Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2142
Tính cách Vân Phi Dương chính là như vậy.
Nếu như ngươi khó chịu ta, ta liền để ngươi càng khó chịu, cho nên lúc ở Vũ Kỹ Các gặp được Vân Khanh, liền liều mạng khiêu khích đối phương cho sướng mồm.
Đương nhiên.
Tên này không phải làm càn làm bậy.
Biết khiêu khích Vân Khanh ở Vũ Kỹ Các này, thì có cho đối phương một trăm lá gan hắn cũng không dám động thủ.
Quả là như vậy, đối mặt với khiêu khích lớn lối thiếu đánh như thế, tuy Vân Khanh giận đến bốc khói đầu, nghẹn đến đỏ mặt cũng không dám làm gì quá phận, chỉ có nắm tay nắm lại càng thêm chặt.
– Tức giận?
Vân Phi Dương cười vô cùng thiếu đánh hỏi.
– …
Ngũ trưởng lão kém chút ngã quỵ.
Ngươi nhục nhã hắn như thế, không tức giận mới là lạ.
– Vân Phi Dương!
Vân Khanh nghiến răng nghiến lợi, nói ra từng chữ mang cảm giác kìm nén:
– Đừng tưởng rằng ngươi nắm giữ hai phần năm huyết mạch, liền có thể ở Vân Vực này diễu võ giương oai!
– Ai nha.
Vân Phi Dương lui lại một bước, nhìn về phía ngũ trưởng lão, giọng nói run run y như bị dọa sợ:
– Tên này giọng nói…thật…thật đáng sợ.
Đối với loại hành vi đê tiện như này của Vân Phi Dương, ngũ trưởng lão chỉ có thể dùng sụp đổ để diễn tả mình tâm tình, câm nín xem tiểu tử này đọc tiếp lời thoại gì.
– Ai.
Vân Phi Dương buông tay, y như vô cùng bất lực nói một câu:
– Không có cách nào, ai bảo ta nắm giữ hai phần năm huyết mạch còn ngươi chỉ có 5% đây?
Động tác này, ngôn ngữ này, giọng điệu này, ha.
Đừng nói Vân Khanh và ngũ mạch dòng chính, ngay cả ngũ trưởng lão cũng có ý định muốn nhào lên đánh tên này một chập cho hả giận.
Không thể không nói.
Vân Đại Tiện Thần đã đạt đến cảnh giới này vẫn còn có một đoạn đường dài phải đi, nhưng cái phương diện tìm đường chết như này tuyệt đối là đỉnh phong không ai sánh kịp.
Vân Khanh bị chọc tức đến nỗi xuất huyết não, chỉ biết nắm chặt tay, cả giận nói:
– Vân Phi Dương, có dám cùng ta đi tổ đài hay không!
– Tổ đài?
Vân Phi Dương mờ mịt chẳng hiểu nó là cái quái gì.
Ngũ trưởng lão vội vàng truyền âm giải thích cho tên tiểu tử ngu muội nhà mình biết:
– Tổ đài là do tổ tiên bố trí, tộc nhân có thể đến đó giải quyết ân oán.
Thì ra là thế.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ, nhưng cũng có chút sắp xếp:
– Đi thì có thể, nhưng cũng không phải là hiện tại.
Vân Khanh đè ép lửa giận hỏi:
– Khi nào?
Vân Phi Dương hơi chút cân nhắc đáp lời:
– Ba ngày sau đi.
– Được!
Vân Khanh căm tức nhìn hắn, nói:
– Ba ngày sau, ta ở tổ đài đợi ngươi, hi vọng ngươi sẽ không lỡ hẹn!
– Lỡ hẹn?
Vân Phi Dương cười lạnh không thôi.
Nói thật, coi như Vân Khanh không phát lên khiêu chiến, hắn cũng sẽ chạy đi kiếm tên này khởi xướng khiêu chiến.
– Chúng ta đi!
Vân Khanh mang theo ngũ mạch dòng chính rời đi.
Chỉ là, vừa đi mấy bước, Vân Phi Dương lại thản nhiên nhả tiếp một câu:
– Nhớ kỹ lời ta nói vừa rồi, về sau khi nhìn thấy ta, lăn được bao xa thì lăn.
