Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1992
–
Rất nhiều thiếu niên nhiệt huyết tham quân lại để binh lực Trung Ương Vực tăng cường thêm một bước.
Các thành trì biên giới Đông Vực cùng Đông Nam Vực bị thu phục bấy giờ nghênh đón võ giả vào ở.
Bên trong có rất nhiều dân bản địa hai vực, bọn họ tín nhiệm quân đoàn Trung Ương Vực cho nên dời về đất cũ.
Các thành lớn nghênh đón võ giả trở về, cảnh tượng tiêu điều chậm rãi được cải biến.
Nói tóm lại.
Vô luận Trung Ương Vực hay hai vực bị thu phục đều đang phát triều theo hướng tốt đẹp hơn. Vân Phi Dương bảo vệ vòng xoáy giờ đang vô cùng phiền muộn, hắn ở đây một tháng, cường giả Man Hoang Vực bình quân mỗi ba ngày thì sẽ xông vào một lần.
– Oanh!
– Oanh!
Phía trước bình chướng lưu quang, mười mấy Hoang Vương bị Bách Quỷ Dạ Hành thao túng vừa mới kịch liệt giao chiến cùng cường giả Man Hoang Vực xông tới.
– Lý Nham, ngươi có phải điên rồi hay không!
Một tên cường giả giận dữ hét.
Người này là trưởng lão Lý gia Man Hoang Vực.
Tên Hoang Vương bị Bách Quỷ Dạ Hành khống chế đang công kích hắn chính là dòng chính đời thứ hai Lý gia.
Mới đầu, Lý trưởng lão nghe cường giả bại lui trở về biết được dòng chính nhà mình làm phản, hắn không tin, cho đến tự mình chạy đến mới biết là thật!
– Oanh!
Lý Nham bị Bách Quỷ Dạ Hành khống chế nâng quyền oanh đến, mang theo lực lượng phi thường cường thế.
Lý trưởng lão thấy thế, phẫn nộ quát.
– Thân là dòng chính Lý gia Man Hoang Vực, vậy mà đầu hàng địch, quả thật đại nghịch bất đạo, hôm nay ta thay mặt Lý gia thanh lý môn hộ!
– Vù vù!
Vừa dứt lời, song quyền đột nhiên vung ra hình thành hai đạo quyền ấn cực mạnh, mạnh mẽ đánh vào trước ngực Lý Nham cũng đánh bay hắn ra ngoài.
– Đạp đạp!
Lý Nham tiếp nhận trọng kích, lùi lại mấy bước, giữ vững lại thân thể, ánh mắt lấp lóe u quang, lần nữa giết tới!
Lý trưởng lão ngạc nhiên.
Kẻ này bị mình dùng lực lượng rất mạnh oanh kích, vốn hẳn nên bị trọng thương mới đúng, tại sao còn có thể hành động, còn có thể xông lên?
Hắn cũng không biết, hiện tại Lý Nham chỉ còn lại có một cỗ thi thể, dù thương tổn nhiều hơn nữa, vẫn có thể bị Bách Quỷ Dạ Hành thao túng, hành động tự nhiên.
– Hô!
Lý trưởng lão phóng ra một bước, lần nữa ngưng tụ lực lượng đập tới, hiển nhiên, thật sự muốn thanh lý môn hộ, không để ý tới tình thân.
– Oanh!
Lý Nham lần nữa bị đánh trúng, ngực bị quyền ấn đấm ra một lỗ thủng, nhìn qua vô cùng dọa người.
Giết chết một tên dòng chính từ nhỏ lớn lên trong mắt mình, khóe mắt Lý trưởng lão ướt át, nhưng lại đè ép bi thương, ngửa đầu nói.
– Từ hôm nay trở đi, Lý gia ta không có dòng chính như ngươi!
– Xoát!
Đột nhiên, Lý Nham bị xuyên thủng ngực lần nữa ngưng tụ lực lượng công tới, từ tốc độ mà xem, rõ ràng không có giữ lực.
Lý trưởng lão trừng mắt.
Ngực bị mình xuyên thủng, ngũ tạng lục phủ bị trọng thương, không thể sống nổi, tại sao hắn còn có thể đứng? Còn có thể xông lên!
Lý Nham bị Bách Quỷ Dạ Hành thao túng, lúc hẳn phải chết mà còn có thể công kích, quả thực làm Lý trưởng lão kiến thức rộng rãi chấn kinh.
– Lão nhân này có phải bị ngốc?
Vân Phi Dương bên trong trận pháp phòng ngự lắc đầu.
– Đến bây giờ còn không nhìn ra dòng chính nhà mình bị khống chế?
Lâm Chỉ Khê đáp lại.
– Tên Hoang Vương bị Bách Quỷ Dạ Hành khống chế không phải đối thủ của người kia, tái chiến tiếp, sợ rằng sẽ tứ phân ngũ liệt.
Vân Phi Dương cười nói.
– Vậy ta để hắn chết càng thêm giá trị một chút.
Thời điểm nói chuyện, Bách Quỷ Dạ Hành khống chế Lý Nham được mệnh lệnh từ chủ nhân, lúc này câu thông bên tiên hạch trong thân thể.
– Hưu! Hưu!
