Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1824
Chương: Người Rừng Cổ Quái
———————
“Vù vù!”
Khí lãng gào thét, Thôn Vân Bạch Long uy vũ bất phàm chầm chậm rơi xuống bờ biển cuốn lên không ít cát vàng.
“Xoát!”
Vân Phi Dương thả người nhảy xuống đất, thu khế ước thú và xe vào tạo hóa giới chỉ, sau đó phóng thích tiên niệm, dò xét cô đảo giữa biển rộng mênh mông.
Hải đảo có diện tích không lớn, không khác gì nhiều một tòa thành trì trung đẳng nội vực.
ấ ồ ấ ấ ểVân Phi Dương rất nhanh phát hiện, trong núi rừng rậm rạp trung ương đảo tồn tại hung thú cực kỳ cường đại, thấp nhất cũng có thể so với Tiên Nhân đại viên mãn.
– Nơi này rời xa đại lục, hoang tàn vắng vẻ, quả thật là thiên đường cho hung thú sinh tồn.
Vân Phi Dương cất bước mà đi.
– Hửm?
Vừa đi hai bước lại phát hiện hơn mười dặm bên ngoài, một đám người đang xông lại.
Đầu bọn họ rối nùi, trên mặt bôi bùn đen, người khoác da thú, trong tay cầm trường mâu rất thô sơ.
Người rừng?
Ô ô ô!
Mười mấy người quái dị vừa chạy vừa ngửa đầu nộ hống, âm thanh có chút tương tự hung thú.
Người rừng, tuyệt đối là người rừng!
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Vị diện cao cấp như Chân Vũ Thần Vực lại còn có người rừng linh trí chưa được toàn bộ khai hỏa, thực có chút kỳ quái.
Ô ô ô!
Bọn dã nhân gầm thét chạy nhanh đến, mỗi lần nhảy lên, trên mặt đất bị lõm dấu chân.
Vân Phi Dương cả kinh hô.
– Lực lượng thật mạnh.
Hắn không cách nào dò xét thực lực đám người kia, boqei vì bên trong thân thể không có năng lượng ba động.
Nhưng chỉ chạy đơn giản lại có thể lưu lại dấu chân trên mặt đất, có thể thấy lực lượng thuần túy rất mạnh.
Mà.
Tốc độ không chậm.
Thời gian rất ngắn đã chạy hơn mười dặm, xông ra từ bên trong núi rừng, xuất hiện trước mặt Vân Phi Dương.
“Rống!”
Người rừng cầm đầu nhe răng nhếch miệng gào thét, giơ trường mâu trong tay lên cao.
Rất hiển nhiên, bọn họ không chào đón kẻ ngoại lai.
Vân Phi Dương lắc đầu cười nói.
– Ta chỉ đi ngang qua, nghỉ ngơi trên đảo một ngày sẽ rời đi.
“Rống!”
Đầu mục dã nhân lần nữa gào thét, ánh mắt lấp lóe lửa giận, bọn dã nhân xung quanh như được mệnh lệnh, nhao nhao giơ trường mâu theo sát đi tới.
– Làm sao?
Vân Phi Dương đứng tại chỗ, cười nói.
– Các ngươi tính động thủ?
“Xoát!”
Đúng vào lúc này, một người rừng hơi trẻ tuổi nhanh nhẹn nhảy qua, trường mâu trong tay đâm tới.
“A?”
Vân Phi Dương kinh ngạc không thôi.
Hắn hoàn toàn không có bắt được ba động năng lượng bên trong thân thể đối phương, tại sao xung quanh trường mâu lại có quang mang ngưng tụ?
Chẳng lẽ, nhục thân chi lực thuần túy của dã nhân đã được kích phát đến cực hạn, mới có thể gia trì khiến cho trường mâu lấp lóe ánh sáng của năng lượng?
Trong lúc suy nghĩ, Vân Phi Dương thi triển Thiên Túng Bộ, xảo diệu né tránh công kích, thuận tay đặt lên cổ tay đối phương.
“Hưu!”
Linh hồn lực trong nháy mắt dung nhập vào trong.
Một phen dò xét, Vân Phi Dương hoàn toàn khẳng định, trong thân thể dã nhân không có tiên hạch.
Vừa rồi công tới, phía trên trường mâu lấp lóe ánh sáng năng lượng, nhất định do lực lượng thuần túy nhất hình thành.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương cảm khái.
– Có thể ngưng luyện nhục thân thuần túy đến trình độ như vậy, thực quá khó tin.
Muốn nói nhục thân thuần túy, tên này cũng rất mạnh, nhưng lại rất khó làm được như người rừng, kích phát để binh khí mình dùng lấp lóe tia sáng.
“Ô ô!”
Người rừng trẻ tuổi bị trói buộc phát ra quái khiếu, chợt huy động quyền oanh tới, hình thành gió lạnh mạnh mẽ.
Một quyền này chỉ tính nhục thân thuần túy thì phi thường mạnh nhưng Vân Phi Dương lại dễ như trở bàn tay tiếp được.
Lực lượng dã nhân trẻ tuổi có thể so với Tiên Nhân sơ kỳ nhưng trước mặt Vân Đại Tiện Thần, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Xoát!”
“Xoát!”
