Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2096
Hội nghị Đế vương kết thúc mỹ mãn, cường giả Vương cấp đến dự tiệc Đế cấp nhao nhao ủng hộ Vân Phi Dương, nguyện ý cùng nhau đánh vào Man Hoang Vực.
Bọn họ không phải đầu óc phát sốt nên đáp ứng, mà là từ sự tín nhiệm tuyệt đối với Vân Phi Dương.
Thực ra mọi người còn có một tầng ý tứ khác, đó chính là vì hậu thế tử tôn, nhất định phải buông tay đánh cược một lần.
Hội nghị kết thúc không bao lâu.
Trung Ương Vực, Bắc Vực chờ thành trì ở mỗi đại vực, mở chỗ mộ binh.
Cường giả cấp Đế vương muốn xuất chiến, võ giả phổ thông cũng muốn chiêu mộ, bời vì trận chiến tranh này, phải toàn lực ứng phó!
Rất nhiều võ giả biết được Cuồng Ngạo Tiên Đế lần nữa khởi xướng tiến công với Man Hoang Vực, nhao nhao nô nức tấp nập báo danh, hy vọng có thể vì gia viên ra chút sức mọn.
Trong lúc nhất thời.
Các thành lớn nơi mộ binh chật ních võ giả, trong không khí ngưng tụ chiến ý mãnh liệt.
Đạo lý nước mất nhà tan, rất nhiều người đều hiểu, cho nên biết rõ giết vào Man Hoang Vực sẽ có khả năng vẫn lạc, cũng chẳng hề sợ hãi!
So sánh cùng mấy đại vực khác hiện lên rõ ràng, Tây Vực một mảnh yên tĩnh.
Sau khi biết được tin tức Vân Phi Dương muốn tiến công Man Hoang Vực, hai người Trường Hồng Tiên Đế cùng Tinh Nguyệt Tiên Đế càng là khịt mũi coi thường.
Trường Hồng Tiên Đế cười lạnh nói:
– Vân Phi Dương từng tiến công Man Hoang Vực một lần, chẳng phải đã binh bại mà về sao? Bây giờ lại đi, rõ ràng là lôi kéo võ giả vực nội đi chịu chết.
Nhưng mà, tên này chỉ nghe nói sự việc Vân Phi Dương mang binh giết vào, sau đó trở về, lại không biết ở Tác La Vực, địch nhân buồn nôn thế nào.
Lần xuất chinh kia, tuy chỉ công phá được mấy trăm thành trì, sau cùng lại bị đoạt về, nhưng thu hoạch được không ít vật tư, cũng coi như khải hoàn mà về.
Trường Hồng Tiên Đế thản nhiên nói:
– Thật sự cho rằng miểu sát được hai Hoang Đế, thì có thể trở thành vô địch khắp thiên hạ?
Hai Tiên Đế kiêng kị thực lực cùng thế lực của Vân Phi Dương, cho nên dùng hết khả năng đi nói móc hắn.
– Hai vị.
Hồng Uy Tiên Đế cười nói:
– Tên kia không biết tự lượng sức mình đi tiến công Man Hoang Vực, đối chúng ta mà nói là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở.
Trường Hồng Tiên Đế nói:
– Chỉ giáo cho?
Hồng Uy Tiên Đế nói:
– Theo ta được biết, rất nhiều Đế cấp cùng Vương cấp võ giả, đều sẽ hết sức giúp đỡ lần hành động này của Vân Phi Dương.
– Chờ sau khi bọn hắn đi, các vực sẽ không còn lực lượng đỉnh phong, chúng ta thừa cơ xuất binh, tất nhiên có thể tuỳ tiện cầm xuống những đại vực này!
Hai tên Tiên Đế nghe vậy, trầm ngâm.
Hồng Uy Tiên Đế lại nói:
– Từ xưa đến nay, Chân Vũ Thần Vực đều phân chia thành chín vực, nếu như chờ đến ta có thể khống chế các khu vực khác, một lần nữa phân chia lại, giữ lại bốn vực, tất nhiên là công tại thiên thu!
