Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2175
Đứng giữa bầu trời, Vân Phi Dương không một chút che giấu đã đem thân thể bên trong đầy thuộc tính, hắn dùng toàn bộ chi lực phóng xuất ra tạo thành một thế trận vô cùng hùng vĩ.
Không chút khoa trương nào khi nói pháp lực Vân Phi Dương phóng thích ra trước đó đủ sánh ngang mười tên Đế cấp bát phẩm!
– Ta nhổ!
– Trâu bò như vậy mà còn là người sao?
Nhìn thấy khắp nơi tràn ngập năng lượng thuộc tính, nhóm dòng chính Vân thị ai ai cũng trợn tròn mắt lên.
Đây chỉ là một tên chi thứ đạt đế Đế cấp bát phẩm, hắn phóng thích đủ mọi thuộc tính thật là oai hùng, thật là uy nghiêm. Con mẹ nó, thật là dọa người!
Ngưng tụ ra ba Đại Ma Chi Chưởng, sắc mặt Vân Duệ trở nên khó coi đến dị thường. Nếu đem hắn ra so với Vân Phi Dương thì hắn hoàn toàn kém xa Vân Phi Dương.
Vân Duệ hắn đường đường là Đế cấp cửu phẩm, chi lực lại không bằng một Đế cấp bát phẩm. Đối với hắn đúng là một đả kích không nhỏ.
– Vù vù!
Đột nhiên như có một năng lượng đầy ám khí, trong nháy mắt ngưng tụ thành Di Thiên đại thủ.
– Hô hô hô…
Ngay sau đó lại hiện ra cái thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu và thứ chín.
Toàn trường im ắng đến dị thường.
Sau khi tận mắt trông thấy chín Đại Ma Chi Chưởng xuất hiện, nhóm người dòng chính Vân thị chỉ thấy mắt mình trừng đến suýt thì nhảy hẳn ra khỏi tròng mắt.
Vân Duệ liên tục ngưng tụ ba lần đã mang lại cảm giác áp bức lên người bọn họ. Bây giờ Vân Phi Dương trong chốc lát đã ngưng tụ được chín cái, hắn đúng là tên luôn mang lại cảm giác rung động mãnh liệt a!
– Ta đang nằm mơ sao?
Một dòng chính giơ tay lên đánh vào mặt mình, khi cảm giác đau đớn truyền đến mới khẳng định đây không phải mơ, mà là thật! Ngưng tụ chín Đại Ma Chi Chưởng.
Hắn ta đến cùng là yêu nghiệt phương nào?
Vân Phi Dương phóng thích gần như toàn bộ năng lượng, ngưng tụ ra chín Đại Ma Chi Chưởng. Trong nháy mắt khiến cho toàn bộ dòng chính Vân thị có mặt ở hiện trường chấn kinh, cũng để bọn họ hiểu được một chút việc gì gọi là bức người chân chính!
– Phụt!
Vân Duệ phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa rồi hắn còn hống hách bức khí ngưng tụ ra một lúc ba Đại Ma Chi Chưởng, hắn chậm rãi hưởng thụ sự sợ hãi cùng thán phục của mọi người. Kết quả, Vân Phi Dương chỉ trong chốc lát đã có thể ngưng tụ ra tận chín cái. Không thể nghi ngờ gì nữa, nó giống như một tảng đá nặng ngàn cân nện vào tim hắn.
May mà hắn có cảnh giới cao, tố chất tâm lý mạnh.
Việc này nếu như đổi lại là người khác… chỉ sợ sẽ không đơn giản là thổ huyết như vậy. Có khi còn có thể trở thành bóng ma trong tâm trí không xóa được.
Đương nhiên Vân Phi Dương ngưng tụ ra một lúc chín Đại Ma Chi Chưởng không chỉ là số lượng nhiều, hơn nữa mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo một sức mạnh vô cùng cường đại!
Đó mới là điều đáng sợ nhất cũng mới là nguyên nhân chính khiến Vân Duệ thổ huyết.
– Vù vù!