Đúng vào lúc này, lại có hai tên xông lại, trường mâu trong tay cũng lấp lóe tia sáng.
– Xem ra, đám người này đều có thể ngưng tụ nhục thân lực thuần túy lên binh khí.
Vân Phi Dương nói thầm.
“Bành!”
“Bành!”
Hắn dịch ra một bước, tay trái vung lên, trong nháy mắt đánh hai tên đang xông tới bay ra ngoài.
Người rừng đầu mục thấy thế, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, hiển nhiên không nghĩ tới đối phương lợi hại như thế, dễ như trở bàn tay giải quyết ba tên thủ hạ của mình.
“Rống!”
Hắn phẫn nộ hô to, giơ trường mâu đâm tới.
Không thẹn là đầu mục, lực lượng bạo phát để không gian hiện lên vặn vẹo yếu ớt.
Tiên Nhân hậu kỳ?
Vân Phi Dương âm thầm giật mình, tiếp theo trói buộc người rừng trẻ tuổi, hất hắn ra, nâng bàn chân đạp tới.
Có câu nói nói tốt.
Đánh người không đánh mặt.
Vân Phi Dương lần này đối mặt địch nhân không được tính như nhân loại hoàn toàn, cho nên không có kiêng kị, một chân trực tiếp đạp lên mặt đối phương.
“Bành!”
Một cước này rất có lực, người rừng đầu mục đang vọt tới nhất thời hoa lệ bạo bay ra ngoài, cuối cùng ngã xuống đồng cỏ.
“Ô ô ô!”
Hơn mười người rừng thấy lão đại bị đánh bay ra ngoài, nhao nhao quái khiếu, trong ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương lộ vẻ e ngại thật sâu.
Làm sinh vật không có toàn bộ khai hỏa linh trí, bọn họ không có như nhân loại, giỏi về che giấu tâm tình bản thân, cho nên sợ sẽ là sợ!
“Xoát! Xoát!”
Trong khoảnh khắc, hơn mười người rừng nhanh chân chạy mất, sau đó khiên đầu mục bị thương đi.
Vân Phi Dương lắc đầu, đứng dậy rời đi.
Lấy cảnh giới cùng thực lực hắn hiện tại, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với đám dã nhân.
…
Đêm tối.
Vân Phi Dương tìm một sơn động hơi chút khô ráo đặt chân, nhưng thủy chung nghĩ đến bọn dã nhân ban ngày mình gặp, tại sao có thể dựa vào nhục thân lực thuần túy ngưng tụ ra tia sáng?
– Ta thử một chút.
Vân Phi Dương một nhánh cây to trên mặt đất, ngưng tụ lực lượng thuần túy tại lên trên, nhưng vừa mới dùng lực, nhánh cây to khó mà chống đỡ được, ầm ầm vỡ vụn.
– Kỳ quái.
– Tại sao bọn họ làm được?
Vân Phi Dương rất khó hiểu.
Nhánh cây to cứng rắn hơn trường mâu rất nhiều.
Mình chỉ hơi dùng một một chút đã bóp nát, đám người kia không thể nào làm được mới đúng.
– Có gì đó quái lạ.
– Nhất định có gì quái lạ.
Vân Phi Dương cảm giác sự tình kỳ quặc, có lẽ bên trong thân thể bọn họ không có năng lượng hạch, nhưng có lẽ tu luyện vũ kỹ đặc thù nào đó, từ đó để trường mâu lấp lóe ánh sáng.
– Không đúng.
ể- Bọn họ là người rừng, sao có thể tu luyện vũ kỹ?
Vân Đại Tiện Thần càng nghĩ càng loạn, xoắn xuýt cả một buổi tối.
Lại nói, vì sao muốn xoắn xuýt vấn đề này?
Bởi vì trực giác nói cho hắn biết, nếu như mình có thể làm được, tuyệt đối có thể tăng nhục thân chi lực trên diện rộng!
– Đám người kia sinh tồn trên đảo hoang này, ta có thể âm thầm quan sát xem bọn hắn phải chăng tu luyện một loại vũ kỹ nào đó.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Trời vừa mới sáng rời khỏi hang núi, bắt đầu tìm kiếm đám người hôm qua.
Không tìm còn tốt, tìm xong giật mình.
Bởi vì tại một khu vực trước thác nước, vậy mà sinh tồn gần 100 ngàn người rừng.
– Trời ạ!
Nhìn lấy từng tòa phòng ốc thô sơ do cây cối dựng lên và đám người rừng đang uống nước dưới thác nước, Vân Phi Dương kinh ngạc không thôi,
– Nhiều như vậy?
Vì thuận tiện quan sát, hắn cũng không hiện thân mà chính ẩn vào bóng tối.
Cũng không lâu lắm phát hiện, ngoài người rừng mới sinh hoặc còn nhỏ, người bình thường trưởng thành đều có thể ngưng tụ lực lượng lên trường mâu.
Vân Phi Dương kiên định nói.
– Nhất định có huyền cơ!
Lại quan sát mấy ngày, hắn rốt cục phát hiện chỗ khác biệt, chính là hơn mười vạn người rừng, vô luận ra ngoài đi săn hay sinh hoạt quần cư, vẫn luôn uống nước của hồ nước này.