Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1945
Chương: Võ Đạo Kỳ Tài
Vù vù!
Chín loại lực lượng táo bạo gầm thét bên trong không gian thông đạo nghiền ép đem thiên uy chi lực khiến bốn Tiên Đế khiếp sợ thất sắc.
Nếu như thiên uy chi lực bình thường tỉ như lôi kiếp, bất kỳ người nào trong bọn họ đều có thể nghiền ép mà không cần tốn nhiều sức.
Nhưng thiên uy chi lực trong đường hầm cực kỳ kinh khủng, bốn người bọn họ hợp lực lại vẫn khó áp chế, bây giờ lại bị tuỳ tiện mạt sát bỏi chín loại lực lượng khủng bố kia!
-Không phải chứ?
Tận mắt thấy thiên uy chi lực tiêu tán, linh hồn thống khổ dần biến mất, Vân Phi Dương há hốc mồm nhìn về Trầm Tiểu Vũ bên cạnh.
Nghiền ép thiên uy.
Nữ nhân này quá dọa người đi?
Hưu!
Khí tức phát tán xung quanh thân thể Trầm Tiểu Vũ đột nhiên thu lại, hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhìn qua vô cùng suy yếu.
Chín con rồng lớn không phải nàng đột nhiên tuôn hiện ra mà chính là lực lượng của gia gia Trầm Hạo, được xưng Cửu Long chi lực.
Nếu không vì tiếp nhận thiên uy quá thống khổ, Trầm Tiểu Vũ cũng sẽ không tuỳ tiện bạo phát.
Có thể dễ dàng nghiền ép lực lượng Thiên Đạo ngưng tụ, Cửu Long chi lực của Trầm Hạo bên trong thân thể cháu gái thực quá kinh khủng!
-Tiểu Vũ.
Vân Phi Dương lo lắng hỏi.
-Nàng không sao chứ?
Giờ phút này, hắn đại khái đoán ra, nữ nhân này có thể bộc phát ra lực lượng cường thế chắc chắn đã gặp phản phệ.
Trầm Tiểu Vũ gian nan mỉm cười đáp.
-Ta không sao, chỉ có chút mệt mỏi, chỉ cần ngủ một chút…
Vừa dứt lời liền nhắm mắt lại.
Xoát!
Vân Phi Dương vội vàng đưa tay đỡ lấy thân thể mềm yếu kia, hắn thề mình không có ý đồ gì cả, chỉ sợ đối phương bị thổi ra thông đạo, mất phương hướng lạc bên trong hư không vô tận.
…
Tại thời khắc mấu chốt, Trầm Tiểu Vũ bạo phát Cửu Long chi lực, tuy thời gian rất ngắn, nhưng cũng thanh trừ sạch sẽ toàn bộ thiên uy chi lực bên trong không gian thông đạo.
Vân Phi Dương nắm lấy cơ hội ôm giai nhân trong ngực hóa thành một đạo lưu quang, cuối cùng thuận lợi bay ra ngoài, bình yên rơi vào tế đài.
Hô ——Khi thấy hắn an toàn đi qua thông đạo, đám người Nam Cung Mạc Thương nhất thời buông lỏng, mềm yếu co quắp trên đá cứng.
Chống chọi lại thiên uy chi lực dù thời gian rất ngắn cũng để mấy Tiên Đế mệt mỏi sức cùng lực kiệt, không tới 10 ngày nửa tháng sợ rằng rất khó khôi phục.
Không sao.
Chỉ cần tên kia có thể bình yên vô sự trở về, tất cả nỗ lực này đều đáng giá.
-Tên gia hỏa hỗn đản nhà ngươi!
Đông Hoàng Thái Nhất giống như không có việc gì đứng dậy đi tới, quát mắng.
-Tiểu Ưu Ưu đâu, sao lại không có lên đây!
Hắn mặc kệ Vân Đại Tiện Thần sống chết ra sao chỉ để ý an nguy của cháu ngoại bảo bối.
Vân Phi Dương biết mình không có địa vị nào trong mắt nhạc phụ đại nhân, cho nên trầm mặc không nói, phất tay gọi Vân Vô Ưu từ tạo hóa giới chỉ ra.
-Ông ngoại!
Nhìn thấy Đông Hoàng Thái Nhất, Vân Vô Ưu thân thiết bổ nhào qua.
Nhưng sâu trong lòng lại khóc không ra nước mắt.
-Vừa thoát khỏi lão không bao lâu, giờ lại gặp mặt, mệnh ta sao lại khổ thế này.
-Ông ngoại?
Phá Cổ Tiên Đế kinh ngạc thầm nghĩ.
-Chẳng lẽ là con trai của Vân Phi Dương?
Nó xong hắn quan sát Vân Vô Ưu tỉ mỉ, sắc mặt thay đổi liên hồi!
Làm một Tiên Đế, trong nháy mắt phát giác, tên oa nhi trẻ tuổi này không chỉ nắm giữ Tiên Thiên Ngũ Hành thể cực hiếm, còn tản ra rất nhiều loại thiên địa thuộc tính!
-Trời ơi!
Lưu Ly Tiên Đế cả kinh hô.
-Rất nhiều thuộc tính vào một thân, đứa nhỏ này quả thực là võ đạo kỳ tài!
Làm cho Tiên Đế kinh ngạc đánh giá như thế vẫn vô cùng hiếm thấy, vô cùng khó được.
-Nói nhảm.
Đông Hoàng Thái Nhất ngạo nghễ nói.
