Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1854
Chương: Thập Phương Hóa Vật Thuẫn
Không thể nói kiến thức Vân Phi Dương nông cạn, dù sao thời gian hắn đi vào nội vực không dài, cũng không có cố ý đi nghe ngóng về Tiên Đế.
Huống hồ, khí linh nói tới Thanh Liên Tiên Đế, thuộc về Tiên Đế cỗ lão của Chân Vũ Thần Vực, bàn về bối phận còn cao hơn Phá Cổ Tiên Đế hai bối.
Tiên Đế cổ cấp bậc này, đừng nói Vân Đại Tiện Thần, coi như thế hệ trẻ hiện tại cũng chưa nghe nói qua.
-Ai.
Khí linh thở dài một hơi.
-Lão chủ nhân năm đó lẻ loi một mình tiến vào Man Hoang Vực, khuất nhục bốn Hoang Đế, bảo vệ Chân Vũ Thần Vực mấy chục vạn năm an ổn, vậy mà bọn hậu bối ngày nay chưa nghe nói qua.
-Man Hoang Vực?
Vân Phi Dương giật mình không thôi.
Trong hiểu biết của hắn, chỉ nghe nói qua Chân Vũ Thần Vực, còn lần đầu tiên nghe nói đến Man Hoang Vực, chẳng lẽ trong vũ trụ còn có Vực cùng cấp khác?
Khí linh thản nhiên nói.
-Tiểu tử, dựa vào nét mặt của ngươi, ta nhìn ra được ngươi chưa nghe nói qua Man Hoang Vực.
Vân Phi Dương lúng túng nói.
-Thực không dám giấu, ta từ hạ giới đi vào nội vực chưa đến mười năm, không quá hiểu biết đối với rất nhiều chuyện.
Khí linh tỉnh ngộ.
-Nguyên lai ngươi là người phi thăng. Không đúng!
Hắn nghĩ một lát, lạnh lùng nói.
-Đi vào nội vực chỉ mười năm, làm sao lại đột phá đến tiểu vị Tiên Vương? Tiểu tử, có phải ngươi đang gạt ta?
Mặc dù khí linh bị phong ấn nhưng vẫn biết, võ giả phi thăng từ hạ giới đến Chân Vũ Thần Vực, cảnh giới tối cao cũng chỉ Chuẩn Tiên.
Ngắn ngủi mười năm từ Chuẩn Tiên đột phá đến tiểu vị Tiên Vương.
Loại tốc độ tăng lên khủng bố này, căn bản không thể nào làm được!
Khí linh cho rằng không có khả năng, trên thực tế thì có thể, Vân Đại Tiện Thần tiến vào nội vực trong khoảng thời gian ngắn đã từ Chuẩn Tiên đột phá đến tiểu vị Tiên Vương.
Mà không chỉ hắn, Lão Tử Bất Bại đến từ Trấn Hồn giới cũng trong thời gian cực ngắn đột phá đến tiểu vị Tiên Vương.
Tốc độ phát triển của hai người này tuyệt đối yêu nghiệt đến cực hạn, thiên tài nội vực hoàn toàn không cách nào so sánh.
Vân Phi Dương nhún vai, trở lại chuyện chính.
-Ngươi còn chưa nói, vật hình tam giác này là gì đây.
Khí linh thản nhiên nói.
-Vật này gọi Thập Phương Hóa Vật Thuẫn, chí bảo năm đó của Thanh Liên Tiên Đế.
Chí bảo Tiên Đế dùng qua?
Vân Phi Dương vui vẻ, vội hỏi.
-Phẩm chất gì.
Khí linh ngạo nghễ đáp.
-Vật này thần kỳ ở chỗ, không có phẩm chất, toàn bộ nhờ người thi triển vận dụng.
Vân Phi Dương nỉ non.
-Đây không phải cùng một dạng như Cửu Huyền Bảo Đao do Thanh Vân Tử chế tạo sao?
-Thanh Vân Tử?
Khí linh cười lạnh.
-Thì là binh khí do thợ rèn luyện chế, sao có thể đánh đồng cùng Thập Phương Hóa Vật Thuẫn.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Thanh Vân Tử tại nội vực chú tạo đại sư nổi danh phi thường, trong miệng nó lại thành thợ rèn.
-Nghe ngươi kiểu nói này.
Vân Phi Dương cười nói.
-Thập Phương Hóa Vật Thuẫn này giống như rất lợi hại.
-Nói nhảm.
Khí linh lạnh lùng nói.
-Năm đó lão chủ nhân dựa vào thuẫn này, ngạnh kháng công kích của bốn Hoang Đế liên thủ.
Vân Phi Dương chưa nghe nói qua Man Hoang Vực, nhưng cũng biết tên này nói tới Hoang Đế, có thể so sánh với Tiên Đế Chân Vũ Thần Vực.
Kháng được công kích của bốn cường giả như thế, thuẫn này thật ngưu bức!
-Không nghĩ tới.
Vân Phi Dương vui vẻ nói.
-Vậy mà tìm được chí bảo như thế trong cổ mộ này!
Chờ chút?
Nhưng vào lúc này, hắn phát hiện ở mép Thập Phương Hóa Vật Thuẫn có vết rách bất quy tắc rất yếu ớt.
