Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2089
Những năm này, Vân Phi Dương thi triển Tru Thiên Kiếm Trận rất nhiều lần, nhưng phần lớn là dùng hình thái thứ nhất và thứ hai đối địch.
Tất nhiên kiếm trận thần kỳ như thế còn có tầng thứ càng cao hơn, chỉ là cần người thi triển phải tự lĩnh ngộ cùng phỏng đoán.
Vân Phi Dương một mực suy nghĩ, một mực đang nghiên cứu.
Cuối cùng có một ngày, được Vạn Kiếm Quy Tông dẫn dắt, sáng chế kiếm trận hình thái thứ ba —— Ta nếu là kiếm, thiên hạ không có kiếm.
Hình thái thứ ba khác Vạn Kiếm Quy Tông cấp độ thứ ba, bời vì muốn thi triển thì phải thân trong kiếm trận, mà trên uy lực khẳng định mạnh hơn, dù sao sau khi hóa thân thành kiếm, đạt được kiếm ý gia trì đến từ toàn bộ Tru Thiên Kiếm Trận.
Vân Phi Dương sau khi sáng tạo hình thái này, đến nay chưa từng thi triển, bời vì muốn giữ lại, thi triển tại Đế Vị chi tranh, ứng phó địch nhân vốn có – Lão Tử Bất Bại!
Đương nhiên.
Lúc trước tại Tác La Vực đối mặt đều là cường giả Hoang Đế cấp, coi như có thi triển ra cũng không làm được gì.
Đối phó Hoang Đế không được, đối phó Lão Tử Bất Bại vẫn có thể, cho nên sau khi thi triển, tuỳ ý phá mất Lục Thiên Kiếm chi cảnh của đối phương!
Nhưng mà.
Sau khi phá mất sáu chuôi đỏ thẫm cự kiếm.
Vân Phi Dương cũng không dừng lại, lần nữa mang theo kiếm ý chí cường cuốn tới.
Lão Tử Bất Bại ổn định thân thể, tuy bị phản phệ nhưng cũng vung tay lên, phóng xuất ra kiếm ý cuồn cuộn.
– Hưu! Hưu!
Trong khoảnh khắc, Lục Thiên Kiếm Chi Cảnh lần nữa ngưng tụ từ trong huyết kiếm.
Lần này cũng không phải là tiến công, mà là ngưng tụ trước người Lão Tử Bất Bại, hình thành từng đạo từng đạo một thứ cùng loại với kết giới.
Có thể công có thể thủ.
Chính là chỗ tinh túy của Lục Thiên Kiếm Chi Cảnh.
– Hưu ——
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương hóa thân thành kiếm, nổ bắn ra mà đến, kiếm khí cường đại gào thét mà ra, như là kinh đào hải lãng.
– Bành! Bành! Bành!
Từng tiếng bạo hưởng truyền ra từ trong võ đài, rất nhiều võ giả chỉ có thể nghe mà không cách nào thấy rõ những gì phát sinh bên trong.
Trải qua.
Thanh âm dừng lại.
kiếm trận trên lôi đài lúc này lưu quang hơi hơi vặn vẹo, chợt vỡ nát thành hư vô, hóa thành mảnh vỡ đầy trời.
– Xoát! Xoát!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm cùng chín mươi chín thanh kiếm phảng phất mất đi nới cung cấp sức lực, toàn bộ cắm trên mặt đất, rung động nhè nhẹ.
Mọi người nhao nhao trừng to mắt nhìn lại, chỉ thấy trên lôi đài, Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại tựa lưng vào nhau ngạo mà đứng, giống như người không việc gì.
– Phù phù!
– Phù phù!
Đột nhiên, hai người ứng thanh ngã xuống đất.
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Vô số ánh mắt đang ngó chừng hai người ngã trên mặt đất kia, trong lòng ngạc nhiên suy đoán, chẳng lẽ trận Đế Vị chi tranh này, lấy lưỡng bại câu thương mà tuyên bố kết thúc?
Thiên Đạo cũng rất phiền muộn.
Từ tình huống mà xem thì Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại đều thụ thương, đều tinh bì lực tẫn, tràng tỷ đấu này mình phán định như thế nào?
– Tuyên bố đi.
Trầm Hạo truyền âm tới.
Thiên Đạo sụp đổ nói:
– Ai thắng ai thua?
Trầm Hạo nói:
– Ngươi thân là Thiên Đạo vực này, trong hai người bọn họ, ngươi hi vọng người nào thu hoạch được thắng lợi cuối cùng nhất?
Thiên Đạo trầm mặc.
Nếu như theo cảm tình cá nhân mà nói, hắn càng hy vọng Vân Phi Dương chiến thắng, dù sao tên này trợ giúp vực nội hóa giải hạo kiếp.
Nhưng mình chính là Thiên Đạo nha.
Bất cứ chuyện gì cũng không thể pha tạp cảm tình cá nhân, phải làm cho công bình công chính.
Trầm Hạo nói:
– Tràng tỷ đấu này, Vân Phi Dương chiến thắng.
Thiên Đạo khổ sở nói:
– Hai người đồng thời ngã xuống, hẳn là lưỡng bại câu thương, tên kia chiến thắng thế nào đây.
Đây là một Thiên Đạo có nguyên tắc.
Dù là hi vọng Vân Phi Dương thắng lợi, nhưng khẳng định phải nghiêm ngặt dựa theo quy tắc mà làm việc.
Trầm Hạo nói:
– Ai nói là lưỡng bại câu thương, tiểu gia hỏa kia không phải đã đứng lên sao?
– Đứng lên?
