Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2195
Lần này chỉ là hơn mười tên đến đây viện trợ Thất trưởng lão Vân thị, cho nên khi bọn họ nhìn thấy chí ít có ba mươi tên muốn cướp đoạt chí bảo, liền ý thức được vấn đề nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng!
Càng sụp đổ hơn là Hồng Lão Quái và Hắc Đế sau khi nghe đến Đại Đạo Quả thì liền từ bỏ việc bảo hộ Vân Phi Dương, ngược lại phóng tới chỗ kim quang óng ánh, hiển nhiên cũng muốn cướp đoạt!
Sau khi phục dụng có thể ngưng tụ ra nhất trọng Đạo Thân.
Có thể lĩnh ngộ nhưng không thể cầu thiên tài địa bảo, bất luận là gì cũng đều là thứ khiến cho một tên trên Đế tâm động không thôi.
Trước sau đều có người, làm sao bây giờ?
Thập tam trưởng lão không cho rằng sau khi có được Đại Đạo Quả có thể yên ổn phá vây ra ngoài, cho nên trong thời gian ngắn nhất lựa chọn vứt cho Vân Phi Dương!
Lựa chọn này tương đối sáng suốt, bởi vì tham niệm của các cường giả toàn bộ tâm thần đều khóa chặt tại hào quang óng ánh kia, sẽ không ai để ý đến một tên cửu phẩm Đế cấp cả.
Hưu ——
Thập tam trưởng lão mang theo lực kình, mang hào quang óng ánh kia đánh xẹt qua hư không, trong nháy mắt đến trước người Vân Phi Dương.
-Mang theo chí bảo đi đi!
-…
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, nhưng vẫn đem ánh sáng thu nhập tạo hóa giới chỉ, giẫm lên Độ Vân Bộ, trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ đó.
Thực ra nếu chí bảo không bay tới hắn cũng tính sẽ lui lại, dù sao mất đi sự bảo hộ của hai tên trên Đế khẳng định sẽ bị dư uy tác động.
Thập tam trưởng lão lần nữa đem chí bảo ném ra bên ngoài khiến người ta bất ngờ, cho nên khi vô số cường giả lấy lại tinh thần liền lập tức đuổi theo Vân Phi Dương đang chạy trốn.
-Cản bọn họ lại!
Ngũ trưởng lão phẫn nộ quát lên.
Xoát!
Xoát!
Các trưởng lão Vân thị tới cứu viện nhao nhao bạo phát tu vi, đón đầu những cường giả muốn đi truy đuổi Vân Phi Dương.
Oanh! Oanh! Oanh!
Trong khoảnh khắc, bên trong vũ trụ vô tận lấp lóe tia sáng chói mắt, không gian bị lực lượng tác động liền sụp đổ với diện tích vô cùng lớn.
Người tới theo trưởng lão Vân thị quá ít, cường giả muốn đoạt chí bảo lại quá nhiều, cho nên bọn họ vẻn vẹn chỉ có thể kiềm chế lại một phần nhỏ, có không ít người lách qua đuổi theo Vân Phi Dương.
Vù vù ——
Đột nhiên, ở đâu đó bên trong Vũ Trụ Hắc Ám, đột nhiên bốc lên hỏa diễm nóng rực, phạm vi bao phủ cực lớn khiến cho các cường giả lách qua khó có thể tiến lên được.
-Hồng Đế!
Một tên áo đen trầm giọng nói.
Đúng vậy, chính là Hồng Lão Quái.
Hắn thi triển ra Viêm Thiên Vực, bất luận khí thế hay là uy lực mà nói đều mạnh hơn Vân Phi Dương rất nhiều.
-Muốn cướp đoạt chí bảo của đồ nhi ta chẳng khác nào ăn cướp của ta.
Hồng Lão Quái đứng ở trong biển lửa, thản nhiên nói vọng ra.
Lúc trước hắn cùng Hắc Đế là muốn cướp đoạt Đại Đạo Quả, nhưng khi Thập tam trưởng lão đem chí bảo ném cho Vân Phi Dương, ngược lại liền đè tham niệm xuống, cho dù chí bảo dù tốt nhưng cũng so được với độ yêu nghiệt của đồ nhi a.
Vù vù!
Thiên hỏa diễm phong tỏa đại bộ phận không gian, Ngũ trưởng lão và Thập tam trưởng lão thấy thế nhất thời buông lỏng một hơi, chợt bay tới, nói.
-Hồng Đế, hôm nay trợ giúp, ngày khác Vân thị nhất tộc ta nhất định hoàn trả!
-Hừ.
Hồng Lão Quái nói.
-Các ngươi nghĩ quá nhiều rồi, lão phu không phải là giúp Vân thị nhất tộc các ngươi mà là giúp đồ nhi của ta.
-…
Sắc mặt đám người Ngũ trưởng lão hơi khó coi.
Xoát!
Đúng vào lúc này, mấy tên cường giả xông lại, bọn họ tuy kiêng kị Viêm Thiên Vực, nhưng vì chí bảo vẫn phải đột phá phòng tuyến!
Nhưng mà thời điểm bọn họ vừa mới hành động, một cái vòng xoáy khổng hiện lên chỗ hỏa diễm, nhìn thấy Hắc Đế đứng ở bên trong, lạnh lùng nói.
-Bản Đế ngược lại muốn xem xem, ai dám tới gần!
Hồng Đế và Hắc Đế đấu vô số năm nay nhưng lần này bởi vì Vân Phi Dương, đành phải liên thủ kháng địch.
