Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1849
Chương: Thuyết Phục Hoa Mạc Phi
-Chân tướng quân!
Trong quân trướng, mọi người đang thương nghị xử trí Hoa Mạc Phi như thế nào, nhìn thấy Vân Phi Dương đi vào thì hớn hở ra mặt.
Gia Cát Cẩm cũng có chút ngoài ý muốn, cười nói.
-Biết muốn đánh trận cho nên trở về?
-Ây.
Vân Phi Dương có chút cứng ngắc.
Trở về Đông Vực hoàn toàn vì 50 vạn binh lính Linh tộc, căn bản không biết chiến tranh đã khai hỏa.
Hoa Mạc Phi đang bị trói cũng nhìn về phía Vân Phi Dương, ánh mắt bất đắc dĩ.
Hắn đã biết, quân đoàn thứ sáu của Vương Thành sở dĩ có thể đánh đâu thắng đó đều vì người này.
-Hoa tướng quân.
Vân Phi Dương cười nói.
-Chúng ta lại gặp mặt.
Hoa Mạc Phi không nói một lời.
Năm đó tại Huy Hoàng vương thành, tướng quân thống lĩnh quân đoàn thứ sáu là Mộc Thắng Nam, Vân Phi Dương là phó tướng nên cũng không coi trọng hắn.
Gia Cát Cẩm nói.
-Ngươi đến vừa đúng lúc, chúng ta hiện đang thương nghị xử trí người này như thế nào.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng phất tay, cởi ra dây thừng trên thân Hoa Mạc Phi, cũng gỡ bỏ khí mạch phong tỏa đan điền hắn, nói.
-Đương nhiên là thả người đi.
Các tướng quân khác biến sắc, vội vàng cảnh giác.
Thực lực đối phương không yếu, đã đạt đến tầng thứ Tiên Nhân đại viên mãn.
Hoa Mạc Phi không nghĩ tới Vân Phi Dương giúp mình mở trói, còn mở phong ấn, cho nên vẫn kinh ngạc.
Đương nhiên, hắn đã khôi phục tự do cũng không dám xuất thủ, dù sao, thực lực các tướng quân ở hiện trường không kém.
Huống hồ, Chân Đức Suất đứng bên cạnh một mặt mỉm cười phát ra khí tức chỉ sợ đã đạt đến tiểu vị Tiên Vương.
-Hoa tướng quân.
Vân Phi Dương nói.
-Chim khôn chọn cành mà đậu.
Gia Cát Cẩm thầm nghĩ.
-Nguyên lai phu quân muốn lôi kéo người này.
Hoa Mạc Phi cũng hiểu rõ, hắn lắc đầu nói.
-Chân tướng quân đang vũ nhục ta, vũ nhục con cháu Hoa gia đời đời hiệu trung Huy Hoàng vương thành.
Đối với câu trả lời này, Vân Phi Dương không ngoài ý muốn.
Một tướng quân, một trong 10 đại danh tướng Đông Vực, nghe thế khẳng định tức giận.
-Hoa tướng quân.
Vân Phi Dương chân thành nói.
-Lấy tài hoa của ngươi, hạ mình trong Vương thành nho nhỏ tại Đông Vực, rất khó thi triển quyền cước.
-…
Khóe miệng chúng tướng co giật, Huy Hoàng vương thành cấp đại vị gần Đế Thành nhất đó.
Nếu nói như thế thì tiểu vị Vương Thành, thành trì cấp Tiên Nhân còn sống thế nào.
-Chân tướng quân.
Hoa Mạc Phi nói.
-Không cần nói thêm.
Vân Phi Dương kiên nhẫn nói.
-Thân là một tướng quân, chẳng lẽ không muốn lập công huân có một không hai?
Hoa Mạc Phi trầm mặc.
Hắn, muốn!
Tướng quân bình thường có tài hoa đều hy vọng có thể chinh chiến sa trường, lập công huân có một không hai.
-Các ngươi lui xuống trước đi.
Vân Phi Dương nói.Mấy tướng quân khác tuân lệnh, nhao nhao rời đi.
Rất nhanh, trong quân doanh chỉ còn lại có hắn, Gia Cát Cẩm và Hoa Mạc Phi ba người.
Đột nhiên, hình thành trận pháp ngăn cách.
Vân Phi Dương phong tỏa quân doanh, vung tay lên biến mất dịch dung, khôi phục tướng mạo.
Nhìn thấy gương mặt tên kia đột nhiên biến hóa, Hoa Mạc Phi đột nhiên ngốc trệ.
Một lúc sau, cả kinh hô.
-Vân Phi Dương!
Thân là tướng quân đại vị Vương Thành, tự nhiên từng thấy qua người trẻ tuổi kia trải qua vạn trọng lôi kiếp.
-Không sai.
Vân Phi Dương cười nói.
Chấn kinh trên mặt Hoa Mạc Phi càng thêm mãnh liệt.
Dù sao, tên này là con trai Tiên Đế, mà trước đây không lâu đã giải phong Chấn Thiên Đế Thành.
Càng bưu hãn hơn là phu quân Cực Quang Tiên Đế!
Tâm thần Hoa Mạc Phi có chút không vững vàng, chủ yếu là vì người trước mắt có quá nhiều truyền kỳ.
-Hoa tướng quân.
Vân Phi Dương nói.
-Ngươi hẳn phải biết Chấn Thiên Đế Thành đã được giải phong.