Chín Đại Ma Chi Chưởng ầm ầm rơi xuống, mỗi chưởng đều mang theo sức mạnh với thanh thế to lớn, ba Đại Ma Chi Chưởng được Vân Duệ ngưng tụ nhất thời bị áp chế như một chú gà con yếu ớt.
– Oanh! Oanh! Oanh!
Trấn động oanh tạc bên tai không dứt, trời đất rung chuyển mãnh liệt.
Nơi xa xa nhóm dòng chính Vân thị tránh xa để mình không bị đả thương, bọn họ nhao nhao vận pháp lực tạo ra kết giới phòng ngự bao quanh người.
Rất nhanh hết thảy đều bình tĩnh lại.
Bọn họ nỗ lực nhìn lại, họ chỉ thấy chỗ Vân Phi Dương và Vân Duệ giao chiến đã trở nên toang hoang, diện tích sụp đổ lên đến mấy vạn dặm.
– Hự…
Đột nhiên, trong đống đổ nát một vật có kim quang bao phủ toàn thân bay ra, bay đến trên chỗ cao nhất của Trường Sinh Chung, quanh thân vật đó tỏa ra uy áp bức người.
– Đây là vật gì?
Rất nhiều dòng chính ngạc nhiên mà thốt lên.
Vân Phi Dương diệt đi ba Đại Ma Chi Chưởng đã đủ kinh ngạc, không nghĩ tới lại có thể bay ra một kim quang kỳ dị.
– Bảo vật?
Vân Đại Tiện Thần tâm can đều rung động không ngừng.
Hắn ta có thể nghĩ đến thì tất nhiên rất nhiều người dòng chính của Vân thị cũng có thể nghĩ ra, nhất thời ai cũng dùng đôi mắt nóng rực nhìn kim quang kỳ dị kia.
– Hự…
Đúng vào lúc này, kim quang đang lơ lửng giữa trời lại xuất hiện trước mặt Vân Phi Dương. Trong nháy mắt nó như bị một lực gì đó hút vào giữa mi tâm Vân Phi Dương.
– A a!
Trong chốc lát, một cỗ nóng rực truyền đến, cảm giác đau đớn cũng tràn ngập.
Vân Phi Dương hai tay ôm đầu, hắn thống khổ hét lên, toàn thân trên dưới đều hiện ra từng kim quang.
– Ong ong ong….
Đúng lúc này, không gian rung động rất nhỏ, từng kim quang vừa dài vừa nhỏ, hoa văn kim tuyến lấp lánh. Nó tựa như là một loại trận tuyến pháp cổ.
Kim quang không ngừng tỏa ra xung quanh, không ngừng đan xen rồi cuối cùng bao phủ bên trong Trường Sinh Chung. Nhìn kỹ lại sẽ thấy, bắt đầu mỗi một kim quang đều là kim tuyến, điểm cuối bao vây xung quanh trên thân Vân Phi Dương.
– Chẳng lẽ…
Một tên dòng chính cả kinh nói:
– Hắn chính là chân truyền ý chí tổ tiên?
– Chắc là không phải đâu?!
Mọi người đều trừng to mắt nhìn.
Bên trong Trường Sinh Chung có giấu ý chí của tổ tiên, người nào kế thừa liền có thể nắm giữ chí bảo đoạt thiên diệt địa.
Loại chuyện này, nhóm dòng chính của Vân thị đã từng nghe nói qua, nhưng từ xưa đến nay, không có người nào thấy qua ý chí của tổ tiên chớ đừng nói chi là việc kế thừa.
Đột nhiên có kim quang bay ra, sau đó dung nhập vào giữa mi tâm của Vân Phi Dương việc này xảy ra khiến bọn hắn ngây người, nhưng bọn hắn cũng không dám đến xác định, bọn hắn không biết đến cùng có phải là kế thừa ý chí tổ tiên hay không.
Làm sao bây giờ?
Rất nhiều dòng chính chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc diễn ra.
