Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2021
–
Oanh!
Oanh!
Tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến từ trước trận pháp.
Năng lượng táo bạo cuồn cuộn phát tán hóa thành từng gợn sóng.
Bản Mệnh Nguyên Thần của Thiện Bản Thư điên cuồng oanh kích không biết mệt mỏi, thậm chí càng tấn công càng mạnh.
– Mẹ nó!
Vân Phi Dương trong trận pháp tiếp nhận oanh kích liên hồi, khí huyết không chỉ sôi trào mà linh hồn lực cũng dần tiêu hao.
Hắn đã chống đỡ ba ngày.
Bản Mệnh Nguyên Thần vẫn không ngừng đánh xuống, tuy chưa phá trận pháp nhưng cũng mang đến phiền toái không nhỏ.
– Không được.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ cạn hết sức!
Nhất định phải nghĩ biện pháp.
Nếu tiếp tục chống đỡ thì sẽ trận phá, người vong.
– Khặc khặc kiệt!
Thiện Bản Thư truyền đến tiếng cười âm u.
– Tiểu tử, ngươi bây giờ có phải rất tuyệt vọng?
– …
Vân Phi Dương mặc kệ hắn, một bên tiếp nhận oanh kích, một bên suy nghĩ biện pháp.
– Đúng rồi.
– Đại gia hỏa kia cũng sẽ có lúc hết sức, ta cũng có thể kéo dài thời gian.
– Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.
Thiên Đạo truyền đến âm thanh.
– Đó là Bản Mệnh Nguyên Thần, một loại không hề biết mệt mỏi, chỉ ngươi hao tổn sức lực nhưng hắn thì không.
– Không phải chứ?
Vân Phi Dương sụp đổ.
Thiên Đạo nói tiếp.
– Trừ phi Hoang Đế thu hồi Bản Mệnh Nguyên Thần, nếu không sẽ vĩnh viễn đánh xuống cho đến khi phá trận pháp.
– Đáng giận.
Vân Phi Dương nắm tay.
– Chẳng lẽ chỉ có thể chạy?
– Nếu ngươi chạy, trận pháp bị phá, Hoang Đế sẽ giết tới, đến lúc đó Chân Vũ Thần Vực lại phải lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Thiên Đạo nói.
– …
Vân Phi Dương im lặng.
Bản Mệnh Nguyên Thần của Thiện Bản Thư để hắn không có cách nào đối phó.
– Vân Phi Dương.
Thiên Đạo khuyên nhủ.
– Việc ngươi có thể làm bây giờ chính là phụng hiến tinh huyết khởi động thanh liên phong ấn đài, như thế mới có thể ngăn cản Hoang Đế kia.
– Không có khả năng.
Vân Phi Dương cự tuyệt.
– Ta còn có thân nhân, huynh đệ, lại còn muốn đột phá Tiên Đế, làm sao có thể phụng hiến tinh huyết, xả thân thủ nghĩa.
Thiên Đạo có chút không khống chế nổi tâm tình, gầm thét.
– Một khi trận pháp bị ép vỡ, Chân Vũ Thần Vực sẽ lần nữa rơi vào nạn kiếp, chẳng lẽ ngươi muốn nhẫn tâm nhìn!
Vân Phi Dương nói.
– Ta đóng giữ trong vòng xoáy để chống Hoang Man Vực, nếu quả thật thủ không được thì cũng đã hết sức.
– …
Thiên Đạo trầm mặc.
Hắn biết mình có khuyên thế nào tên này cũng sẽ không dâng ra tinh huyết.
Thiên Đạo cũng không trách Vân Phi Dương, dù sao tên này cũng đã nỗ lực hết sức, nếu như không có hắn Chân Vũ Thần Vực sớm đã biến thành phế tích.
– Vân Phi Dương. Cảm tạ ngươi vì Chân Vũ Thần Vực mà nỗ lực.
– Ách?
Vân Phi Dương có chút mộng.
Tên gia hỏa động một chút lại cầm thiên uy đánh mình vậy mà bây giờ lại dùng ngữ khí ôn hòa cảm tạ, thật có chút ngoài ý muốn.
– Tạ cũng không cần.
Vân Phi Dương nói.
– Dù sao nơi này cũng là nơi ta sinh ra, chính là nhà của ta.
Thiên Đạo chân thành nói.
– Thừa dịp bây giờ còn có thể ổn định trận pháp, ngươi hãy mau mau rời khỏi Chân Vũ Thần Vực đi.
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta vốn có nghĩ tới chạy trốn, nhưng không nghĩ qua sẽ rời khỏi Chân Vũ Thần Vực.
– …
Thiên Đạo nhất thời im lặng.
Chờ đến khi Hoang Đế phá vỡ trận pháp, nếu như lúc đó ngươi còn ở Chân Vũ Thần Vực, không phải sẽ chết.
– Uy.
Vân Phi Dương hỏi.
– Tên Bản Mệnh Nguyên Thần kia là linh hồn thể, một loại Viễn Cổ hung thú nào đó sao?
Đến lúc nào rồi mà hắn còn có tâm tư nghe ngóng những thứ này?
Tuy Thiên Đạo im lặng, nhưng vẫn giải thích.
– Trên ý nghĩa mà nói, Bản Mệnh Nguyên Thần là linh hồn thể cũng là Viễn Cổ hung thú.