Hoa Mạc Phi gật đầu.
Vân Phi Dương cười nói.
-Toà Đế Thành kia là của phụ thân ta, bây giờ bị Tứ Vương tứ phân ngũ liệt.
Việc này Hoa Mạc Phi nghe nói qua.
Hắn nói.
-Chân… Vân thiếu hiệp, đây là chuyện nhà ngươi, không có quan hệ gì với ta?
-Nếu như ngươi quy thuận ta thì có quan hệ.
Vân Phi Dương cười nói.
-Bởi vì ngươi sẽ thống lĩnh đại quân giao chiến với Bắc Trung Ương Vực.
Hoa Mạc Phi ngạc nhiên, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình sẽ lĩnh quân giao chiến cùng Tứ Vương Bắc Trung Ương Vực.
Vân Phi Dương nói.
-Tứ Vương Bắc Trung Ương Vực phát triển thật lâu, binh hùng tướng mạnh, xa hơn Huy Hoàng, nếu có thể suất quân tác chiến cùng bọn hắn, há không vui vẻ?
Ánh mắt Hoa Mạc Phi trở nên phức tạp.
Nói thật, hắn động tâm, dù sao, tác chiến cùng quân đoàn càng cường đại thật rất kích thích huyết mạch.
Vân Phi Dương nói.
-Chấn Thiên Đế Thành đã phế gần hết, ngươi nên cấp bách mà quy thuận ta, ngươi sẽ thống lĩnh quân đoàn chinh chiến sa trường, nếu như cầm xuống toàn bộ Bắc Trung Ương, thử hỏi đây có tính là công huân có một không hai không!
Lời nói lúc trước chỉđể Hoa Mạc Phi có một chút động tâm, khi hắn nghe được cầm xuống toàn bộ Bắc Trung Ương Vực thì triệt để động tâm!
-Không.
Vân Phi Dương nói.
-Cũng không phải Bắc trung ương, mà thống nhất Nam Bắc, thành lập một Trung Ương Vực hoàn chỉnh!
Hoa Mạc Phi trừng to mắt.
Hắn muốn thống nhất Nam Bắc Trung Ương Vực, nếu như giải quyết Tứ Vương còn muốn tuyên chiến Hồng Uy Tiên Đế!
Nam Bắc Trung Ương Vực chia cắt từ xa xưa, trong lúc đó từng có Tiên Đế muốn thống nhất nhưng đều không thành công.
Tên này thật đúng muốn!
-Hoa tướng quân.
Vân Phi Dương nói từ đáy lòng.
-Dã tâm Vân Phi Dương ta rất lớn, cũng vô cùng cần kẻ có cùng dã tâm theo ta mở rộng lãnh thổ!
Hoa Mạc Phi nhìn hắn, ánh mắt ngưng trọng nói.
-Vân thiếu hiệp, Hoa mỗ nguyện ý quy hàng, nhưng có thể nào cho toàn quân rút lui khỏi Huy Hoàng vương thành.
-Không có vấn đề.
Vân Phi Dương nói.
-Hiện tại rút lui.
…
Hoa Mạc Phi là một kẻ có dã tâm, hắn muốn bày ra năng lực của mình trên chiến trường.
Cho nên, lựa chọn quy thuận Vân Phi Dương.
Còn về việc để Vương Thành rút quân, chũng là tận chức trách sau cùng của mình để giúp đỡ Huy Hoàng vương thành hóa giải nguy cơ.
Không bao lâu, các quân đoàn Vương Thành nhao nhao rút lui, cũng trả lại thành trì mình chiếm.
Rất nhiều tướng quân rất không hiểu.
Dựa theo tiết tấu hiện tại, chắc chắn có thể đánh bại Huy Hoàng vương thành, tại sao lui quân?
Đương nhiên, không hiểu thì không hiểu.
Chúng tướng cũng không oán trách Vân Phi Dương và Gia Cát Cẩm.
Dù sao, nếu hai người không tới, với thực lực bọn hắn, đừng nói đánh vào, chỉ sợ thành trì nhà mình còn thủ không tốt.
-Thành chủ.
Về đến Vương Thành, Dịch tiên sinh chân thành nói.
-Chân tướng quân thuyết phục Hoa Mạc Phi, xem ra muốn làm một sự nghiệp lẫy lừng.
Mộc thành chủ ngạc nhiên nói.
-Chỉ giáo cho?
Dịch tiên sinh nói.
-Tứ Vương Chấn Thiên Tiên Đế chưởng khống Bắc Trung Ương Vực, con của hắn đã giải phong Đế Thành, tự nhiên muốn thu hồi thành trì.
Mộc thành chủ cả kinh hô.
-Ý ngươi là, Chân tướng quân lung lạc Hoa Mạc Phi là muốn tuyên chiến cùng Tứ Vương Bắc Trung Ương Vực?
-Tám chín phần mười.
Dịch tiên sinh nói.
Mộc thành chủ hít một hơi lãnh khí.
Tứ Vương Bắc Trung Ương Vực, mỗi người nắm giữ thành trì và lực lượng sánh ngang Đế Thành, khai chiến cùng bọn hắn, ý tưởng này quả thực quá điên cuồng!
-Báo!
Nhưng vào lúc này, một binh lính đi tới, nói.
-Chân tướng quân cầu kiến.
-Cho mời.
Mộc thành chủ vội ra lệnh.