– Phốc!
Vân Khanh rốt cục ức chế không nổi, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, cũng may là phun ra được, chứ nếu máu xông lên não chết lúc nào không hay.
– Khanh ca!
Đám dòng chính hoảng sợ hô.
Vân Khanh khoát tay, ý bảo chính mình không có việc gì, tiếp tục cất bước mà đi, trong lòng phẫn nộ đỉnh điểm.
Đám dòng chính vội vàng đuổi theo, rời khỏi Vũ Kỹ Các trước, không tiếp tục hằm hằm nhìn Vân Phi Dương.
– Aizzz
Ngũ trưởng lão âm thầm thở dài, than:
– Tiểu tử này xem như đem tất cả ngũ mạch dòng chính đắc tội hết rồi.
– Oanh!
Mới vừa ra khỏi Vũ Kỹ Các, Vân Khanh phẫn nộ tung một quyền lên đại thụ ở bên cạnh, trong nháy mắt đem thân cây đánh thành bụi phấn.
– Khanh ca!
– Tiểu tử kia quá càn rỡ!
Đám ngũ mạch dòng chính giận dữ không thôi.
Nếu như vừa rồi không phải là ở Vũ Kỹ Các, bọn họ rất có thể không ép được lửa giận mà ra tay với tên đó.
– Đáng giận!
Vân Khanh gắt gao nắm chặt tay, ánh mắt phun lửa nói:
– Ba ngày sau, ta nhất định đưa chém ngươi thành trăm mảnh!
Làm một tên dòng chính cao ngạo, hắn chưa từng bị người khác nhục nhã đến như vậy, cho nên, vô luận Vân Phi Dương có huyết mạch mạnh bao nhiêu, hắn đều muốn giết chết cho hả giận.
Theo ngũ trưởng lão tiến vào Vũ Kỹ Các, Vân Phi Dương nhìn thấy bên trong xếp đặt từng dãy giá sách, phía trên để đó vô số vũ kỹ cùng Vân thị nhất tộc có quan hệ huyết mạch.
– Vũ kỹ ở nơi này đều tương đối bình thường, tiểu tử ngươi theo ta tiến về một tầng khác.
Ngũ trưởng lão nói.
Bất kỳ thế lực nào có Vũ Kỹ Các, đều có phân chia tầng thứ, Vũ Kỹ Các của Vân thị cũng giống như thế.
Lấy tinh thuần huyết mạch Vân Phi Dương mà nói, đương nhiên sẽ không chọn lựa vũ kỹ ở cấp thấp, muốn đi cũng phải đi đến đẳng cấp cao nhất.
– Ông!
Ngũ trưởng lão đứng ở cuối đường Vũ Kỹ Các, lấy ra một khối ngọc bội tinh xảo, lưu quang chợt lấp lóe, trên vách tường bỗng dưng hiện ra một cái cửa ngầm.
– Đi vào đi.
– Ừm.
Vân Phi Dương cất bước mà đi.
Vừa đi vào, liền phát hiện bên trong là một cái gian phòng hẹp, hai bên chỉ vẻn vẹn bày ra hai cái giá sách.
Ngũ trưởng lão nói:
– Nơi này thu nạp huyết mạch vũ kỹ cho Vân thị nhất tộc thượng thừa nhất, ngươi có thể tùy ý chọn một loại.
– Một loại?
Vân Phi Dương bĩu môi:
– Quá ít đi.
Ngũ trưởng lão cười nói:
– Lấy độ tinh khiết huyết mạch của ngươi, có thể chọn toàn bộ vũ kỹ trong này, nhưng những thứ này là vũ kỹ huyết mạch thượng thừa do chính tổ tiên tỉ mỉ tuyển chọn, muốn tu luyện thành công bất cứ một loại vũ kỹ nào đều cần hơn mấy ngàn vạn năm.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Hắn là lo lắng bản thân mình chọn quá nhiều, không có thời gian tu luyện.
– Tốt.
Vân Phi Dương cười nói:
– Thì chọn một loại.
Nói rồi, Vân Phi Dương đi đến trước kệ sách, cẩn thận quan sát.
