Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1994
–
Một tên Hoang Vương đỉnh phong ý đồ đánh lén Lương Âm từ sau lưng, không những không thành công, ngược lại còn bị hung hăng rút một roi, cảm giác kia thật không dễ chịu.
Cho nên khi thấy đối phương lại vung vẩy trường tiên, hắn mới chật vật mà chạy.
Ngắn ngủi giao thủ này đã đủ chứng minh, Lương Âm đạt đến cường giả cấp Tiên Đế hoàn toàn có thể tuỳ ý áp chế khi đối mặt Hoang Vương đỉnh phong.
– Chư vị.
Sau khi cường giả họ Trương kia thành công thoát khốn, cất lời.
– Nữ nhân này có chút khó giải quyết, chúng ta cùng lên.
– Tốt!
Mọi người đồng ý.
Lương Âm nhướng mày, trường tiên trong tay giữa vung vẩy không trung, ngạo nghễ nói.
– Cường giả Man Hoang Vực cũng không có bản lãnh gì, chỉ có thể lấy nhiều khi ít.
Đám người nghe vậy, tức giận không thôi.
Bọn họ đều là Hoang Vương đỉnh phong gần với Hoang Đế, có tự tôn thuộc về cường giả, bây giờ bị một nữ nhân trào phúng, làm sao có thể chịu đựng.
Vân Phi Dương trong trận pháp còn cười nói.
– Nữ nhân này đang cố ý chọc giận bọn họ, xem ra một phen bế quan tu luyện, không chỉ có cảnh giới đề cao, IQ cũng cao lên.
– Chư vị.
– Đừng nói nhảm với nàng, xuất thủ một lượt đi!
– Tốt!
– Xoát! Xoát! Xoát!
Hơn mười Hoang Vương đỉnh phong rất không xấu hổ bay đến, mỗi người ngưng tụ vũ kỹ cường đại, hình thành sóng khí, thanh thế to lớn.
Lương Âm nhíu mày.
Nếu như chỉ có một người, nàng có tự tin giải quyết dễ như trở bàn tay, nhưng đối mặt hơn mười Hoang Vương đỉnh phong, nàng không nắm chắc.
– Ông!
Lâm Chỉ Khê nhẹ nhàng cất bước, tay ngọc vung lên, từng mặt Thái Cực đồ án cấp tốc ngưng tụ.
– Không tốt!
Thời khắc hơn mười Hoang Vương đỉnh phong vọt tới, ‘ngửi’ được khí tức nguy hiểm từ Thái Cực đồ án, lúc này lập muốn lui lại.
– Bạo!
Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Lâm Chỉ Khê vang lên.
Chỉ thấy từng mặt Thái Cực đồ án lấp lóe tia sáng tạo thành một trận bạo tạc liên hoàn.
– Bành…bành…bành…bành
Hơn mười Hoang Vương đỉnh phong nhất thời bị tạc thương tích mình đầy, đến khi rơi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Mọi người khiếp sợ không thôi.
Không nghĩ tới nữ nhân khí chất băng lãnh không nói một lời kia còn khủng bố hơn, có thể tuỳ ý nổ thương hơn mười cường giả cùng cấp bậc!
Khó trách phe mình nhiều lần điều động cường giả tiến vào vòng xoáy, nhiều lần bị đánh tan.
Cường giả họ Trương nói.
– Hoang Đế đại nhân mệnh cho ta trong vòng một ngày công phá phòng tuyến, mọi người tốt nhất chớ lãng phí thời gian.
Lời vừa nói ra, mấy Hoang Vương đỉnh phong vốn đang khoanh tay đứng nhìn bắt đầu hoạt động gân cốt, hiển nhiên chuẩn bị xuất thủ.
Không xuất thủ không được.
Có Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm ở đây, chỉ bằng vào hơn mười Hoang Vương đỉnh phong muốn xông phá đạo phòng tuyến thứ nhất, có chút khó.
– Xoát!
– Xoát!
Năm mươi cường giả Man Hoang Vực cùng nhau bạo phát, cũng tế ra toàn bộ vũ khí cùng chí bảo của mình.
Mặc dù nhiều người đánh hai nữ nhân vô cùng tổn hại tôn nghiêm, nhưng nhất định phải mau chóng hoàn thành mệnh lệnh của Hoang Đế.
– Vù vù!
Tay phải Lương Âm nắm chặt trường tiên, liệt diễm nóng rực trong nháy mắt bao phủ, ánh mắt hiện lên chiến ý.
Lâm Chỉ Khê vẫn không nói một lời, nhưng quanh thân khuếch tán hàn khí ngày càng lạnh, hiển nhiên chuẩn bị tốt ác chiến cùng đối phương.
– Lên!
Có người quát.
– Xoát! Xoát!
Năm mươi Hoang Vương đỉnh phong bỗng nhiên vọt tới.
Vũ kỹ lộng lẫy cùng ánh sáng binh khí trong nháy mắt tràn ngập bốn phía.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm không kiêng kị, bộc phát ra hai loại thuộc tính băng hỏa đánh tới.
Hai người cùng năm mươi người mở ra giao chiến kịch liệt, mà một màn này, nếu như truyền đến Chân Vũ Thần Vực, nhất định sẽ tạo ra oanh động to lớn!
. .
– Vù vù!