Tên này rất biết tính toán, thừa dịp Vân Phi Dương cùng bốn Tiên Đế khác xuất chinh, chiếm được toàn bộ Vực bọn hắn chưởng khống, sau đó cùng nhau phân chia hết, chỉ lưu lại bốn Vực Đông, Tây, Nam, Bắc.
– Có đạo lý.
Trường Hồng Tiên Đế cùng Tinh Nguyệt Tiên Đế rất động tâm.
Trăm vạn năm này, phàm là người đăng đỉnh Tiên Đế, có ai không muốn mở rộng cương thổ, thành lập nhiều công huân hơn?
Bây giờ Ngũ Đế khác muốn đi tấn công Man Hoang Vực, mình ở đằng sau thừa cơ đoạt địa bàn của bọn họ, tuyệt đối là cơ hội tốt ngàn năm một thuở.
– Ba vị.
Tử Các Tiên Đế chưởng quản Đông Bắc Vực lại cau mày nói:
– Nếu như bọn Vân Phi Dương trở về, chúng ta nên làm như thế nào đây?
– Đúng vậy.
Trường Hồng Tiên Đế cùng Tinh Nguyệt Tiên Đế rối rắm.
Thừa dịp bọn họ không ở đây chiếm các vực, không có vấn đề, nhưng nếu như đối phương trở về, bản thân có năng lực chống lại sao?
Huống chi, thực lực của Vân Phi Dương có thể miểu sát Hoang Đế, về phần bốn Tiên Đế còn lại, bất kỳ một ai cũng không yếu hơn mình.
Hồng Uy Tiên Đế cười nhạt nói:
– Bọn họ tiến vào Man Hoang Vực, có thể còn sống trở về hay không cũng khó nói, chúng ta cần gì phải lo trước lo sau.
Hắn mất Nam Trung Ương Vực, bây giờ đã không sợ gì nữa, liền muốn thừa dịp sau khi Vân Phi Dương rời đi, cướp địa bàn thuộc về mình về.
Đúng vậy.
Bọn họ tiến vào Man Hoang Vực, khẳng định phải tiến hành một phen chém giết kịch liệt, coi như còn sống trở về, cũng tất bị thương nặng, hoàn toàn không có gì để e ngại.
– Cứ quyết định như vậy đi!
Trường Hồng Tiên Đế nghĩ thông suốt nói:
– Chờ bọn Vân Phi Dương đi, chúng ta sẽ xuất binh đánh hạ các vực, sau đó tiến hành phân chia một lần nữa, khai sáng một thời đại mới!
Tinh Nguyệt Tiên Đế cùng Tử Các Tiên Đế gật đầu đồng ý.
Nhưng mà, ba người cũng là kẻ già đời, trong lòng không phải không nghĩ, Hồng Uy Tiên Đế đến địa bàn cũng không có, có tư cách gì cùng mình Phân Thiên phía dưới với nhau?
Bốn tên Tiên Đế sau một phen mưu đồ bí mật, quyết định sau khi chờ Vân Phi Dương mang theo mọi người xuất chinh Man Hoang Vực, chiếm đoạt nhà của bọn hắn.
Nhưng mà, vừa mới kết thúc hội nghị, chưa đi ra khỏi mật thất, một thủ hạ tâm phúc vội vàng đến đưa tin:
– Tiên Đế đại nhân, Vân Phi Dương dẫn đầu hai trăm vạn đại quân, đang vượt biển đến đây!
Sắc mặt Trường Hồng Tiên Đế đại biến.
Trên không vùng biển rộng lớn thông hướng Tây Vực, một cỗ xe được tám tiên mã kéo phi nhanh tới.