-Trời ạ?
Vân Phi Dương cả kinh hô.
-Thuẫn này đang bị tổn hại?
-Ừm.
Khí linh nói.
-Thập Phương Hóa Vật Thuẫn sáu cạnh, khi tiếp nhận công kích từ bốn Hoang Đế thì vỡ vụn thành sáu khối hình tam giác.
Vân Phi Dương kém chút ngã quỵ.
Nguyên lai mình chỉ đạt được một khối tam giác.
Mà một chí bảo hoàn chỉnh vỡ vụn thành sáu khối, có thể dùng hay không cũng là một vấn đề.
Đột nhiên tìm được một chí bảo do một phương Tiên Đế hồi xưa dùng trong mộ địa, mà nó còn có thể đối kháng công kích của bốn tên cường giả.
Nào có việc tốt như vậy.
Vân Phi Dương tỉnh táo lại.
-Tới đi, buông lỏng tâm thần, chúng ta ký kết khế ước.
Mặc dù chỉ là một phần sáu mảnh vỡ, nhưng dù sao cũng là thuẫn bài Tiên Đế dùng qua, coi như không có bất kỳ hiệu quả gì, nhét vào bên trong tạo hóa giới chỉ cũng không chiếm không gian.
-Ký kết khế ước?
Khí linh thản nhiên nói.
-Tiểu tử, ngươi suy nghĩ nhiều?
-Làm sao?
Vân Phi Dương cười nói.
-Ngươi không đồng ý?
Khí linh thản nhiên nói.
ế ế ể ể ể ố-Tuy ta và lão chủ nhân đã giải trừ khế ước nhưng như thế nào có thể để tiểu vị Tiên Vương như ngươi tùy tiện chi phối.
Rất cao ngạo, rất trang bức.
Có thể hiểu được, dù sao trước kia theo Tiên Đế lăn lộn, bây giờ để nó đi theo một tên vị Tiên Vương, thực nhục nhã.
Vân Phi Dương cười nói.
-Là ta mở ra phong ấn để ngươi khôi phục tự do, cùng ta ký kết khế ước như báo ân đi.
-Không được
Khí linh quả quyết cự tuyệt.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nhún nhún vai, chợt vung tay lên, thu tàn khuyết vào tạo hóa giới chỉ.
Đụng phải loại này rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn chỉ có thể dùng Chúa Tể lực tăng thêm linh hồn lực cường đại để nó thể nghiệm tàn khốc hơn khi bị phong ấn.
Quá trình tra tấn thì không cần nói tỉ mỉ.
Bởi vì Vân Phi Dương thu thuẫn xong thì một bên phân thần tra tấn nó, một bên tiếp tục cùng Mục Oanh thăm dò cổ mộ.
Lại vượt qua một không gian, hai người đến một động phủ cực kỳ rộng lớn.
-Vân đại ca.
Mục Oanh nói.
-Nơi này chính là khu chủ mộ.
Thông Thiên Xà cũng chui ra ống tay áo, nghiêm trọng nói.
-Khí tức chủ nhân ở đây!
Vân Phi Dương nhíu mày.
Trong động phủ rộng thùng thình, trừ hài cốt lại không có gì.
Không đúng, nếu là chủ mộ, tại sao không có quan tài?
Mục Oanh phất tay, Bát Quái Càn Khôn Đồ ngưng tụ, cấp tốc xoay tròn hình thành lưu quang hướng về khu vực trung ương.
Ong ong ——
Không gian trong khoảnh khắcb vặn vẹo, một tòa thạch quan chầm chậm hiện ra.
-Chậc chậc.
Vân Phi Dương nói.
-Lại cất giấu quan tài bên trong không gian.
Mục Oanh thao túng thạch quan không rơi xuống mặt đất, một cỗ khí tức quỷ dị cuốn tới.
Vân Phi Dương lo lắng khí tức có độc, lúc này ngưng tụ Đạo Giới, triệt để bao phủ mình và Mục Oanh.
Thông Thiên Xà còn hưng phấn nói.
-Trong thạch quan có Tiên Vương tàn quyển!
-Rất tốt, rất tốt.
Vân Phi Dương cất bước đi, muốn mở nắp quan tài.
Mục Oanh vội vàng ngăn cản.
-Vân đại ca, mộ chủ ẩn thạch quan vào trong không gian là không muốn để cho người khác quấy rầy, cho nên trước khi mở quan cần phải bái cúi đầu.
-Cũng tốt.
Vân Phi Dương dừng lại, chắp tay cúi đầu.
Mục Oanh càng lộ vẻ chuyên nghiệp, nàng chắp tay trước ngực, trong miệng mặc niệm cái gì đó.
-Có thể chưa?
Vân Phi Dương hỏi.
Mục Oanh gật gật đầu.
-Vân đại ca, trong quan tài có lẽ có Thi khí, huynh phải cẩn thận.
-Ừm.
Vân Phi Dương đi tới, đứng trước thạch quan.
Nhưng khi hắn chuẩn bị động thủ mở quan tài, lại phát hiện trước cửa mộ đột nhiên xuất hiện mười mấy tên võ giả đang cấp tốc xông vào.