Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1976
–
Sau khi mang theo hai nữ đi dạo mấy vực, Vân Phi Dương mở rộng kiến thức không ít, cũng trộm không ít thứ, sau đó tiếp tục lên đường.
Mới đầu, hắn không cách nào định vị vị trí Chân Vũ Thần Vực, chỉ có thể một đường hướng tây, cho đến nửa tháng sau, bắt được khí tức khế ước thú của mình.
– Hẳn không đi nhầm đường.
Vân Phi Dương dự vào liên kết với kế ước thú, mang Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm tiếp tục xuyên qua hư không, cuối cùng tại hai tháng sau, thành công tiến vào trong vũ trụ chứa Chân Vũ Thần Vực.
Quả nhiên như Trầm Hạo nói.
Không ngừng vận dụng không gian pháp tắc đi đường, lý giải của hắn có thể nói một đường tăng mạnh.
– Xem ra, về sau có thời gian, nên dùng không gian pháp tắc du hành trong vũ trụ rộng lớn nhiều chút.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
– Phi Dương.
Lương Âm chỉ về đằng trước.
– Nơi đó có phải Chân Vũ Thần Vực?
Vân Phi Dương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong vũ trụ bao la có một tinh thể hình cầu siêu lớn, quanh thân được ánh sáng bao phủ.
Khí tức Thần Thần cùng các khế ước thú khác đang phát ra từ bên trong, hắn kết luận.
– Không sai, chính là Chân Vũ Thần Vực.
– Ừm?
Đột nhiên, Vân Phi Dương phát hiện kế bên Chân Vũ Thần Vực tồn tại một vị diện cự đại, khoảng cách hai bên như sát bên mặt.
Lâm Chỉ Khê lên tiếng.
– Đây chính là Man Hoang Vực.
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lùng.
– Sớm muộn có một ngày, ta sẽ dẫn theo đại quân giết vào, báo thù rửa hận vì huynh đệ đã chết!
La Mục cùng huynh muội Vân Lịch chiến tử để hận thù của hắn khó có thể tiêu tan, cho nên không chỉ có muốn trừ hết địch nhân xâm lấn Chân Vũ Thần Vực, còn muốn giết vào Man Hoang Vực.
Lương Âm nói.
– Ta muốn cùng đi với chàng.
Cảnh giới đột phá, nàng bây giờ có thể so với Tiên Đế, cho nên bức thiết hy vọng có thể trợ giúp Vân Phi Dương, mà không phải được hắn bảo hộ giống như trước.
Biên giới Trung Ương Vực, Đại Vận Thành.
20 vạn đại quân Hoàng Phủ Giám đóng giữ ở đây, mà hắn đang cùng các phó tướng thương nghị tình hình chiến tranh.
– Hoàng Phủ tướng quân, Man Hoang Vực lần này đến thật, bọn hắn triệu tập 200 vạn đại quân từ Đông Vực cùng Bắc Vực, đang vượt biển mà đến.
Viêm Sương cau mày nói.
Từ sau khi nhất thống Trung Ương Vực, dựa theo mệnh lệnh của Gia Cát Cẩm, bọn họ thường xuyên làm đánh lén các vực luân hãm, đánh đối thủ khổ không thể tả.
Nhưng mà vì quá nhiều lần khiến cho Vực Hoang Man phát bực, trực tiếp phái tới 200 vạn đại quân.
Trầm Thanh cau mày cất lời.
– Căn cứ tình báo mới nhất, Man Hoang Vực lần này xuất động trăm Hoang Vương.
– A.
Hoàng Phủ Giám nói.
– Động tác thật lớn.
Viêm Sương nói.
– Đế Thành đang triệu tập quân đoàn từ thành trì ở phòng tuyến thứ hai đến giúp, nhưng chí ít cần nửa tháng nữa mới có thể tới.
Hoàng Phủ Giám nâng cằm nói.
– Dựa theo tốc độ hành quân của địch nhân, ba ngày sau chắc chắn sẽ đánh tới, nói cách khác, chúng ta phải tử thủ Đại Vận thành mười hai ngày.
– Không sai.
Viêm Sương cùng Trầm Thanh gật đầu.
Hoàng Phủ Giám lắc đầu.
– 200 vạn đại quân, trăm Hoang Vương, thực lực quá chênh lệch, mười hai ngày này…chỉ sợ thủ không nổi.
Viêm Sương, Trầm Thanh trầm mặc.
Binh lực phe mình chỉ có 20 vạn, người ta 2000 vạn, chênh lệch quá lớn, huống hồ lại có nhiều Hoang Vương, muốn thủ Đại Vận thành mười hai ngày, hi vọng thật quá xa vời.
Hoàng Phủ Giám chân thành nói.
– Thủ không nổi cũng phải thủ, địa bàn của Thiếu Đế, không nhượng một chút nào.
– Tuân lệnh.
Viêm Sương cùng Trầm Thanh đồng thanh đáp.
Dù thực lực cách xa, bọn họ cũng sẽ không e ngại, chuẩn bị tốt công tác tử thủ đến cùng.
– Báo!
Một binh lính tiến vào báo.
– Lâm tướng quân suất quân đến giúp.
Lâm tướng quân là Lâm Dật Phong.
