Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1826
Chương: Phục
———————
Vân Phi Dương thu sạch nước bên trong hồ, thân ở trong trận pháp, bọn dã nhân bên ngoài vẫn đang không ngừng đập vào.
Nói thật, phòng ngự thân thể bọn họ thật vô cùng kinh khủng, nếu như được huấn luyện nghiêm ngặt chắc chắn vô cùng đáng sợ.
Đương nhiên, khuyết điểm của dã nhân rất rõ ràng, linh trí không được khai hỏa toàn bộ, dễ dàng bị giải quyết khi đối mặt với người có tâm tư phức tạp.
-Hàng phục bọn hắn, chỉ câu thông thôi sẽ rất khó khăn.
Thời khắc Vân Phi Dương suy nghĩ, phất tay, triệt tiêu trận pháp.
-Ô ô!
Dã nhân đang chuẩn bị đập vào trận pháp thấy lưu quang tiêu tán, nhao nhao hô to giống như đang ăn mừng.
Chắc bọn họ cho rằng, lưu quang biến mất do bị tất cả mọi người hợp lực tấn công.
Rống!
Nhưng vào lúc này, thủ lĩnh dã nhân gầm lên giận dữ.
Bọn dã nhân đang chúc mừng bỗng dừng lại, nhìn về hồ nước phía trước thì thấy nước không còn.
-Ô ô!
Bọn dã nhân hô to, trong ánh mắt lấp lóe vẻ hoảng hốt và kinh hoảng, sau đó cùng nhau khóa chặt Vân Phi Dương đứng bên cạnh.
Xoát!
Thủ lĩnh dã nhân nhanh chân đi tới, song quyền lấp lóe lực lượng, tuy không biết tại sao trong hồ lại không còn nước, nên phát tiết hết phẫn nộ vào người lạ mặt trước mắt.
-Ta ngược lại muốn xem, nhục thân chi lực của thủ lĩnh như ngươi mạnh bao nhiêu.
Vân Phi Dương cất bước mà đi, lực lượng phun trào.
Vì lý do công bằng, hắn không vận dụng năng lượng bên trong tiên hạch, lấy nhục thân chi lực thuần túy nhất nghênh đón.
Tuy lực lượng thân thể của Vân Phi Dương không có lộng lẫy, nhưng dù sao cũng là tiểu vị Tiên Vương, một quyền đấm ra, không gian bốn phía trong nháy mắt vặn vẹo.
-Ô ô ô!
Bọn dã nhân rống to như không ngờ lực lượng của kẻ ngoại lai này lại mạnh như vậy!
Oanh!
Cuối cùng, quyền đầu Vân Phi Dương và thủ lĩnh dã nhân chạm vào nhau, bởi vì không có năng lượng gia trì, cho nên chỉ có âm thanh trầm đục, không có sinh ra bất kỳ khí tức gì.
Lần này đánh nhìn như bình thản tự nhiên, nhưng lực lượng cả hai chống lại đã đạt đến tầng thứ Tiên Nhân đại viên mãn.
Đăng đăng đăng!
Thủ lĩnh dã nhân lùi gấp không thôi, cho đến khi thối lui trăm trượng mới đứng vững thân thể.
Vân Phi Dương thì lại không nhúc nhích tí nào đứng tại chỗ, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
-Lực lượng ngươi quá yếu.
So lực lượng thân thể.
Vân Đại Tiện Thần vẫn rất có tự tin.
Những dã nhân bên ngoài đang xem chiến đấu thấy thủ lĩnh lùi gấp, kẻ ngoại lai vững như bàn thạch, từng người trợn to hai mắt.
Trong khoảnh khắc, trong ánh mắt hiện ra kiêng kị thật sâu.
Rống!
Thủ lĩnh dã nhân nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa xông lại.
Hắn là lão đại của đám dã nhân này, tự nhiên không cam tâm bị kẻ ngoại lai đánh bại.
-Thật cố chấp.
Vân Phi Dương lắc đầu, phóng ra một bước, dùng toàn bộ lực lượng thân thể huy quyền.
Oanh!
Lần thứ hai đối kháng, thủ lĩnh dã nhân khó có thể chịu đựng lực lượng bạo liệt, thân thể đột ngột bay lên, nhất thời bạo bay ra ngoài.
Bọn dã nhân thấy thế, kiêng kị trong ánh mắt càng thêm mãnh liệt.
Bọn họ linh trí không được đầy đủ nhưng ý thức được, thực lực kẻ ngoại lai mạnh hơn thủ lĩnh, tất cả không tự giác lui về phía sau mấy bước.
Rống!Thủ lĩnh dã nhân ngã xuống đất xong đứng lên lần nữa, phát cuồng vọt tới.
Vân Phi Dương biết tên này có tính khí bướng bỉnh, lúc này giẫm Thiên Túng Bộ, lấy thân pháp huyền diệu theo sát tới, một tay cầm lấy cổ tay hắn.
Lực lượng đang ngưng tụ trên tay thủ lĩnh dã nhân nhất thời tiêu tán, người cũng bị hung hăng té ngã trên đất, không thể động đậy.
Vân Phi Dương đè ép hắn, nhìn về phía bọn dã nhân chung quanh.
-Từ hôm nay trở đi, ta là lão đại của các ngươi.
