nhân đi tìm Vân Phi Dương, nếu không đợi đến khi xác định hắn quả thật đã mang bảo bối mà chạy thì đã không kịp!
-Có đạo lý!
-Ta đồng ý đề nghị của Bát trưởng lão!
Rất nhiều trưởng lão tỏ thái độ.
Vân Tại Dã nhíu mày, tuy hắn không quá tin Vân Phi Dương sẽ mang theo bảo bối bỏ trốn, nhưng nhiều trưởng lão thỉnh cầu như vậy, tình thế này khiến cho mình thật khó xử.
-Tộc trưởng!
Đột nhiên một tên dòng chính vội vã chạy tới.
-Vân Phi Dương đã trở về, Vân Phi Dương đã trở về!
-Ha ha ha!
Thập tam trưởng lão cười to nói.
-Ta đã nói tiểu tử kia không có khả năng mang theo bảo bối bỏ trốn, một số người rõ ràng là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!
-…
Bọn người Bát trưởng lão không phản bác được.
Vân Tại Dã còn không để ý tranh cãi giữa bọn hắn mà truyền lệnh xuống, nói.
-Mau để hắn tới tộc điện.
-Tộc trưởng…
Tên dòng chính truyền tin kia nói.
-Vân Phi Dương thân chịu trọng thương, hiện đã được Thập Lục trưởng lão đưa đến liệu thương đường.
Xoát!
Vân Tại Dã đứng dậy, nói.
-Thụ thương?
Trong lòng hắn giá trị của Vân Phi Dương cao hơn Đại Đạo Quả nhiều, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, tuyệt đối là không thể tiếp nhận.
Liệu thương đường.
Vân Phi Dương suy yếu nằm ở trên giường.
Sắc mặt tên này tái nhợt dị thường, kinh mạch trong thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, hơi thở cũng trở nên mong manh rất nhiều.
Người nào đả thương hắn?
Không ai khác là chính hắn.
Tại sao hắn phải làm như vậy? Bởi vì hắn muốn tạo nên một màn kịch bị công kích, vì bảo vệ Đại Đạo Quả mà bị thương.
Khoan hãy nói đến việc hắn tự mình hại mình như thế nào, chờ bọn người Vân Tại Dã chạy đến, dò xét thương thế thì có thể tưởng tượng ra, có lẽ đây là nửa đường bị cướp.
-Vân Tại Hạ!
Vân Tại Dã quát lớn.
-Đây chính là chuyện tốt mà ngươi làm ra!
Thập Tam trưởng lão hận không thể tự tát vào mặt mình, dù sao nếu không ném Đại Đạo Quả cho hắn thì tên này sẽ không bị để mắt tới.
Phốc!
Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu, trên mặt khôi phục mấy phần thần sắc, yếu ớt nói.
-Tộc…tộc trưởng ta không thể bảo vệ Đại Đạo Quả…ta có tội …
Tội còn không nhỏ đây.
Tự tiện ăn hết Đại Đạo Quả, bây giờ lại diễn kịch như thế.