Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2144
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Vân Phi Dương thi triển ra Đại Bi Thủ Ấn, nhất chưởng đè ép xuống, bao hàm cửu thức. Cái này khiến cho ngũ trưởng lão cảm thấy vô cùng chấn kinh!
Phải biết, còn chưa có đến ba ngày a!
-Ngũ trưởng lão.
Vân Phi Dương thu hồi chưởng ấn nói:
-Ta luôn cảm giác khi luyện cái chiêu Đại Bi Thủ Ấn này đến hoàn chỉnh thì phải còn có lực lượng mạnh hơn như vậy chứ, tại sao lại khó có thể phát huy ra như vậy?
Ngũ trưởng lão dần dần bình phục lại tâm tình nói:
-Bời vì huyết mạch của ngươi vẫn chưa giác tỉnh hoàn toàn, vì thế cho nên không cách nào phát huy được lực lượng mạnh nhất của vũ kỹ huyết mạch.
Nói xong câu đó, hắn lung lay sắp đổ!
Dù sao thì ngay cả huyết mạch cũng chưa hoàn toàn giác tỉnh, vậy mà lại có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được Đại Bi Thủ Ấn, đây cũng là quá khủng bố đi!
-Thì ra là thế.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ, cũng nhớ tới việc gặp được Vân Trung Tử vào năm đó, cũng từng nói qua việc giác tỉnh huyết mạch.
-Ngũ trưởng lão.
Hắn nói:
-Nghe nói tại Huyết Mạch Trì có thể giác tỉnh huyết mạch, bây giờ có thể đi không?
-Hoàn toàn có thể.
Ngũ trưởng lão sắc trởi bên ngoài nói:
-Bây giờ trời đã tối, Thôi để đến sáng mai, sau khi kết thúc thi đấu rồi đi.
-Cũng tốt.
Vân Phi Dương trở về chỗ mình ở, thầm nghĩ:
-Nếu như mình chân chính giác tỉnh huyết mạch Vân thị nhất tộc, vậy thì chẳng phải là có thể lĩnh hội bí pháp Đại Hồn Huyết Mạch tầng cao hơn hay sao?
Vũ kỹ bên thong Vũ Kỹ Các, thật không có cái gì sọ cho hắn cảm thấy hứng thú. Thứ mà hắn quan tâm nhất cũng chỉ có Chiến Thần Hồn Thể tam biến, dù sao thì cái này cũng làm bạn chính mình hai kiếp.
Hôm sau, Vân Phi Dương vừa đẩy cửa ra liền thấy mấy tên dòng chính đứng ở phía bên ngoài, đang lấy ánh mắt bất thiện mà nhìn mình.
-Vân Phi Dương.
Một tên dòng chính thản nhiên nói:
-Hôm nay là ngày ước chiến, mau đi theo chúng ta tiến về tổ đài.
-A.
Vân Phi Dương cười nói:
-Sớm như vậy đã tới rối, các ngươi lo lắng ta sẽ không dám đi ra chiến hay sao?
Mọi người không nói, cũng coi như ngầm thừa nhận.
Vân Phi Dương lắc đầu, lúc này theo bọn họ rời đi, rất nhanh đã đến tổ đài để cho tộc nhân sư dụng để giải quyết ân oán.
Cái đài nàyrất lớn, cùng loại với đấu đài gia đấu.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, bốn phía liền đã tụ tập không ít Vân thị dòng chính tới đây xem náo nhiệt.
Ngũ mạch dòng chính khiêu chiến người năm phần huyết mạch. Sự việc lớn như vậy, bọn họ khẳng định phải chạy đến thật sớm, chiếm cứ vị trí có lợi cho việc quan chiến.
-Đến rồi! Đến rồi!
Khi Vân Phi Dương vừa xuất hiện ở trong tầm mắt thì lập tức gây nên bạo động, rất nhiều tộc nhân lấy một loại ánh mắt cổ quái để nhìn hắn.
Nhóm trưởng lão Vân thị nhất tộc cũng tới, bời vì bọ họ không tiện lộ diện cho nên toàn bộ đều núp ở trong bóng tối lặng lẽ quan sát.