Nam Cung Mạc Thương lười biếng nằm trong ngực Vân Phi Dương, nhẹ nhàng sờ gò má của hắn, cười nói:
– Vội vã muốn đi diệt Tây Vực đến vậy sao?
Vài ngày trước, nàng và Vân Phi Dương luận bàn một phen, kết quả bị thua, sau đó bị ôm vào giữa phòng, thực hiện nghĩa vụ phu thê, trở thành phu thê thực sự trên ý nghĩa.
– Đã xuất chinh Man Hoang Vực, khẳng định phải giải quyết những thứ đau đầu này đi, nếu không hậu viện rất dễ cháy.
Vân Phi Dương cười nói.
Bọn người Hồng Uy Tiên Đế nghĩ không tệ, nhưng Vân Đại Tiện Thần cũng không phải người ngu, khẳng định phải tiên hạ thủ vi cường, toàn diệt bọn hắn, rồi lại đi thu thập Man Hoang Vực.
Nam Cung Mạc Thương nói:
– Hồng Uy Tiên Đế cũng thật đáng thương, không có địa bàn, bây giờ còn nguy hiểm sắp chết.
Vân Phi Dương lắc đầu cười nói:
– Nam nhân của ngươi cũng thật đáng thương, sau bao phen truy sát của hắn, còn sống được đến bây giờ đúng là không dễ.
– Vậy cũng đúng.
Nam Cung Mạc Thương nhẹ nhàng ngửa người, hai tay khoác lên cổ hắn, ôn nhu nói:
– Về sau ta sẽ càng thêm thương ngươi.
Vân Phi Dương bị nàng chọc một cái như thế, hỏa diễm trong người nhất thời phun ra, giống như sói đói bổ nhào tới.
Chiếc xe tráng lệ chầm chậm đi tới, giữa bầu trời lưu lại từng sợi xuân quang.
Vân Phi Dương không chỉ có mang theo Nam Cung Mạc Thương, còn mang theo bọn người La Mục cùng 2 triệu binh lính Linh tộc.
Giờ phút này bọn họ đang khống chế từng con Hải Thú, phi nhanh trong biển rộng vô tận, phương vị đi tới tự nhiên là Tây Vực.
Một lúc lâu sau.
Hai trăm vạn đại quân thuận lợi vượt qua biển lớn mênh mông, bước vào lãnh địa Tây Vực, cũng mở ra đợt tiến công mãnh liệt nhất.
– Giết!
– Giết!
Binh lính Linh tộc cao tiếng rống giận, thanh âm chấn động thiên địa, cũng rung động binh lính đóng giữ thành trì, khiến bọn họ sợ mất mật.
Chưa đến thời gian nửa ngày.
Tây Vực to như vậy đã có ngàn thành trì luân hãm, thậm chí có thành trì còn không có binh lính đóng quân, bị tuỳ tiện công phá.
Bên trong Đế Cung.
Thu được chiến báo thành trì liên tiếp thất thủ, Trường Hồng Tiên Đế gấp gáp không ngừng đi đi lại lại.
Tinh Nguyệt Tiên Đế còn cau mày nói:
– Đại quân của Vân Phi Dương thật đáng sợ, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa, toàn bộ Tây Vực đều sẽ bị luân hãm.
– Đáng giận!
Hồng Uy Tiên Đế song quyền nắm chặt.
Hắn hiển nhiên không nghĩ tới, quân đoàn Vân Phi Dương chưởng khống sẽ kinh khủng như vậy.
Đột nhiên, có âm thanh theo vang lên bên trong Đế Cung:
– Bản Đế đã tới Trường Hồng Đế Thành, sao các ngươi còn không mau ra nghênh tiếp hả?
– Vân Phi Dương!
Sắc mặt bốn Hoang Đế kinh biến.
Trên không của Đế Thành, một chiếc xe hào hoa lơ lửng dừng lại, Vân Phi Dương ôm Nam Cung Mạc Thương trong ngực, khóe miệng hiện ra nụ cười nhàn nhạt.