Liệt diễm nóng rực phất lên, khi thì hóa thành Hỏa Long gào thét, khi thì ngưng tụ thành tường lửa phòng ngự cực mạnh, có thể nói biến hóa khó lường.
– Oanh!
– Oanh!
Hơn hai mươi Hoang Vương đỉnh phong huy quyền đến hình thành lực lượng mạnh mẽ đánh vào tường lửa.
Lương Âm lùi lại mấy bước, sắc mặt hơi tái nhợt.
Ngắn ngủi giao thủ, nàng đã tiếp nhận mấy chục lần oanh kích của đối phương, mặc dù còn có thể chống đỡ được, nhưng ngày càng gian nan.
– Chết đi!
Bốn tên Hoang Vương đỉnh phong thừa dịp Lương Âm lui lại, lách qua biển lửa, từ hai bên trái phải đánh tới, lực lượng vô cùng cường thế.
– Tạch tạch tạch ——
Đột nhiên, xung quanh Lương Âm không ngừng ngưng tụ hàn băng, cấp tốc hình thành một bức tường băng trong suốt!
– Oanh!
– Oanh!
Bốn Hoang Vương đỉnh phong đánh vào tường băng, mặc dù sinh ra tiếng vang cực lớn nhưng lại không thể đánh nát.
– Liệt Hỏa Phần Thiên!
Lương Âm quát lạnh, liệt hỏa nóng rực bốc lên hóa thành nấm đấm hỏa diễm oanh tới.
– Mau lui lại…
– Bành! Bành! Bành!
Bốn Tiên Vương đỉnh phong chưa kịp chuyển động đã bị hỏa diễm cự quyền nóng rực đánh trúng, từng người thổ huyết bay ra ngoài.
Sau khi lấy mạng đối thủ, Lương Âm nhìn về phía Lâm Chỉ Khê đứng bên cạnh, nói:
– Cảm ơn.
Lâm Chỉ Khê không nói, giờ phút này đang phân tâm ổn định lại tường băng phía trước, chống cự lại hơn mười Hoang Đế đỉnh phong oanh kích!
Nhìn tình huống trước mắt, mặc dù hai nữ có thể ương ngạnh chống cự nhưng phe địch quá nhiều người, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu hao đến kiệt sức.
– Cạch!
Đột nhiên, tiếng vỡ vụn truyền đến.
Tường băng to lớn do Lâm Chỉ Khê ngưng chịu oanh tạc liên tiếp của mấy chục cường giả Man Hoang Vực đã hiện ra vết rách, cấp tốc lan tràn.
– Bành ——
Tường băng cuối cùng vỡ vụn.
– Đạp đạp!
Lâm Chỉ Khê chịu phản phệ, lui về sau mấy bước, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ tái nhợt.
– Xoát!
– Xoát!
Khoảnh khắc tường băng bị phá vỡ, năm Hoang Vương đỉnh phong thuận thế vọt tới.
Nhưng còn chưa tới gần Lâm Chỉ Khê, Lương Âm đã huy động trường tiên đánh tới, khiến cho bọn hắn chỉ có thể thu chưởng lui lại.
– Bao vây hai nữ nhân này!
– Xoát!
– Xoát!
Mấy chục Hoang Vương đỉnh phong từ bốn phương tám hướng bay tới, ăn ý bao vây Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm, khóe miệng đều hiện lên nụ cười nhạt.
Thực lực hai nữ nhân này rất mạnh, đơn đả độc đấu rất khó đánh bại, nhưng mình cùng mọi người đồng loạt ra tay, vẫn có thể áp chế.
– Đáng giận!
Lương Âm nắm chặt song quyền, rất không cam tâm.
– Hai em gái.
Một tên Hoang Vương tương đối lớn tuổi lên tiếng.
– Cần gì phải giãy dụa vô vị, nhanh đầu hàng đi, nếu không sẽ khó giữ được tính mạng.
– Khó giữ được tính mạng?
Lương Âm cười rộ lên, chợt dắt cuống họng, hô:
– Vân Phi Dương, vừa rồi có người đùa bỡn ta, chàng có thể nhịn được sao!
– Không thể.
Thanh âm Vân Phi Dương truyền qua.
Bản thân hắn đã lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng võ giả họ Trương kia, âm u nói:
– Ngươi có thể đi chết rồi!
– Bành!
Đấm ra một quyền, mạnh mẽ xuyên thủng từ lưng qua ngực.
Mà bàn tay Vân Phi Dương thì đang nắm một trái tim máu me đầm đìa đang nhảy nhót.
Trái tim của võ giả họ Trương!
Giờ phút này hắn vẫn đứng vững, thậm chí không có phát giác, mình bị công kích, trái tim bị người khác nắm trong lòng bàn tay.
– Bành!
Vân Phi Dương nhẹ nhàng dùng lực, trái tim trong nháy mắt hóa thành hư vô.
Võ giả họ Trương lúc này mới cảm nhận được thống khổ, cúi đầu nhìn thấy một cánh tay đẫm máu xuyên ra tới trước ngực mình, hai mắt đột nhiên trợn trừng, tiếp theo khí tuyệt thân vong.
– Tê!
Tiên Vương đỉnh phong xung quanh hít một hơi lãnh khí.
Bọn họ không hề phát giác được Vân Phi Dương tới gần như thế nào, càng khó mà tin là một quyền bình thản không có gì lạ lại có thể xuyên thủng lồng ngực một Tiên Vương đỉnh phong!