Hắn vốn đóng giữ tại thành trì ở phòng tuyến thứ hai.
Khi nghe được tình báo, dựa vào không gian thuộc tính, trong thời gian nhanh nhất, mang đến năm quân đoàn của mình.
Tốc độ trợ giúp rất nhanh, nhưng năm quân đoàn cũng chỉ có năm vạn, đối mặt 200 vạn đại quân, rõ ràng như hạt cát trong sa mạc.
– Hoàng Phủ tướng quân, ta lập tức đi đón thêm nhiều quân đoàn chạy tới.
Lâm Dật có thuộc tính không gian, tốc độ nhanh hơn xa so với phi hành.
Hoàng Phủ Giám nói.
– Được.
Cứ như vậy, Lâm Dật Phong dựa vào thuộc tính không gian mang tới viện quân ngay trong lúc địch nhân đột kích.
Nhưng thời gian có hạn, năng lực cũng có hạn.
Hai ngày thời gian, hắn từ mang đến vẻn vẹn 20 vạn đại quân từ những thành trì lân cận.
Đưa nhóm viện quân sau cùng đến, Lâm Dật Phong càng yếu ớt nói.
– Hoàng Phủ tướng quân, ta đã hao hết thuộc tính không gian, cần điều dưỡng một đoạn thời gian.
– Vất vả rồi.
Hoàng Phủ Giám nói.
Mặc dù dựa vào thuộc tính không gian của Lâm Dật Phong trong gian hai ngày gọi đến 20 vạn binh lính nhưng so với 200 vạn đại quân, vẫn có cách xa.
– Ai.
Hoàng Phủ Giám thở dài một tiếng.
– Cứ như vậy đi.
– Cứ như thế?
Đột nhiên, trong quân doanh truyền đến tiếng nói.
Đám người Hoàng Phủ Giám cùng Viêm Sương kinh biến, chợt chỉ thấy không gian mơ hồ, một nam hai nữ phiêu nhiên đi ra.
Lâm Dật Phong trừng mắt.
Một khắc này, hắn có thể cảm nhận được cường độ thuộc tính không gian ngưng tụ bốn phía hơn xa mình!
Viêm Sương cùng Trầm Thanh cũng không có đi để ý thuộc tính, bọn họ để ý ba người đột nhiên xuất hiện, mà khi thấy rõ tướng mạo, đều mừng rỡ như điên.
– Vân đại ca! Sư tôn!
Không sai.
Một nam hai nữ vừa xuất hiện chính là Vân Phi Dương, Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm, ba người lên đường từ Thái Vũ Vực, trải qua năm tháng, rốt cục trở về Chân Vũ Thần Vực.
– Thiếu Đế!
Hoàng Phủ Giám kích động hai tay run rẩy.
Từ lúc Vân Phi Dương biến mất, hắn thủy chung lo lắng, bây giờ xuất hiện, triệt để buông lỏng.
Lần nữa nhìn thấy huynh đệ cùng đồ nhi, Vân Phi Dương cũng có chút kích động, nhưng vẫn trở lại chuyện chính hỏi.
– Tình huống hiện tại như thế nào?
Rời đi Chân Vũ Thần Vực nhiều năm, hắn phải nhanh chóng tìm hiểu tình hình.
– Tốt! Tốt! Tốt!
Nghe mọi người nói biết được nhi tử nhất thống Trung Ương vực, Vân Phi Dương luôn miệng khen hay.
Lâm Chỉ Khê cũng có chút vui mừng, không nghĩ tới tiểu tử kia tại thời khắc mấu chốt vẫn có thể có thể làm được chức trách lớn.
– Thiếu Đế.
Hoàng Phủ Giám lại nói.
– Man Hoang Vực đang tập kết đại quân 200 vạn đã sắp lên bờ, tình huống vô cùng không ổn.
Vân Phi Dương nói.
– Gia Cát Cẩm không có phái viện quân tới?
– Có phái.
Hoàng Phủ Giám nói:
– Nhưng triệu tập binh lực từ mỗi thành trì đến ít nhất cần hơn mười ngày, căn bản không kịp.
Vân Phi Dương trầm ngâm một lúc, lên tiếng.
– Trung Ương Vực quá lớn, khoảng cách gữa các thành trì rất xa, viện trợ tốn rất nhiều thời gian.
– Nếu như…
Hắn dừng một chút, ý tưởng đột phát nói.
– Có thể thành lập Không Gian Truyền Tống Trận giữa các thành lớn, há không thể tiết kiệm thời gian?
Bọn người Hoàng Phủ Giám kinh ngạc.
Không gian truyền tống là có, nhưng không nhiều.
Bởi vì kiến tạo trận này phải có võ giả tu luyện không gian thuộc tính tùy thời củng cố, nếu không rất khó duy trì bền bỉ.
Trong Chân Vũ Thần Vực, võ giả tu luyện Ngũ Hành, thậm chí kiếm đạo nhiều không kể xiết, nhưng võ giả tu luyện không gian ít càng thêm ít, cho nên Không Gian Truyền Tống Trận không thể trở nên thông dụng.
– Cứ quyết định như vậy.
Vân Phi Dương nói:
– Ta hiện tại lập tức đi bố trí, tranh thủ truyền tống toàn bộ viện quân bên ta trước khi quân địch đánh tới.