-Nghe nói tên này một mực đang tu luyện Đại Bi Thủ Ấn bản hoàn chỉnh, định sử dụng vào giao đấu hôm này, dùng bộ quyền thuật này đánh bại Vân Khanh!
-Ba ngày thời gian, làm sao có thể đem lĩnh ngộ Đại Bi Thủ Ấn bản hoàn chỉnh có thành tựu được!
-Lĩnh ngộ của Vân Khanh đối với Đại Bi Thủ Ấn cũng coi như đăng phong tạo cực. Coi như tên kia thật có thể lĩnh ngộ, nhưng mà ở trước mặt hắn cũng không khác gì lấy trứng chọi đá.
Rất nhiều dòng chính đang nghị luận ầm ĩ, từ trong ngôn ngữ của bọn họ nói ra, không khó để nhận r ằng bọn họ tin tưởng Vân Khanh sẽ chiến thắng.
Tuy độ tinh khiết hyết mạch của Vân Phi Dương đạt tới con số cao không thể chạm, nhưng dù sao cũng chỉ là chi thứ. Nhóm dòng chính đứng bên phía của Vân Khanh cũng là chuyện hết sức bình thường.
Vân Tại Dã còn nỉ non nói:
-Tiểu tử này, thật có thể lĩnh ngộ Đại Bi Thủ Ấn trong thời gian ba ngày sao?
-Đạp.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Vân Phi Dương đứng ở tổ trên đài.
Vân Khanh chờ đợi đã lâu, thản nhiên nói:
-Nghe nói ngươi phải dùng Đại Bi Thủ Ấn đánh bại ta?
-Không sai!
Vân Phi Dương nói.
Vân Khanh cười lạnh nói:
-Thật sự là trò cười.
Hắn một mực lĩnh hội Đại Bi Thủ Ấn, cũng được công nhận nhận là có lý giải sâu nhất trong tuổi trẻ dòng chính, nhưng chỉ lĩnh ngộ sơ bộ thì cũng đã hao phí thời gian hai trăm năm.
Tên này mới bắ đầu tu luyện vào ba ngày trước, ba ngày sau lại muốn ử dụng kỹ này để đánh bại mình, quả thực là buồn cười!
-Tới đi.
Vân Khanh triển khai trận thế nói:
-Để ta xem một chút, ba ngày nay ngươi đã lĩnh ngộ Đại Bi Thủ Ấn tới trình độ nào!
Dòng chính Vân thị Quan chiến thì nhao nhao cười rộ lên.
Thậm chí có người đã nghĩ rằng, tên kia khẳng định không có lĩnh ngộ, khẳng định không thi triển ra được.
-Được rồi.
Vân Phi Dương cung kính không bằng tuân mệnh, lúc này một bước phóng ra, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, trình cấp tốc đánh ra thủ ấn mà mắt thường khó nhìn ra được.
Vù vù——
Trong khoảnh khắc, tổ trên đài hình thành cuồng phong, năng lượng cuồn cuộn táo bạo tràn ngập, hóa thành vô số chưởng ấn.
Mỗi một cái chưởng ấn đều mang theo lực lượng cường đại, đồng thời thấu phát một cỗ khí tức bi tráng.
Vân Phi Dương một mạch thi triển ra Đại Bi Thủ Ấn, nụ cười của đám Vân thị dòng chính nhất thời ngưng kết!
Vân Tại Dã cả kinh nói:
-Tiểu tử này thật sự là đã lĩnh ngộ được!
Nhìn thấy tộc trưởng biểu lộ khoa trương Như thế, tâm lý của ngũ trưởng lão Cũng trở nên thăng bằng. Dù sao thì đêm qua, khi hắn lần đầu nhìn thấy Vân Phi Dương thi triển ra thì cũng bị chấn động không nhẹ.
-Tuy nhiên…
Vân Tại Dã tỉnh táo lại nói:
-Đại Bi Thủ Ấn của hắn thi triển ra, uy lực không có đạt đến cực hạn. Cái này có phải là có quan hệ đến việc chưa hoàn làn giác tỉnh huyết mạch hay không!?
Không hổ là trưởng của một tộc, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra, Đại Bi Thủ Ấn của Vân Phi Dương thi triển ẩn chứa thiếu hụt.