-Cháu ngoại ta tất nhiên là võ đạo kỳ tài, thiên tài nội vực chẳng tính là gì cả.
-…
Khóe miệng Vân Phi Dương giật giật.
Xem ra, nhạc phụ chán ghét mình nhưng vô cùng ưa thích, vô cùng tự hào đối với con trai Vân Vô Ưu.
Đây là chuyện đối.
Nếu Chân Vũ Thần Vực không gặp kiếp nạn, Đông Hoàng Thái Nhất khẳng định lôi kéo Vân Vô Ưu tản bộ khắp thế giới, gặp người liền nói – Nhìn đi, đây là cháu ngoại ta, thiên tài nhà các ngươi đều là rác rưởi.
-Đi thôi.
Vân Phi Dương nói.
-Chúng ta về Chấn Thiên Đế Thành.
-Nàng ta là ai?
Nam Cung Mạc Thương chỉ Trầm Tiểu Vũ trong ngực hắn, nhìn ánh mắt cùng biểu lộ tựa như đang ghen tuông.
-Tiểu nha đầu này không ổn, vừa rồi bạo phát khí tức xua tan Thiên Đạo.
Phá Cổ Tiên Đế ngưng trọng nói.
-Hẳn là bí pháp nào đó.
Đông Hoàng Thái Nhất cũng nghiêm túc, suy đoán thân phận nữ nhân trong ngực Vân Phi Dương không đơn giản.
Vân Phi Dương nói.
-Nàng tên Trầm Tiểu Vũ, cháu gái Trầm tiền bối.
-Trầm tiền bối?
Đông Hoàng Thái Nhất hỏi.
-Là người nào?
Vân Phi Dương nói.
-Long Hồn Chiến Đế – Trầm Hạo.
-Là hắn!
Đông Hoàng Thái Nhất kinh hãi kém chút nhảy dựng, ánh mắt hiện ra kiêng kị thật sâu.
Sắc mặt Nam Cung Mạc Thương cùng Lưu Ly Tiên Đế cũng kinh biến, còn về Phá Cổ Tiên Đế thì khó hiểu hỏi.
-Tên này là thần thánh phương nào?
-Phá lão.
Lưu Ly Tiên Đế nói.
-Trước đây không lâu, gia hỏa gọi Trầm Hạo kia đến nội Vực, một mình hắn dễ dàng đánh bại hai Tiên Đế!
-Lợi hại như vậy?
Phá Cổ Tiên Đế kinh ngạc không thôi.
Dù năm đó Chấn Thiên Tiên Đế cũng chỉ đánh bại lần lượt tám Tiên Đế, nhưng Trầm Hạo này lại có thể đồng thời đánh bại hai người, thực lực vô cùng khủng bố.
Đông Hoàng Thái Nhất nghiêm trọng nói.
-Chỉ sợ các ngươi không biết, lúc hắn đánh bại hai Tiên Đế chưa sử dụng đến 2 thành công lực!
Tê!
Ba người hít một hơi.
Chỉ dung hai thành công lực lại có thể dễ dàng đánh bại hai Tiên Đế, Long Hồn Chiến Đế Trầm Hạo này quá cường bạo!
Vân Phi Dương âm thầm cả kinh.
-Trầm tiền bối ngưu bức như vậy, khó trách Tiểu Vũ có thể trong khoảng thời gian ngắn đột phá đến đại vị Tiên Vương đỉnh phong!
Phá Cổ Tiên Đế nói.
-Chẳng lẽ người này đã bước vào cảnh giới phía trên Tiên Đế?
-Khó mà nói.
Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu.
Vân Phi Dương chen miệng.
-Nếu như có thể mời Trầm tiền bối rời núi, tiêu diệt Hoang Man Vực không phải cũng giống như chơi đùa sao?
Câu nói này để trong lòng mọi người vui vẻ, bọn họ cùng nhau nhìn về phía hắn, nói.
-Ngươi đã biết cháu gái Trầm Hạo, hẳn có thể tìm tới hắn?
-Cái này…
Vân Phi Dương nói.
-Chỉ có thể chờ Tiểu Vũ tỉnh lại để cho nàng tìm Trầm tiền bối.
…
Trở lại thời gian giai đoạn Trầm Tiểu Vũ bạo phát Cửu Long chi lực.
Tại một nơi xa, Trầm Hạo đã như cảm thấy được, lắc đầu nói.
-Không nghĩ rằng tiểu nha đầu sẽ gọi Cửu Long chi lực ta lưu cho nàng đối kháng với Thiên Đạo.
-Ha ha ha.
Trương Kiến Hồng nhếch miệng cười to.
-Chuột, ngươi đã nói không tham dự chiến tranh hai Vực, hết lần này tới lần khác Vân Phi Dương lại mượn nhờ lực lượng của ngươi hóa giải thiên uy chi lực, đây không phải giống với gián tiếp tương trợ à?
-Đúng vậy.
Trầm Hạo cảm khái.
-Ta vốn định không đếm xỉa đến nhưng vẫn cứ bị liên lụy vào, đây có lẽ là do vận mệnh.
-Cho nên mới nói.
Trương Kiến Hồng giơ quả đấm nói.
-Không bằng buông tay chơi một trận, giúp Chân Vũ Thần Vực hóa giải kiếp nạn.
-Cắt.
Tiễn Như Sơn lườm hắn một cái.
-Không phải ngứa tay nên muốn đánh một trận, đừng nói mình vĩ đại như thế.
-Mẹ kiếp!Trương Kiến Hồng nói.
-Ta thấy ngươi ngứa da rồi!