Trong khoảnh khắc, từng đạo tinh quang xuất hiện giống như ánh sáng.
– Không tốt!
Lý trưởng lão thấy thế, sắc mặt đại biến.
– Ngọa tào!
– Dòng chính Lý gia kia muốn tự bạo linh hồn, mọi người nhanh rút về!
Cường giả Man Hoang Vực đang giao chiến ở khu vực khác hãi nhiên thất sắc, nhanh chóng lui ra, nhao nhao dung nhập vào lưu quang bình chướng bên cạnh.
Những người này cách đó xa, cho nên có thể thoát chiến rời đi, Lý trưởng lão lại bi kịch, bởi vì hắn không kịp khởi hành thì Lý Nham đã vọt tới.
– Ầm ầm ——
Tiếng vang đinh tai nhức óc truyền đến, ánh sáng chướng mắt lập loè.
Một Hoang Vương tự bạo linh hồn, uy lực phi thường khủng bố, nhưng lưu quang bình chướng tồn tại trong vòng xoáy chịu qua oanh tạc lại không bị tổn hại.
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương cảm khái.
– Đây rốt cuộc là lực lượng gì ngưng tụ thành, chống đỡ Hoang Vương tự bạo cũng không nổi lên một tia gợn sóng.
Lâm Chỉ Khê nhìn lấy hắn, cười nói.
– Chàng không phải cũng rất lợi hại, sau khi tiếp nhận linh hồn tự bạo, trận pháp phòng ngự chàng bố trí cũng không nhúc nhích tí nào.
Hoang Vương tự bạo, phòng ngự trận pháp Vân Phi Dương bố trí gặp trùng kích mãnh liệt nhưng lại giống như lưu quang bình chướng, không nhúc nhích.
Không chỉ chừng này.
Ngoài trận, các Hoang Vương bị Bách Quỷ Dạ Hành khống chế khác cũng tiến vào ngay lúc bạo tạc, hình thành Đạo Giới trước người, từ đó tránh ngộ thương.
– Vẫn được, vẫn được.
Vân Phi Dương khiêm tốn nói.
Lâm Chỉ Khê không nói, một mực nhìn nam nhân của mình, thầm nghĩ.
– Tu luyện năm mươi năm tại Cửu Thiên Liên Hoàn Trận, thực lực chàng ấy bây giờ rốt cuộc mạnh cỡ nào?
– Đáng…đáng giận !
Khu vực lưu quang bình chướng, hết thảy tiêu tán, trưởng lão Lý gia máu me đầm đìa đứng tại chỗ.
Vân Phi Dương cười nói.
– Không ngờ tên này còn sống.
– Hưu!
Một sợi lưu quang bay lượn đến trước người, trong nháy mắt xâm nhập vào thức hải Lý trưởng lão, đó là Bách Quỷ Dạ Hành chiếm cứ thân thể Lý Nham lúc trước, sau khi tự bạo cũng đã thoát ly.
Bây giờ lần nữa tiến nhập thể nội Lý trưởng lão mà thôn phệ linh hồn, tất nhiên cũng do phụng mệnh chủ nhân.
– Aa!
Lý trưởng lão thống khổ kêu thảm, nhưng vì thương thế nghiêm trọng, khó có thể chống lại Bách Quỷ Dạ Hành, linh hồn bị ăn mòn từng chút, cho đến khi triệt để phai mờ.
Nói thật, hắn rất bi kịch, mới vừa rồi còn đang phẫn nộ chỉ trích dòng chính đầu hàng địch, muốn thanh lý môn hộ, bây giờ thân thể mình cũng đầu hàng địch.
Vân Phi Dương thành công quấy nhiễu một đợt tấn công của Man Hoang Vực, nhưng đây cũng không phải kết thúc, bởi vì nửa tháng tiếp theo, đối phương nhiều lần xâm phạm.
Bất quá, vì có Hoang Vương không sợ thống khổ, không sợ chết trấn thủ, Man Hoang Vực tổn thất không ít cường giả vẫn luôn rất khó vượt qua đạo phòng tuyến thứ nhất.
Nửa tháng sau.
Man Hoang Vực chưa từng công đến đây một lần, việc này khiến Lâm Chỉ Khê khó hiểu lên tiếng.
– Chẳng lẽ biết công không phá được, cho nên từ bỏ?
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Chỉ là sự bình tĩnh trước khi bão táp.
Hắn nói đúng.
Hai ngày sau, từng đạo lưu quang xông tới rơi vào vòng xoáy, số lượng nhiều hơn năm mươi.
– Vù vù!
Khí tức táo bạo tràn ngập mà đến, biểu hiện vô cùng cường thế, hiển nhiên, thực lực đám người này đều đã đạt đến Hoang Vương đỉnh phong.
– Đại trận thế.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên.
– Ta muốn xuất chiến.
Lương Âm đi tới.
Lâm Chỉ Khê cũng tới, trong đôi mắt đẹp lóe ra chiến ý, hiển nhiên cũng có ý định xuất chiến.
– Tốt tốt.
Vân Phi Dương cười nói.
– Các nàng xuất chiến đi.
Hắn biết hai nữ tu luyện ở Thái Vũ Vực, cảnh giới nhảy vọt, rất muốn đọ sức cùng cường giả Man Hoang Vực.