-Có ai, không phục không?
Lời nói này thật vô ích.
Bởi vì linh trí dã nhân không được đầy đủ, nghe không hiểu.
Nhưng khi bọn hắn thấy thủ lĩnh bị ép trên mặt đất, lại nhao nhao quỳ xuống đến, phát ra tiếng ô ô.
Đây là thần phục.
Nhưng không phải thần phục vì lời nói Vân Phi Dương.
Mà chính thần phục thực lực của hắn, bởi vì thứ mà dã nhân tôn trọng là lực lượng.
Ô ô ——
Thủ lĩnh dã nhân bị ép trên mặt đất cũng phát ra tiếng kêu, trong ánh mắt lại hiện ra vẻ đau thương.
Trong tộc dã nhân, lực lượng mạnh mới có tư cách làm thủ lĩnh, ngày hôm nay mình thua bởi một kẻ ngoại lai, chẳng khác nào mất đi tư cách thủ lĩnh.
Vân Phi Dương không rõ tập tính của dã nhân, nhìnthấy bọn họ đều quỳ xuống, phảng phất như triều bái mình, thì đã có suy đoán.
Xoát!
Xoát!
Giữa rừng núi, từng dã nhân đầu bù tóc rối, thân thể mặc da thú phi nhanh, cuối cùng đứng trên một tảng đá lớn.
Ô ô!
Bọn họ ngửa đầu kêu to, hai tay không ngừng đấm vào lồng ngực.
Xoát!
Đúng vào lúc này, một bóng người nhanh nhẹn từ đằng xa bay đến, phiêu nhiên rơi xuống đá lớn.
Người kia cũng là dã nhân, trên người mặc da thú, chỉ là, một cơn gió thổi qua, hiển lộ ra một gương mặt có chút anh tuấn.
Tốt.
Con hàng này là Vân Phi Dương.
Ô ô!
Hắn đáp xuống trên tảng đá lớn, ngửa đầu phát ra tiếng la quỷ dị.
Ô ô ô!
Ô ô ô!
Các dã nhân đứng phía dưới tảng đá tựa hồ bị điều động, cùng kêu theo.
Vân Phi Dương cười.
Sau khi bắt giữ thủ lĩnh bọn hắn, hắn bắt đầu nếm thử cảm giác tiếp xúc cùng dã nhân, cùng ở chung một tháng, đơn giản chưởng khống bọn họ.
Ô ô!
Vân Đại Tiện Thần lần nữa phát ra tiếng kêu.
Xoát! Xoát!
Mấy trăm dã nhân phía dưới tựa như tiếp nhận mệnh lệnh, khởi hành đi vào núi rừng sâu xa, không bao lâu đã có tiếng quyền và tiếng hung thú rống cùng một số tiếng kêu truyền đến.
Sau nửa canh giờ.
Bọn dã nhân lần nữa trở về, trong tay đều cầm tinh hạch.
Nhìn mấy trăm khỏa tinh hạch chồng chất dưới tảng đá lớn, khóe miệng Vân Phi Dương hiện ra mỉm cười.
Có một đám dã nhân cường đại làm thủ hạ, mình hoàn toàn không cần động thủ đã có thể thu được lượng lớn tinh hạch trong thời gian cực ngắn.
Một tháng sau.
Vân Phi Dương thành công quen thuộc với dã nhân, trở thành lãnh tụ của bọn họ.
Sau đó, hung thú trong rừng gặp nạn, bởi vì tên kia bắt đầu điên cuồng mệnh lệnh bọn dã nhân liệp sát.
Vài ngày qua.
Hung thú trên hải đảo nhao nhao vẫn lạc, tinh hạch cấp Tiên Nhân càng để lâu càng nhiều.
-Không khác gì nhiều.
Vân Phi Dương nói.
-Cũng nên đi tìm ẩn sơn.
Rống!
Nhưng mà, thời điểm hắn chuẩn bị thủ 10 vạn dã nhân vào tạo hóa giới chỉ, lại nghe một tiếng rống lên đinh tai nhức óc vang lên từ chỗ sâu nhất trong sơn lâm.
Ô ô ô!
Sau khi bọn dã nhân nghe được âm thanh, nhao nhao kêu lên, ánh mắt lấp lóe hoảng sợ.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Có thể làm cho dã nhân quật cường biểu hiện hoảng sợ thì chứng minh hung thú phát ra tiếng gào có thực lực phi thường cường đại!
Ong ong!
Đột nhiên, đất bắt hơi run rẩy, ba động năng lượng cuồn cuộn từ đằng xa tràn ngập đến.
Vân Phi Dương phóng thích tiên niệm, rất nhanh phát hiện một khu vực bí mật sâu xa trong núi rừng đang có gì đó nhô ra, bùn đất bốn phía vỡ vụn, núi đá cây cối bắt đầu sụp đổ.
Vù vù!
Không bao lâu, trong lòng đất lấp lóe một đạo kim sắc quang mang rực rỡ.
Mặt đất không ngừng nứt ra, ánh sáng càng lúc càng lớn, cuối cùng, một kim sắc viên cầu cự đại xuất hiện trong tầm mắt.
Ô ô!
Bọn dã nhân ngày càng sợ hãi, âm thanh phát ra có chút run rẩy.