Nhưng mà, huyết mạch không hoàn toàn giác tỉnh, lại lấy thời gian ngắn như vậy lại có thể lĩnh ngộ, cũng thi triển mây bay nước chảy, cái này là phi thương khủng bố.
-Làm sao có thể!
-Thật sự là tên này đã lĩnh ngộ được!
Vân thị dòng chính há rộng miệng ra.
Có dòng chính Đại Bi Thủ Ấn hoàn chỉnh, sau khi nhìn thấy cái chưởng ấn kia thì cảm thấy tự ti mặc cảm!
Huyết mạch Vân Phi Dương còn chưa có giác tỉnh hoàn toàn, nhưng lĩnh ngộ đối với Đại Bi Thủ Ấn thì không phải là dòng chính phổ thông có thể đánh đồng.
-Sao làm sao có thể…
Nhìn lấy ẩn chứa cửu thức, chưởng ấn thấu phát bi thương khí tức, cả người Vân Khanh đều mộng.
Làm một tên dòng chính đã Đại Bi Thủ Ấn lâu dài, hắn có thể trong nháy mắt phán đoán, lý giải của Vân Phi Dương đối với cái vũ kỹ này xa hơn mình.
Vượt quan mình, mạnh hơn mình, hắn nhận.
Huyết mạch mạnh hơn chính mình, hắn nhận.
Bây giờ, ba ngày tu luyện Đại Bi Thủ Ấn lại mạnh hơn mình lĩnh hội trong vòng mấy ngàn năm, cái này làm cho hắn thực khó có thể tiếp nhận!
Bên trong cao tầng Vũ Kỹ Các có vài chục loại huyết mạch vũ kỹ. Vì sao hết lần này tới lần khác Vân Phi Dương lại chọn tu luyện Đại Bi Thủ Ấn?
Nguyên nhân rất đơn giản, vì đây là vũ kỹ sở trường của Vân Khanh, sử dụng ái này để đả kích, phải nói là hung hăng kích thích, để cho hắn tự nhận thức được, rốt cuộc mình rác rưởi đến mức nào.
Không thể không nói, chiêu này quá ác độc.
Sau khi Vân Khanh nhìn thấy Vân Phi Dương thi triển ra Đại Bi Thủ Ấn, tâm cảnh hoàn toàn u ám, thân thể bắt đầu hơi run rẩy.
-Ngươi là một tên rác rưởi.
Năm đó tại Tác La Vực, Vân Phi Dương đã từng nói qua. Bây giờ, âm thanh liên tục chui vào lỗ tai của hắn, liên tục đánh vào tôn nghiêm của hắn,đánh liên tục đến khi nào hắn vỡ vụn đến không chịu nổi nữa.
-Phốc!
Vân Khanh phun một ngụm máu tươi ra ngoài, điên điên khùng khùng gầm thét lên:
-Ta không phải rác rưởi! Ta không phải rác rưởi…!
-Oanh! Oanh!
Đúng vào lúc này, lít nha lít nhít chưởng ấn vô tình đánh xuống đến, cuốn theo trận trận cuồng phong cùng với năn lượng táo bạo.
Dòng chính đến đây quan chiến thì toàn bộ đều trợn tròn mắt, bời vì Vân Khanh không có phản kích hoặc né tránh, chịu đựng toàn bộ chưởng ấn của Vân Phi Dương.
một tên tường lão Ngũ mạch cau mày nói:
-Tuy tiểu tử kia vận dụng Đại Bi Thủ Ấn thành thạo, nhưng uy lực cũng không mạnh, tại sao Khanh nhi không né tránh?
Tại sao?
Bời vì Vân Khanh bị chửi đến điên rồi!
Sau khi hắn tiếp nhận điên cuồng oanh kích, lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, ánh mắt đờ đẫn nói:
-Ta không phải rác rưởi! Ta không phải rác rưởi…!
Vân Phi Dương lần nữa ngưng tụ ra Đại Bi Thủ Ấn, nói:
-Ngươi là rác rưởi, không thể phủ nhận.
-Không! Ta không phải! Ta không phải!
Vân Khanh tựa như ma chướng, cực lực phủ nhận, hoàn toàn không có ý thức được lít nha lít nhít chưởng ấn đã lần nữa oanh tới.