Hàng thứ nhất trên giá sách bày đặt huyết mạch vũ kỹ bao gồm mười loại, tất cả bao hàm tâm pháp, quyền pháp, kiếm pháp các loại, đều lấy chữ Đại làm đầu.
Nghĩ đến Hồng Lão Quái và thần thông Hắc Đế, Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Có phải thần thông vũ kỹ ngưu bức hay không mà đều ưa thích dùng chữ Đại để mệnh danh?
Vâng!
Muốn đạt tới trình độ vũ kỹ thần thông nhất định, đều sẽ lấy chữ Đại làm tên, tỉ như Đại Nhật Hồng Viêm Thuật, Đại Hắc Thiên thôn phệ thuật.
Đây không phải tùy ý muốn lấy là lấy, cũng không phải bất kỳ vũ kỹ nào đều có thể xứng với chữ Đại, chỉ khi chân chính là vũ kỹ cao tầng, mới có tư cách chữ Đại làm tên.
Nói thẳng một chút.
Làm một loại vũ kỹ có thần thông tầng thứ đến gần vô hạn tiên Đế, hoặc đã là Đế vị mới xứng với chữ Đại này.
– Ừm?
Sau khi đọc đến giá sách thứ hai, ánh mắt Vân Phi Dương dừng lại tại một bản cổ lão bí tịch, phía trên khắc bốn chữ —— Đại Bi Thủ Ấn.
– Đây chẳng phải là vũ kỹ mà tên kia từng thi triển qua sao?
Vân Phi Dương trong nháy mắt nhớ tới lúc ở Tác La Vực, Vân Khanh từng thi triển qua Đại Bi Thủ Ấn.
Ngũ trưởng lão thấy trong mắt Vân Phi Dương dừng lại Đại Bi Thủ Ấn liền giải thích cho hắn hiểu:
– Đại Bi Thủ Ấn là vũ kỹ sau khi Vân Vực dòng chính trải qua huyết mạch nghiệm chứng bắt buộc phải học.
Vân Phi Dương nói:
– Nếu đã để cho nhiều người học như thế, sao còn bày trên giá sách thuộc hàng cao đẳng này?
Ngũ trưởng lão tiếp tục giải thích:
– Vân thị dòng chính tu luyện Đại Bi Thủ Ấn chỉ có ba thức đầu, cất giữ nơi đây là Đại Bi Thủ Ấn có hoàn chỉnh cửu thức.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương lại hỏi:
– Vân Khanh tu luyện Đại Bi Thủ Ấn hoàn chỉnh sao?
Ngũ trưởng lão hơi chút suy nghĩ, tiếp tục hành trình giải đáp ba ngàn câu hỏi cho tên nhà quê lên tỉnh biết:
– Vân Khanh năm đó đem ba thức đầu của Đại Bi Thủ Ấn lĩnh ngộ đến cực hạn, nên được đặc cách tu luyện sáu thức.
– Dạng này aaaaa.
Vân Phi Dương đem Đại Bi Thủ Ấn cầm lấy, cười hì hì:
– Ta chọn nó.
Ngũ trưởng lão cười nói:
– Tiểu tử, tìm hiểu ba thức đầu của Đại Bi Thủ Ấn không có gì quá khó, nhưng sáu thức sau là cao thâm khó lường, tiêu tử ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ.
– Càng cao thâm khó lường, càng có giá trị tu luyện.
Vân Phi Dương như nhặt được bảo:
– Huống hồ, ba ngày sau giao đấu, nếu như dùng vũ kỹ đồng dạng đánh bại Vân Khanh, chẳng phải sung sướng sao?
Dát.
Ngũ trưởng lão nhất thời mắt trợn tròn.
Tiểu tử này muốn trong tổ đài ba ngày sau, dùng Đại Bi Thủ Ấn đi đánh bại Đại Bi Thủ Ấn của Vân Khanh?
– Tiểu tử ngươi.
Ngũ trưởng lão khóe miệng co giật, không biết nói gì cho tên nhóc nhà mình hiểu:
– Tuy ngươi có độ tinh khiết huyết mạch rất cao, nhưng thời gian ba ngày đem Đại Bi Thủ Ấn hoàn chỉnh tu luyện thành công, chỉ sợ khó như lên trời.