Ngược lại có người muốn xông qua, nhưng nhìn thấy toàn thân Vân Phi Dương xuất hiện kim tuyến cùng kim tuyến trong không gian hòa vào nhau, vừa nghĩ muốn tiến lên lại lo lắng khi mình đi lên sẽ gặp phải phiền phức.
– Duệ!
Đúng vào lúc này, Vân Tùng quát lên:
– Chúng ta đồng loạt ra tay, chúng ta phải mạt sát hắn!
– Tốt!
Vân Duệ cũng có ý nghĩ đó.
Hai người tiến lên sau đó nhao nhao ngưng tụ chưởng ấn cường thế đánh tới.
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương đang giãy dụa ở bên trong thống khổ đột nhiên mở bừng đôi mắt, ánh mắt hắn trở nên đục ngầu rồi nói:
– Kẻ này đang truyền thừa ý chí của ta, các ngươi chớ có quấy nhiễu.
Thanh âm rất đục và trầm, mang theo tang thương man mác, nhưng thanh âm ấy cũng ẩn chứa một cỗ lực lượng kinh khủng trực tiếp đem Vân Tùng cùng Vân Duệ đang ngưng tụ chưởng ấn phá vỡ.
– Phốc! Phốc!
Hai người ở tại chỗ phun một ngụm máu, thân thể không khỏi thối lui về sau, cả hai chật vật ngã trên mặt đất, ánh mắt lấp lóe sự ngạc nhiên cùng kinh hãi.
Thanh âm cùng ánh mắt Vân Phi Dương hiện lên sức mạnh cuồn cuộn, sức mạnh ấy đủ để bọn hắn như vừa trải qua một hành trình đầy khủng bố, họ như vừa về từ quỷ môn quan.
– Chẳng lẽ là đang truyền thừa ý chí.
Một tên dòng chính nói với âm thanh run rẩy:
– Tên này đã bị tổ tiên chiếm hữu!
Lời vừa nói ra, sắc mặt tất cả dòng chính đều hóa ngốc, thân thể run rẫy càng mãnh liệt, sau cùng chúng khó mà chống đỡ được liền quỳ rạp trên mặt đất.
Bên trong Trường Sinh Chung có hơn sáu mươi tên dòng chính Vân thị, tất cả đề cùng nhau quỳ trên mặt đất, mà người bọn họ quỳ không ai khác là Vân Phi Dương, hình ảnh bây giờ có thể dùng hai chữ hùng vĩ để hình dung.
Nhưng mà tên kia lại không có tâm tình để ý tới, bởi vì giờ phút này hắn đang chịu đựng thống khổ khó nói lên lời.
– Tiểu gia hỏa.
Bên tai truyền đến thanh âm hùng hậu:
– Trong cơ thể của ngươi có chứa năng lượng cực lớn, ngươi đã có tư cách để kế thừa ý chí của ta.
Vân Phi Dương bị tra tấn đến đau không muốn sống, nghe được âm thanh liền cả kinh nói:
– Tổ tiên?
Không tệ, bên tai vang lên âm thanh, chính là người sáng tạo ra Vân Vực, tổ tiên sáng lập ra Vân thị nhất tộc, trốn ở bên trong trên tầng sâu của không gian kim sắc, đây chính là nơi hắn lưu giữ ý chí của mình!
– Tiểu gia hỏa, mau ổn định tâm thần.
Tổ tiên Vân thị nói:
– Ta đến giúp ngươi ký kết khế ước linh hồn với Trường Sinh Chung!
– Tốt!
Vân Phi Dương vội vàng ổn định tâm thần, cả người trong nháy mắt dung nhập vào vũ trụ vô biên vô hạn, khắp nơi có thể thấy được bàng bạc thuộc tính của thiên địa cùng pháp tắc.
Đây là ý chí của tổ tiên, bên trong ẩn chứa lý giải võ đạo khắc sâu, Vân Phi Dương tự xưng bản thân mình rất trâu bò nên đã đặt mình vào bên trong, nhưng khi vào hắn mới biết mình như một chiếc thuyền nhỏ bé cô độc lênh đênh trong biển lớn mênh mông…