Ba!
Vân Phi Dương nắm tay.
– Cả hai loại ta đều muốn, vậy thì phải cướp về thôi!
– Ngươi nói cái gì?
Thiên Đạo trừng to mắt.
Xoát!
Xoát!
Vân Phi Dương phóng thích linh hồn lực trào ra ngoài trận pháp, nhếch miệng cười nói.
– Đoạt lấy tên đại gia hỏa này!
Vù vù ——
Trong khoảnh khắc, linh hồn lực của hắn xông ra trận pháp, bay thẳng vào giữa mi Bản Mệnh Nguyên Thần đang tấn công ngoài kia.
Thiên Đạo thấy thế hiểu rõ, Vân Phi Dương muốn khống chế Bản Mệnh Nguyên Thần.
– Điên rồi! Tên này điên thật rồi!
Thiên Đạo khổ sở gào lên.
Bản Mệnh Nguyên Thần chính là khế ước của Hoang Đế, tên này lại dám rót linh hồn lực vào bên trong, không sợ gặp linh hồn phản phệ?
Nói thật.
Vân Phi Dương rất sợ!
Nhưng lúc này không có lựa chọn khác, phải đánh cược một phen.
Bởi vì một khi thành công, không chỉ có thể chặt đứt liên hệ giữa hai bên mà mình còn có thể có một Bản Mệnh Nguyên Thần không biết mệt mỏi!
– Ừm?
Thiện Bản Thư nao nao, cảm nhận được một cỗ linh hồn lực đang dung nhập trong Bản Mệnh Nguyên Thần của mình, chợt cười lạnh.
– Tiểu tử, ngươi đang chơi hoa chiêu gì?
Một giây sau, thần sắc hắn bỗng ngốc trệ.
Bởi vì linh hồn lực của Vân Phi Dương đã triệt để dung nhập vào bên trong Bản Mệnh Nguyên Thần, đang điên cuồng khuếch tán.
Tiểu tử này đang muốn cướp Bản Mệnh Nguyên Thần của mình?
Thiện Bản Thư đã hiểu dụng ý của Vân Phi Dương, hai tay hắn ôm ngực, cười nhạt.
– Nguyên thần của Bản Đế làm thế nào để một tên ngoại nhân như ngươi có thể tùy tiện cướp đi?
Hắn tuyệt không lo lắng.
Bởi vì bản thân hắn uẩn dục Bản Mệnh Nguyên Thần hơn mười vạn năm, cả hai đã không còn phân khác biệt.
Với quan hệ này mà Vân Phi Dương lại muốn cướp.
– Đáng giận.
Hắn bực tức nói.
– Hoàn toàn không có sơ hở!
Vù vù!
Nhưng vào lúc này, bên trong thân thể Bản Mệnh Nguyên Thần lại hiện ra một linh hồn cường thế, trong nháy mắt đánh úp linh hồn lực của Vân Phi Dương.
– A!
Linh hồn bị lộng hành quấy rối, Vân Phi Dương hét thảm.
– Khặc khặc kiệt.
Thiện Bản Thư cười quái dị.
– Tiểu tử, muốn chưởng khống Bản Đế Nguyên Thần, thì phải chuẩn bị cho tốt việc tiếp nhận linh hồn phản phệ!
– Đáng … đáng giận!
Vân Phi Dương chịu đựng thống khổ chống lại phản phệ chi lực, đồng thời tìm kiếm linh hồn ấn ký.
Hắn thấy, nếu là linh hồn thể, lại là Viễn Cổ hung thú, khi cả hai ký kết khế ước khẳng định có linh hồn lạc ấn!
Quả nhiên như vậy.
Vân Phi Dương rất nhanh phát hiện, tại một góc nào đó bên trong Nguyên Thần Thể có tồn tại một thứ gì đó lấp lánh giống như tinh hạch!
Chính là linh hồn lạc ấn!
Xoát!
Vân Phi Dương không chút do dự, thao túng toàn bộ linh hồn bay về hướng lạc ấn, trong nháy mắt bao phủ.
Thiện Bản Thư một mực nhìn lấy, khóe miệng hiện ra mỉm cười khinh thường.
Linh hồn lạc ấn bị phát hiện không quan trọng, bởi vì hắn tin tưởng tên kia khẳng định không cách nào phá vỡ được.
Đúng.
Vân Phi Dương không phá được.
Dù sao cũng là lạc ấn của một Hoang Đế ký kết khế ước với nguyên thần.
– Tiểu tử!
Thiên Đạo như phát giác được Vân Phi Dương đã đã tìm được linh hồn lạc ấn, vội nói.
– Tuyệt đối không thể làm loạn, nếu không sẽ hồn phi phách tán!
– Ta không có lựa chọn khác.
Vân Phi Dương trầm giọng nói.
Đúng vào lúc này, một hàng đạo lưu quang xuất hiện trong trận pháp, hắn triệu hoán Lâm Chỉ Khê, Lương Âm, Liễu Nhu cùng chúng nữ.
Xoát!
Xoát!
Chúng nữ không nói một lời, ăn ý ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, ngưng tụ linh hồn lực.
Sau khi tiếp thụ linh hồn lực của các nàng, khóe miệng Vân Phi Dương liền giơ lên mỉm cười, nói.
– Phu thê đồng tâm, có thể chém trời!