Thiên Đạo khẽ giật mình, vội vàng nhìn về phía lôi đài, quả nhiên chỉ thấy Vân Phi Dương ngã trên mặt đất lảo đảo từ dưới đất đứng lên.
– Vân Phi Dương đứng lên!
vũ giả trên đài quan chiến nhao nhao hoảng sợ nói, trên mặt hiện đầy hưng phấn cùng phấn khởi.
chiến đấu đặc sắc mặc dù rất trọng yếu, nhưng trận chung kết cuối cùng nếu như Vân Phi Dương thắng được mới là kết quả khiến họ vui lòng nhất.
Trong Đế Cung.
bọn người Lâm Chỉ Khê nhìn thấy Vân Phi Dương từ dưới đất đứng lên, nhao nhao buông lỏng một hơi.
Đương nhiên.
Có người nhìn chăm chú Lão Tử Bất Bại.
Bọn họ lo lắng đối phương cũng sẽ đứng lên, như thế thì đại biểu giao đấu còn chưa có kết thúc.
Chỉ là, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Vân Phi Dương đứng lên không bao lâu, Lão Tử Bất Bại kéo lấy thân thể suy yếu lảo đảo đứng lên, khóe miệng khó khăn nhếch lên mỉm cười âm u.
– …
Thiên Đạo đang chuẩn bị tuyên bố kết quả trận đấu, chỉ có thể nuốt lời nói trở về.
– Mẹ.
– Tên này sao lại đứng lên!
La Mục khó chịu nói.
Hắn hiện tại hận không thể xông lên, một chân đá bay Lão Tử Bất Bại, tuyên bố người thắng trận là Phi Dương ca.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm thì nhíu mày.
Từ tình huống mà xem, hai người đều trọng thương, nếu như lại tiếp tục đánh, chỉ sợ phải có khả năng tử vong.
Trên lôi đài.
Lão Tử Bất Bại vừa mới đứng lên thở gấp thật mạnh, kinh mạch trong thân thể đều đã bị hao tổn.
Vân Phi Dương cũng thế.
Chẳng qua là ỷ vào thân thể cường đại, hô hấp ngược lại cũng có chút quy luật, không lộ vẻ rất chật vật.
– Còn đánh nữa không?
Hắn đè ép thương thế, yếu ớt nói.
Lão Tử Bất Bại nhẹ nhàng nâng đầu, triệu hồi huyết kiếm lúc này đã hóa thành hình thái bình thường, rút vào vỏ kiếm, thản nhiên nói:
– Không đánh.
Nói xong, đi ra lưu quang bình chướng, rơi ra ngoài lôi đài.
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Mọi người trừng to mắt.
Lão Tử Bất Bại thủ đoạn độc ác, vậy mà tự mình nhảy xuống lôi đài!
Điều này thể hiện cái gì?
Thể hiện hắn nhận thua!
– Còn thất thần làm gì!
Trầm Hạo truyền âm nói:
– Tuyên bố kết quả đi.
– Ách.
Thiên Đạo lấy lại tinh thần, lúc này tuyên bố:
– Lão Tử Bất Bại bị đào thải, người thắng trận Đế Vị chi tranh cuối cùng là —— Vân Phi Dương!
thanh âm cẩn trọng dập dờn tại Đế Thành, dập dờn tại toàn bộ vực nội, tất cả võ giả, toàn bộ sinh linh nghe được rõ ràng.
– Vân Phi Dương thắng!
– Tiên Đế mới đã sinh ra!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Chân Vũ Thần Vực sôi trào lên, rất nhiều võ giả đều đang nhiệt liệt hoan hô!
Trước khi Đế Vị chi tranh mở ra, võ giả vực nội đều hi vọng Vân Phi Dương chiến thắng, bây giờ Vân Phi Dương đã chiến thắng Lão Tử Bất Bại, trở thành người thắng lợi cuối cùng nhất, có thể nói là dân tâm sở hướng.
Tất cả võ giả đắm chìm trong vui sướng cùng hưng phấn.
Nhưng là, Lão Tử Bất Bại là người thất bại lại kéo lấy thân thể bị tổn thương, dần dần biến mất tại ngoài lôi đài.
– Vân Phi Dương.
Trước khi đi, truyền đến âm thanh khác:
– Tràng tỷ đấu này, ta chỉ thua nửa chiêu, lần sau nhất định sẽ chiến thắng.
– Ta chờ.
Vân Phi Dương đứng trên lôi đài, nhẹ giọng nỉ non nói.
Hắn cũng rõ ràng, nếu như đối phương không tự mình nhảy xuống, trận đấu sẽ còn tiếp tục, một mực đánh xuống kết quả chính là lưỡng bại câu thương.
– Tên kia bị thương!
– Chính là cơ hội báo thù tốt cho dòng chính bọn ta!
Rất nhiều cao tầng gia tộc nhao nhao bay ra từ đài quan chiến, đuổi theo Lão Tử Bất Bại.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Giờ khắc này hắn đột nhiên rõ ràng, Lão Tử Bất Bại tại sao không đánh, thì ra là lo lắng sau khi lưỡng bại câu thương với mình sẽ bị các đại gia tộc vây giết.
– Hưu!
vào lúc này, trên đài cao đứng vững ở ngoài lôi đài xuất hiện một hàng đạo lưu quang, cũng ngưng tụ ra bậc thang thực chất hóa.
Rất nhanh, bậc thang làm nền trước mặt Vân Phi Dương, hắn chỉ cần đi lên dọc theo bậc thang, ngồi tại lên Đế Vị, liền sẽ trở thành một trong Cửu Đế của vực nội!