Nếu như chỉ là một trong bọn hắn tùy ý thì rất nhiều cường giả có lẽ sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ hai Đế lại liên thủ, ánh mắt cũng hiện ra kiêng kị.
Nói thật, tại bên trong vũ trụ vô tận này nếu bàn về cảnh giới, Hồng Đế và Hắc Đế không tính quá xuất sắc, thậm chí là rất phổ thông, nhưng thần thông bọn hắn lại phi thường cường thế!
Đại Nhật Hồng Viêm Thuật cùng Đại Hắc Thiên thôn phệ thuật nhao nhao thi triển ra, một cái hóa thành vô tận Hỏa vực, một cái hóa thành vô tận vòng xoáy ở trước mắt như vậy khiến cho vô số cường giả không dám vượt qua Lôi trì nửa bước.
Huống chi.
Còn có trưởng lão Vân Vực!
-Ai.
Một tên che mặt trên Đế thở dài, sau đó quay người rời đi, bỏ đi ý định cướp đoạt Đại Đạo Quả.
Cường giả khác cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, dù sao lúc nếu như lúc này tiến lên thì tên gia hỏa mang theo Đại Đạo Quả sợ là cũng đã cao chạy xa bay rồi.
Sau khi Vân Phi Dương cầm được chí bảo thì hắn dùng hết sức bình sinh sử dụng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn, lúc Hồng Đế thi triển Viêm Thiên Vực thì đã chạy rất xa!
Hắn vẫn cảm thấy không đủ nhanh, liền thi triển không gian pháp tắc, lần lượt nhảy xuyên qua trong vũ trụ.
Việc sử dụng thân pháp và pháp tắc hao tổn năng lượng rất nhiều, cho nên mấy canh giờ sau mặt hắn ủ rũ rơi vào vị diện hoang phế nào đó.
-Phù phù!
Vân Phi Dương ngã xuống đất há mồm thở dốc, trên trán sớm đã phủ đầy mồ hôi.
Có thể thấy trong khoảng thời gian ngắn chạy trốn thật là quá mệt mỏi.
Hưu!
Cố gắng nghỉ ngơi, tâm niệm Vân Phi Dương nhất động, linh hồn cùng thân thể dung nhập tạo hóa giới chỉ, xuất hiện trước hào quang óng ánh.
-Đây chính là Đại Đạo Quả?
Hắn nâng cằm lên quan sát tỉ mỉ, phát hiện bên trong kim quang quả thực có một cái nắm đấm lớn long lanh trong suốt sáng, giữa tâm là một hình dáng nhỏ bé đang ngồi sinh động như thật.
Nghĩ đến lúc trước có rất nhiều tên trên Đế ra tay đánh nhau, Vân Phi Dương không khỏi cảm khái nói.
-Chỉ một thứ nhỏ bé lại khiến cho nhiều cường giả liều lĩnh xuất thủ như vậy.
Đúng vậy a.
Chỉ là một thứ nhỏ bé lại dẫn tới hỗn chiến giữa các cường giả trên Đế.
Nhưng bọn hắn làm sao có thể nghĩ đến sau cùng lại bị một tên cửu phẩm Đế cấp lấy đi đây.
Vân Phi Dương nói.
-Nên sử dụng hay không đây?
Ngũ trưởng lão đã giải thích qua Đại Đạo Quả cho hắn biết, cho nên rất mong chờ có thể ngưng tụ ra nhất trọng Đạo Thân, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự, dù sao lấy cảnh giới bây giờ của mình nếu như nuốt vào mà không thể tiêu hóa được thì có thể bạo thể mà chết hay không đây?
Việc liên quan đến tánh mạng nên cân nhắc thận trọng.
Cho nên Vân Phi Dương một bên đưa thân vào tạo hóa giới chỉ bên trong, một bên suy nghĩ nên sử dụng Đại Đạo Quả hay không.
-Trưởng lão bọn họ trăm cay nghìn đắng theo bí cảnh mới thu hoạch được, nếu như ta ăn hết thì có chút không ổn? Độ tinh khiết huyết mạch của ta cao như vậy, tộc trưởng lại rất coi trọng, nếu ăn Đại Đạo Quả chắc cũng không có vấn đề gì.
Vân Phi Dương vô liêm sỉ tự an ủi mình, cũng cho ra một cái lý do để ăn hết Đại Đạo Quả mà không cần áy náy.
Ba!
Hắn vỗ bắp đùi, đứng lên nói.
-Cầu phú quý trong nguy hiểm, ăn hết!
Sau khi qua một phen tính kỹ nghĩ sâu, cuối cùng Vân Phi Dương quyết định trước mắt ăn hết Đại Đạo Quả, bởi vì nếu cứ nhìn như vậy, thực khó chịu trong lòng.
Ngũ trưởng lão cùng Thập tam trưởng lão nếu như biết, tên này không đem Đại Đạo Quả mang về Vân Vực ngược lại lại có ý nghĩ độc chiếm, nội tâm khẳng định sẽ sụp đổ.
Đương nhiên, bọn họ không phải phản đối Vân Phi Dương phục dụng, mà chính là trân quý chí bảo như thế ít nhất phải được tộc trưởng đồng ý, tự tiện phục dụng chẳng khác nào trái với tộc quy a.
Không có cách nào khác.
Đồ vật cho hắn, đã đi là không thể trở về.
-Hô!
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, một tay phất lên đem nắm đấm gọi đến, sau khi qua một phen cân nhắc ngắn ngủi hắn chung quy vẫn mở miệng ra ở hung hăng cắn một cái.